Đừng xin lỗi
Đương nhiên một phần nguyên nhân tôi đồng ý đi chơi với Lý Dũng Toàn nằm ở chỗ tôi không biết cách từ chối, nhưng nếu xem xét kỹ hơn thì lòng tôi đổ lỗi cho Cam Linh.
Là cô ấy bỏ rơi tôi trong sự việc bảy năm trước, đột ngột gạt tôi sang một bên tự truy tìm hung thủ một mình, giống như lo lắng chuyện sẽ biến tôi thành đồng phạm, giống như sợ dính vào rắc rối vậy.
Dù là sau đó tôi chủ động muốn nói ra sự thật, nhưng cô ấy vẫn cự tuyệt, giơ ngón tay bên môi và khiến hai người chúng tôi không được mở miệng nhắc đến hung thủ; thanh gươm Damocles âm thầm đung đưa trên đỉnh đầu chúng tôi (1).
Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, bản thân đột nhiên biến thành đồ ích kỷ đáng ghét ngay trước mặt Cam Linh, hét lên mấy câu kiểu như có quan tâm hay không quan tâm đến cảm nhận của tôi gì đó, nhưng Cam Linh và tôi là gì với nