Giá trộn
Tôi thất nghiệp rồi.
Tôi từ chối lời đề xuất đến trung tâm chăm sóc sau sinh của bạn hiệu trưởng. Người bạn kia đến trường nhận cây mận, cẩn thận dùng bao ni lông bọc bộ rễ của nó như là đang băng bó vết thương. Một cái lỗ đen sâu hoắm hiện ra trong sân, không ngờ cây mận thấp bé lại có thể cắm rễ sâu như vậy, rồi người ta bắt đầu lấp đất lại. Lúc đó tụi nhỏ còn đang ở trong lớp, lúc tan học thì thấy cái cây biến mất một cách kì bí. Chiếc xe chở cây mận chậm rãi chạy về hướng thành phố.
Tôi rời các nhóm trên mạng, có mấy người đồng nghiệp hay làm việc chung muốn cùng ăn một bữa cơm chia tay với tôi, tôi bảo rằng tôi không đi đâu cả, đừng tiễn làm gì. Cuối cùng thì vẫn là Chu Nhị Đình mời tôi ăn bún chua cay (1). Trong tiệm không có bao nhiêu người, mà bún này cũng không được ngon miệng lắm. Chu Nhị Đình đổ dấm hơi quá tay nên bị vị chua kích thích đến mức mu bàn chân căng ra, chiếc giày vải bất ngờ đạp lên bắp chân tôi.
Chu Nhị Đình lập tức lấy tay phủi vết bẩn trên chân tôi: "Ối, xin lỗi chị nha."
"Không sao đâu." Tôi nhón đũa gắp miếng tàu hủ ky ra cái chén nhỏ để cho nguội.
Chúng tôi trò chuyện một lúc về quyết định đột ngột để tôi rời đi của hiệu trưởng. Và rồi cuối cùng Chu Nhị Đình cũng nhắc đến chuyện tôi quan tâm nhất: "Vậy dạo này Cam Linh không có liên lạc với chị à? Chị không sợ cô ấy lén đi giết người sao?"
"Cô ấy đã biết rõ chuyện rồi, thì cùng lắm là đi chuẩn bị trước thôi. Nhưng có mài dao xong thì được gì đâu chứ, người còn chưa được thả ra nữa mà..."
"Cô ấy biết là chị biết cô ấy đã biết chuyện, mà chị cũng biết cô ấy biết chuyện đó rồi... Lòng vòng quá ha, ý em là ai cũng biết rõ chuyện trong lòng rồi mà không nói toạc ra. Em đoán là, em chỉ đoán thôi nha, chắc là chính cô ấy cũng do dự không biết có muốn đi giết người hay không, tức là bây giờ cô ấy cũng không biết phải làm thế nào nữa."
"Đúng vậy."
Tôi có thể hiểu điều này.
Tôi cảm thấy lúc này tôi đang mắc kẹt ở một chỗ khác, nhưng tôi không thể diễn tả được thành lời, nên chỉ có thể để cho Chu Nhị Đình tự nhận ra. Thậm chí đến chính bản thân tôi cũng không xác định rõ được — ngôn ngữ có giới hạn của nó, tựa như một cái bể bơi có thể nhìn tới được đầu bên kia, còn cảm xúc của con người lại là biển cả mênh mông vô bờ.
"Vậy là lúc này hung thủ còn chưa được thả ra, chị không phải lo lắng cô ấy sẽ đi giết người, mà cô ấy cũng không vội vàng tìm kiếm thông tin gì; hai người chuyện ai nấy lo phải không?" Chu Nhị Đình buông một lời trúng phóc, tôi và Cam Linh mỗi người mỗi sống ở một góc huyện Năng giống như là chỉ có thế mà thôi, nhưng rồi lại có một sợi dây an toàn cột tôi và Cam Linh riêng ra, tránh việc có người trong chúng tôi bỗng dưng đi nhảy bungee.
"Ừm."
"Vậy chị đang buồn rầu cái gì thế?"
Tôi chợt cảm thấy vô cùng biết ơn cô bạn Chu Nhị Đình của mình. Cô ấy đã nhìn ra được sự sầu não của tôi; lòng tôi đầy bối rối và buồn khổ, tôi không biết nên nói ra thế nào. Nếu cô ấy không hỏi thì tôi cũng không có cách nào nhắc đến nó.
"Chị không biết chị đang buồn cái gì nữa... Đó là, chị... Thật ra thì chị đã ít nhớ đến chuyện Trịnh Ninh Ninh rõ ràng như lúc trước."
"Ý chị là sao? Chị vượt qua được chuyện này rồi à? Dần quên rồi sao?"
"Không, không phải... Nếu chị muốn nhớ đến Trịnh Ninh Ninh thì chị vẫn có thể nhớ tới tình hình lúc đó, chị sẽ luôn nhớ rõ chuyện này. Chỉ là lúc thấy Cam Linh thì chị..."
Tôi không giỏi bộc lộ bản thân, nhưng Chu Nhị Đình là bạn lâu năm của tôi. Dù chúng tôi ít khi thảo luận đề tài nghiêm túc với nhau thì Chu Nhị Đình vẫn không do dự giãi bày sự rối rắm giữa hai chàng trai lúc trước của cô ấy; mà tôi cũng có sự dũng cảm để có thể nói ra tâm sự bản thân, cho nên tuy là nói chậm nhưng vẫn có thể nói được thành lời.
"Thấy Cam Linh thì sao?"
"Trước đây khi chị thấy cô ấy thì luôn nhớ đến Trịnh Ninh Ninh. Chị sẽ nghĩ rằng, đây là mẹ của Trịnh Ninh Ninh... Nhưng mà càng lúc càng nhìn thấy cô ấy thì chị không còn nghĩ đến Trịnh Ninh Ninh đầu tiên nữa, mà trước hết sẽ nghĩ đến những chuyện khác."
Bún lại nguội mất, tôi cảm thấy lần sau nói chuyện với Chu Nhị Đình thì hẳn nên đi ăn khoai chiên ở tiệm thức ăn nhanh, hoặc là ăn lẩu gì đó.
Chu Nhị Đình đẩy tô bún trước mặt cho ngay ngắn, bỗng dưng lôi điện thoại ra nhận cuộc gọi, chống tay xoay người đi. Mới vừa đứng lên, nghe chừng đầu bên kia không phải bạn trai cô ấy, Chu Nhị Đình ừm vài tiếng rồi đáp ngay: "À không cần không cần đâu."
Sau đó cô ấy ngắt cuộc gọi, ngồi xuống trở lại: "Chị nói tiếp đi."
Nhưng bỗng dưng câu chuyện không thể tiếp tục được nữa.
"Chị nói đến chỗ nào rồi nhỉ?"
"Nói đến chỗ lúc chị thấy Cam Linh thì chị sẽ nghĩ đến những thứ khác."
Thứ vừa mới bắt lấy đã trượt đi, tôi suy nghĩ thật lâu, đến tận khi Chu Nhị Đình ăn xong mà tôi vẫn chưa nhớ ra ý mình muốn nói.
Vì thế chủ đề khác xuất hiện: "Sắp tới chị tính sao? Chị muốn tìm công việc nào vậy?"
"Chị còn chưa nghĩ kỹ nữa, nghỉ ngơi mấy ngày trước đã."
Thời gian gần đây tình trạng thất nghiệp đang rất phổ biến, nhưng điểm khác biệt là có một số người được cha mẹ giúp đỡ, một số khác lại bị cha mẹ mỉa mai, kìm hãm; còn tôi đứng giữa, không cha không mẹ nên chỉ có thể dựa vào chính mình.
Bởi vì có một ít tiền tiết kiệm, chi phí sinh hoạt ở huyện Năng không cao, mà tôi cũng có chỗ ở riêng, ngoài ra tiết trời cũng dần chuyển lạnh, không cần mở điều hòa cũng được... Đi ra ngoài cũng không cần xe điện nữa, tạm thời tôi có thể ở yên trong nhà mà không cần quá lo lắng điều gì.
Nhưng nói cho cùng thì đây là thất nghiệp chứ không phải là nghỉ phép. Dựa theo thói quen tìm kiếm của tôi thì các hội nhóm thảo luận trên mạng, vài tài khoản nổi tiếng tôi lướt qua đều đẩy tin liên quan đến tình trạng thất nghiệp lên đầu, thoáng lướt qua trông như thể toàn thế giới đều đang trúng phải căn bệnh này, có vẻ như nền kinh tế thế giới đang nhanh chóng lao dốc. Tôi dừng tra cứu thông tin thất nghiệp lại và tìm cách giải quyết, gỡ bỏ hết các mạng xã hội kia, rồi trở về đăng ký tài khoản mới; tất cả lập tức trở nên thoải mái nhẹ nhàng hơn, nhưng tôi cũng không còn hứng thú lên mạng nữa.
Nếu không đi làm, thì tôi có thể làm gì đây?
Tôi không thật sự thích làm đồ thủ công lắm, không có cách nào khơi dậy niềm vui thú với chúng. Cẩn thận ngẫm lại thì chúng chỉ là một cách lôi kéo sự chú ý cho qua thời gian mà thôi; tôi chụp hình tất cả các thứ đã làm được rồi lưu lại trên Weibo mình. Mọi thứ đều được tôi rao bán với giá hời trên mạng, cuối cùng chỉ bán được hai con thỏ trang trí dễ thương, những thứ còn lại dù liên tục giảm giá mà cũng không ai đoái hoài nên tôi cho chúng vào hộp và bỏ đi.
Một khi đã bắt đầu vứt bỏ đồ đạc thế này thì càng không thể dừng lại được nữa, cứ như là tầm mắt đặt ở đâu là đều có rác rưởi, đồ thừa ở đó. Tôi bắt đầu tổng vệ sinh, dọn dẹp sạch sẽ ở trong và ngoài nhà, gom được một túi rác lớn, làm ngôi nhà trông gọn gàng tinh tươm hơn rất nhiều. Rồi tôi chuyển sang lọc WeChat, xóa đi những phụ huynh có con đã tốt nghiệp từ lâu, lại kiểm tra đã rời các nhóm lớp chưa, kiểm tra lại danh sách bạn bè để xóa các bạn bè tiểu học, trung học không còn liên lạc nữa, và rà soát thêm một lần cuối nhằm xóa đi các phụ huynh học sinh còn lại.
Đến buổi tối, tôi xóa thêm các đồng nghiệp chưa bao giờ trò chuyện; suy nghĩ một lát rồi cũng xóa Lý Dũng Toàn đi, ảnh đại diện của cậu ta đã đổi từ Gấu Tốt sang ảnh tự chụp.
Vì vậy danh sách WeChat trở nên trống rỗng, chỉ còn lại mỗi bản thân tôi, Cam Linh, Chu Nhị Đình, chị hàng xóm, và vị cảnh sát kia.
Nhật ký bạn bè cũng thoáng đãng hơn, bài viết mới nhất là vào tuần trước, Chu Nhị Đình đăng ảnh món bún mà cô ấy cùng ăn với tôi.
Thế mà tôi chưa nhìn thấy bài đăng này, còn chưa nhấn "thích" cho cô ấy nữa.
Cô ấy chưa bao giờ nhắc tôi thả "thích" gì cả. Sau khi đã xóa hết những người không liên quan, tôi trịnh trọng nhấp vào nhật ký của Chu Nhị Đình, bất ngờ phát hiện có rất nhiều bài đăng liên quan đến tôi, chẳng hạn như lúc đi ăn đồ nướng ở câu cầu phía nam, mua bánh ngọt để an ủi tôi, chụp ảnh cùng với tôi trong lúc có hoạt động chung. Tôi chưa hề lưu ý những điều này nên lần lượt nhấn "thích" cho từng bài, Chu Nhị Đình gửi tin nhắn: Cứ như là chị đang rà lại nhật ký của em giống kiểu dân mạng hay nói ấy nhở.
Khương Hồi Hương: Đã đọc.
Chu Nhị Đình thảy cái biểu tượng cảm xúc vui nhộn sang.
Tôi vào thăm nhật ký chị hàng xóm, thấy mỗi ngày chị ấy đều cắt ảnh trong video mèo của cha mẹ chồng để đăng bài viết.
Chuyển đến xem nhật ký chỗ Cam Linh, vẫn là một đường thẳng trống rỗng như trong dự đoán.
Lúc vừa thoát khỏi đó thì bỗng bảng tin của tôi có cập nhật mới.
Cam Linh vừa đăng bài mới, là ảnh một con cá chép béo mập nằm phun bong bóng trong két nước siêu thị.
Tôi nhấn "thích", Cam Linh lập tức nhắn hỏi: Muốn ăn không?
Khương Hồi Hương: Ồ? Nó lớn quá đi.
Cam Linh: Tôi sẽ biến nó thành cá phi lê.
Khương Hồi Hương: Ông chủ chịu cho chị mang đi à?
Cam Linh: Phải mua.
Khương Hồi Hương: Em thất nghiệp rồi.
Tôi vẫn chưa kể chuyện này với Cam Linh, nhưng bây giờ nhắc đến thì lại muốn rút về. Cảm giác cực kỳ xấu hổ ập đến, từ nay trở đi tôi đã không còn là cô giáo Tiểu Khương nữa mà chỉ là Khương Tiểu Hồi mà thôi — một loại gia vị tầm thường không hay dùng cùng với một loại gia vị khó ưa khác.
Cam Linh: À.
Tôi lặng thinh nhìn chằm chằm cái từ à này trong một lúc lâu, mong muốn hiểu được ẩn ý đằng sau nó.
Một lát sau, Cam Linh gửi qua một tấm hình.
Cá chép đã biến thành cá chép phi lê.
Tôi ngồi yên tại chỗ nhìn thời gian, luôn có cảm giác một chốc nữa là Cam Linh sẽ xuất hiện ở cửa nhà tôi, đồng thời mang theo nguyên liệu làm nồi canh cá cay (2).
Nhưng tôi tưởng tượng nhiều quá rồi, Cam Linh tiếp tục nhắn: Bị mua mất rồi.
Khương Hồi Hương: Chị không đến tìm em sao?
Gửi xong tôi thấy mình như bị bệnh, rút tin nhắn về.
Cam Linh: Được rồi.
Mỗi lần tôi thu lại tin nhắn đều thành công dã tràng, mỗi lần dở cơn trái nết đều tự bại lộ trước mặt Cam Linh.
Tôi vuốt vuốt cái đầu sói buồn cười của Cam Linh.
Tôi vỗ Cam Linh và nghe được tiếng ợ hơi, rột.
Thứ gì vậy chứ.
Cam Linh đúng là có khiếu hài hước phớt tỉnh thật (3), tôi ngắm con chữ được rồi kia chăm chú, tự cười một lát rồi kiểm tra giờ giấc, canh giờ mua ít đồ ăn trước khi Cam Linh tan tầm.
Tôi biết nấu ăn, chỉ là không có lòng dạ bày vẽ mà thôi. Lần nào cũng là Cam Linh quan tâm tôi, bây giờ tôi thất nghiệp ngồi ở nhà, không lý nào lại bắt người đi làm về rửa tay lo cơm nước cho bản thân được. Tôi nấu cơm trước, đặt sang một bên để khỏi vướng víu, rồi chầm chậm bằm thịt. Thịt bằm cà tím và giá xào đều là món ăn rất dễ chín (4), tôi định chờ Cam Linh đến thì mới bắt đầu xào.
Trong lúc chờ đợi, bỗng tôi thấy mình như cô vợ nhỏ mê muội không biết tự ý thức gì; thế là tôi lập tức lấy lại chút tự giác, đứng dậy đi ra cửa, lại vừa lúc chạm mặt Cam Linh từ thang máy bước ra.
Tay Cam Linh cầm theo chiếc áo gilê nhân viên siêu thị Gia Hưng, trên người là cái áo hoodie màu đen quen thuộc, chỉ đổi đôi giày thể thao màu trắng, một cái quần thể thao màu xám; bất ngờ mặt đối mặt với tôi.
Tôi cầm chìa khóa vòng trở về mở cửa nhà.
Cam Linh vẫn luôn lặng thinh, tiến vào đổi giày, tùy ý vất áo gilê xuống đất; cái bao ni lông treo trên khuỷu tay ló ra, bên trong là nửa hộp cá phi lê.
Cô ấy định vào phòng bếp thì lại đụng xe với tôi, làm đường giao thông tắc nghẽn. Tôi bật bếp, làm nóng dầu, bỏ thịt bằm vào. Cam Linh thì gỡ hộp cá, xắt ớt cựa gà và băm ớt, ngâm ớt mà vẫn chưa nói tiếng nào. May mà phòng bếp vẫn đủ rộng, chờ món thịt bằm cà tím chín thì cô ấy kéo tay tôi ra, rửa chảo xử lý miếng cá; rổ giá còn đọng nước bị cô ấy rẩy rẩy mấy lượt rồi bỏ vào cái chén inox và để sang một bên; đã có đồ dùng trong bếp làm trợ thủ đắc lực cho cô ấy, nơi đây lập tức không còn vị trí cho tôi nữa.
Nồi cơm điện đã tự chuyển về trạng thái giữ ấm từ trước đó, mùi thơm của cơm hòa với hương thịt bằm cà tím tỏa ra xung quanh. Cam Linh lau nồi, liếc mắt nhìn tôi, cuối cùng cũng nhoẻn nụ cười rất khó phát hiện: "Hôm nay sao tự dưng em xuống bếp vậy?"
Tôi không đáp lời, Cam Linh lướt qua tôi đi lấy dầu bắp, tỉnh bơ mặc kệ tôi: "Em qua kia ngồi đi."
"Chị đi làm cả ngày rồi..."
"Tôi thấy em dọn dẹp nhà cửa, cũng có rảnh rỗi gì đâu. Đồ ăn đã xào xong một món rồi, em còn muốn xào thêm mấy món nữa vậy. Thôi làm giá trộn đi (5), ăn nhiều không tiêu đâu."
Xoạt — mùi ớt cay trong nồi bốc ra, Cam Linh thản nhiên bật máy hút khói, vừa dùng muôi đảo ớt trong nồi vừa nhìn tôi: "Tìm cho tôi bộ phim nào xem lúc ăn cơm đi."
Tôi nghe lệnh đi ra, hương thơm nóng hổi hấp dẫn từ phòng bếp truyền tới. Tôi cầm điện thoại cuộn người trên sa lông, tìm thấy một bộ phim hài kịch tên là "Kỳ nghỉ cuối cùng" (6), bấm tạm dừng rồi trở lại phòng bếp, luống ca luống cuống muốn giúp ích việc gì đó.
Đổ dầu nóng vào xong, Cam Linh lấy cái khăn lót bếp đặt sang bên, rửa nồi đổ nước thả giá vào trụng, rồi nhường đường cho tôi.
Ngọn lửa nóng hôi hổi liếm vào đáy nồi, nước còn chưa sôi, tôi đổ một ít dầu vào. Cam Linh khoanh tay đứng yên lặng ở bên cạnh, tôi bỗng lau cổ, quay lại chỉ huy: "Chị đi xới cơm đi, đợi chút xíu nữa là chúng ta có thể ăn rồi đó."
Cam Linh hơi nhướng mi, ấn ấn bả vai tôi rồi quay người bưng nồi cơm lên.
Giá được trụng trong nước sôi, tôi rắc gia vị lên và dùng đũa gắp ra nửa dĩa, từ từ đặt lên bàn trà.
Cam Linh đã cởi giày và ngồi trên sa lông; nhưng vì thức ăn hôm nay không thích hợp để vào chén nên cô ấy ngồi vị trí khá chính giữa chiếc ghế, đối diện với bàn trà. Tôi dựa vào bên cạnh, bật phim, bưng chén lên. Cam Linh chợt lên tiếng: "Em không xỏ lỗ tai à."
Nói đoạn cô ấy vươn tay nhéo vành tai tôi quan sát một lúc, rồi quay mặt lại cầm chén lên, bình tĩnh gắp miếng cà tím đưa vào miệng. Bộ phim chầm chậm chiếu, nữ chính vừa biết tin mình mắc phải một căn bệnh hiếm gặp khiến cô ấy chỉ còn sống được một tháng, vừa hát thánh ca vừa không khỏi lớn tiếng hỏi Đức Chúa: "Tại sao lại là con?"
—
Chú thích:
(1) Bún chua cay (酸辣米线): món ăn vặt nổi tiếng từ Tứ Xuyên, chủ yếu cần làm nước dùng với xì dầu, tỏi, ớt, mè, tiêu,... rồi cho bún đã trụng, thịt bằm, đậu phộng và các gia vị, đồ ăn kèm khác vào thưởng thức.
(2) Canh cá cay (水煮鱼): là món ăn nổi tiếng trong ẩm thực Tứ Xuyên và Trùng Khánh. Mặt chữ món này có nghĩa là cá nấu trong nước, tuy nhiên phần nước dùng của món ăn này lại là dầu thực vật hòa trộn với hạt tiêu Tứ Xuyên, cải thảo, tỏi, hồi, gừng khô và rất rất nhiều ớt đỏ bên trong. Người dân kháo nhau rằng chỉ cần bạn ăn được 水煮 鱼 thì bạn đã đủ trình độ thưởng thức tất cả các món cay khác ở Tứ Xuyên.
(3) Khiếu hài hước phớt tỉnh: bên Âu Mỹ có thuật ngữ "dry sense of humor", chỉ những người có thể nhìn ra điều bất hợp lý, hài hước trong những chuyện bình thường, và dùng vẻ mặt, tông giọng "phớt tỉnh" thản nhiên để nói ra những phát hiện đó, khiến mọi người xung quanh bật cười vì bất ngờ.
(4) Thịt bằm cà tím (肉末茄子): thịt bằm xào với cà tím, một món ăn dễ làm và phổ biến bên Trung và cả bên mình nữa.
(5) Giá trộn (豆芽凉拌): giá trụng trong nước sôi rồi trộn với dầu ớt, xì dầu, tỏi,... tùy vùng.
(6) Kỳ nghỉ cuối cùng (Last Holiday): là bộ phim hài kịch lãng mạn của Mỹ ra mắt năm 2006. Nội dung bộ phim kể về cô nhân viên nhút nhát Georgia Byrd được chẩn đoán mắc phải bệnh nan y, chỉ còn sống được thời gian ngắn. Trong cơn tuyệt vọng, Georgia quyết định hưởng thụ thật tốt quãng thời gian còn lại; cô nghỉ việc, rút toàn bộ khoản tiết kiệm và lên đường cho chuyến du lịch trong mơ của mình.
Chuyện Thỏ Con và Thần Đèn:
Thỏ Con (vỗ ava): Chị không qua em à?
Sói Thần Đèn (hiện ra): Có cá chép nè, em muốn ăn hông?
Thỏ Con: \(≧▽≦)/
Về chữ ký của Thần Đèn:
Tui: ... Thiệt là độc đáo.
Sói Thần Đèn: Bộ cô không thấy có mình ẻm vỗ ava tui thôi hẻ.
Tui: Ỏ (⊙_⊙)!!!!
Nhật ký quan sát Sói Thỏ:
Chị Sói thấy tin nhắn của Thỏ Con trước khi rút về.
Chị Sói mang cá về cho Thỏ Con.
Thỏ Con tranh nấu ăn với chị Sói.
Chị Sói xoa tai Thỏ Con.
Sói Thỏ vừa ăn vừa xem phim với nhau.
Tui: Ừm, đường hôm nay rất ngọt :D
Chị Sói: Thêm combo ngủ lại nữa là đẹp phải không?
Tui: Ấu dè hé hè ♪ ヾ('▽`)ゝ♪
Tấn Giang:
ID Beedle buồn chán — 06/10/2023:
Bị sa thải à? Nghiêm trọng như vậy sao (*_*)
ID Rượu gạo — 26/08/2023:
Ngọt thiệt là ngọt luôn! Nhưng mà cái nết tên đàn ông kia đúng hãm ghê, hừ!
ID 56722447 — 24/08/2023:
Cầu mong không phải là BE huhuhu!!!
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Bị đuổi việc rồi sao? Cái thế giới chết tiệt này chứ!
ID Tiếng gió vù vù — 29/11/2022:
Tôi từng xem bộ phim này rồi, tôi thích những con người tràn đầy năng lượng trong phim lắm.
Cuộc đời là phải có sức sống như vậy đó, và chính sinh lực sôi nổi ấy mới có thể sưởi ấm lòng người.
ID Ôn Tửu — 26/08/2022:
Mọi cảm xúc ngang ngược của Tiểu Khương đều được chị Linh vững vàng bắt lấy nhỉ.
Mà đoạn Thì Là thất nghiệp làm tôi nhớ đến phim "Kỳ nghỉ thảnh thơi của Nagi" quá đi, phim này hay lắm nha ~
Chú thích: Kỳ nghỉ thảnh thơi của Nagi (Nagi no Oitoma - Nagi's long vacation) là bộ phim truyền hình dài 10 tập của Nhật dựa trên manga cùng tên. Trong đó Nagi là một nữ nhân viên văn phòng bình thường, tuy nhiên vì quá để tâm đến cảm xúc người khác, quá muốn giữ bầu không khí yên ả dễ chịu nên dần trở nên lạc lõng, không hòa nhập được với môi trường chỗ làm. Đến một ngày cô phát hiện được những suy nghĩ thật sự của đồng nghiệp, người yêu về mình, và bị nhấn chìm trong những cảm xúc tiêu cực. Cô quyết định nghỉ việc, cắt đứt mọi quan hệ xã hội vốn có, dọn đến một nơi ở mới và tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ vô hạn định.
ID Soda gừng — 26/08/2022:
Phim này tui cũng có xem rồi nè, khá là thú vị ấy.
Lèm bèm thêm tẹo, tui biết gần hết mấy bộ phim trong truyện này luôn đó bác Ngưu ơi, duyên phận kỳ lạ ghê luôn ha.
ID Linh Cửu — 14/08/2022:
"Chị không tới tìm em sao" aaaaaaaaaaa!!!!!!
ID Tiêu tiêu — 04/08/2022:
Đúng cái cảm giác vợ vợ già này nghen ~~
ID joy — 31/07/2022:
Quan tâm lẫn nhau thế này còn không phải là yêu nhau sao? Không! Phải! Sao!
ID GS Xíu Mại — 25/07/2022:
Đọc chương này lúc hơn nửa đêm... đói bụng quá u là chời ơiiii!!! Trưa mai tuôi muốn ăn thịt bằm cà tím quá đi!!!
ID Cơm ngon quá xá là ngon — 25/07/2022:
Có cảm giác hơi hơi làm nũng rồi nghen~
ID Hàng Chi — 21/07/2022:
"Ngôn ngữ có giới hạn của nó, tựa như một cái bể bơi có thể nhìn tới được đầu bên kia, còn cảm xúc của con người lại là biển cả mênh mông vô bờ." Những lời này quả thật đã khắc họa được hình ảnh trước giờ của Khương Tiểu Hồi. Cô ấy không phải là con người vô cảm, thậm chí còn có rất nhiều cảm nhận cực kỳ tinh tế nhưng lại không thể bày tỏ thành lời. Tôi nghĩ sẽ có đôi lúc chúng ta nhận ra rằng sức mạnh ngôn từ của bản thân là chưa đủ; sau khi đọc truyện này, tôi cảm thấy tài năng của tác giả nằm ở chỗ thiết lập được một kênh giao tiếp trong màn sương mù của cảm xúc và ngôn ngữ. Càng đọc tôi càng thấy ngôn ngữ của Khương Tiểu Hồi vẫn luôn là một kiểu nhàn nhạt, cảm xúc của cô ấy cũng được biểu trưng bởi rất nhiều thứ khác nhau. Giống như là khi cô ấy muốn nói điều gì đó thì cô ấy luôn xem đối phương như một đứa trẻ, nêu cho đối phương một phép ẩn dụ rồi mới bắt đầu giải thích rõ hơn, từ từ cụ thể hóa suy nghĩ trong lòng ra một chút, nhưng vẫn không bộc bạch trực tiếp những điều ấy. Tuy nhiên, người đọc phát hiện rằng họ lại có thể thấy được đường liên kết giữa hai màn sương mờ ảo, cả hai màn sương này đều có lối chỉ mông lung, sau đó họ sẽ dùng chính trải nghiệm cảm xúc của bản thân để bù đắp vào. Vì vậy tôi cảm thấy tác giả rất cao siêu khi để trải nghiệm của chính người đọc hòa quyện với ngôn ngữ và cảm xúc mơ hồ của Khương Tiểu Hồi, lúc này họ có thể hiểu rõ được những ẩn dụ và sắc màu phía sau cái nhàn nhạt của cô ấy.
ID Sở Tầm — 20/07/2022:
Tui còn tưởng chế Linh sẽ kêu cô giáo Tiểu Khương đi theo chỉ làm chung luôn chứ.
ID Thiếu Tiểu Ly — 16/07/2022:
Tới cái độ này thì tui thấy vài chữ "Được rồi" của chế Linh cũng đủ ngầu hết biết rồi á!
ID _DYKHILY_ — 16/07/2022:
Woa chị Linh còn tốn tiền thuê căn nhà kia làm cái gì dị chèn ơi!! Tới ở chung với chị Hồi lẹ lẹ đi nào!!
ID Tán Xuyên — 16/07/2022:
Hahaha cô vợ nhỏ Khương Tiểu Hồi ~ Tui tò mò lúc bị chị Linh sờ lỗ tai thì chỉ sẽ phản ứng thế nào hỷ hehehehe, với lại cám ơn bao lì xì của tác giả nè :D
ID Tui không có xem nhiều đâu — 16/07/2022:
Tui thấy tình này ngọt muốn rụng răng rồi á.
Hai người đang iu đương luôn rồi nha!!
ID nobody — 16/07/2022:
Tôi đã xem xong phim "Kỳ nghỉ cuối cùng", cảm thấy rất ấm áp trong lòng, Cam Linh và Thì Là cũng phải luôn hạnh phúc như vậy nha.
ID Tay áo — 16/07/2022:
Cảm giác thấy hai người ăn ý ghê nhỉ.
ID Sao phải nợ thơ đổi tiền rượu vậy — 16/07/2022:
Sao tự dưng chế Linh lại nhắc đến lỗ tai dị ta (kíu mị, bây giờ cứ nhìn mỗi động tác của bả là mị đều cảm thấy bả có ý gì đó, cười sờ mờ lờ hơ hơ hơ)
>> [Lầu 1] Tác giả trả lời — 16/07/2022:
Bác không hiểu mấy trò chim chuột tán nhau hẻ.
>> [Lầu 2] Lâm Thâm trả lời — 16/07/2022:
Để bóp lỗ tai Tiểu Khương á ~
>> [Lầu 3] Thích ăn cam quýt trả lời — 16/07/2022:
Ỏ gì dạ gì dạ :333
>> [Lầu 4] Một chuỗi vô nghĩa trả lời — 16/07/2022:
Chim chuột dì dạ, kể mị nghe đi mà (đầu doge)
>> [Lầu 5] Tác giả trả lời — 16/07/2022:
Cựu Ước kể là nếu người nô lệ không muốn rời khỏi nhà chủ nhân, thì người chủ sẽ xỏ vào lỗ tai người đó, và từ đấy người đó sẽ ở mãi trong nhà ấy làm tôi tớ. Vì thế gia đình Khương Tiểu Hồi không xỏ lỗ tai cho cô ấy (tập tục nơi đó là xỏ tai cho trẻ con); mà chính Khương Tiểu Hồi cũng cho rằng việc xỏ tai sẽ tạo thành một loại quan hệ phụ thuộc nào đó, có thể hiểu theo nghĩa rộng là giao phó bản thân cho thế giới (chứ không phải với Đức Chúa). Cô ấy không xỏ tai tức là Khương Tiểu Hồi vẫn là Khương Tiểu Hồi còn sót lại chút bảo thủ và chưa tục hóa hoàn toàn kia, mà chị Linh của thím lại muốn xoa đúng chỗ này, cho thấy chương sau sẽ có chuyện vui để xem (Tui nổi hứng giải thích nhiều vậy thôi nha! Ai đọc không hiểu thì cũng được, không sao hết, không có ảnh hưởng gì nha! Nhưng mấy thím đã hỏi thì tui trả lời thôi hehehehe...)
ID Phùng Tuyết Liên Mai — 16/07/2022:
Hai người chưa ở bên nhau nhưng y chang cặp đôi đã cưới mấy năm dị á hehe.
ID Cá trong chậu — 16/07/2022:
Chị Linh mang theo nửa hộp cá cắt khúc về nhà, mục tiêu hôm nay là làm Thỏ Con ợ cái rột nghen (khum)
ID Nàng tiên nhỏ hậu đậu — 16/07/2022:
Thì Là đã rời khỏi trường mầm non nên chúng ta không cần gọi cô ấy là cô giáo Tiểu Khương nữa rồi. Vậy thì Tiểu Hồi làm cô vợ nhỏ của Linh tỷ đi hen; Linh tỷ oai phong, Tiểu Hồi rụt rè: Linh tỷ ngang ngược yêu tôi, phải làm sao bây giờ? (Xấu hổ nhờ cô giáo Chu cứu bồ liền~)
ID Cá trong chậu — 16/07/2022:
Mới sáng ra thấy cô giáo Tiểu Khương thất nghiệp (tỉnh hồn ngay và liền).
Vậy thì xin chào nhé, Khương Tiểu Hồi ơi.
À đoạn dọn dẹp nhà cửa và xóa bỏ người không liên quan kia đọc rất đã nha.
Và đã đến lúc Sói Thỏ dính lấy nhau rồi nè!
ID Du khách mùa đông — 16/07/2022:
Ấu mài gót, chị Linh hành động nhanh ghê, rất đáng tin cậy và là người chồng tuyệt vời đó ~
—
Tui: Chậc chậc, có spoiler của bác Ngưu là tui yên tâm rồi, mấy đợt hai người hết đuổi nhau rồi giận dỗi tự đi dìa nhà làm tui ám ảnh quá trời :v
--------------
amocbinhphuong - Chúc mừng năm mới @ Wattpad.com.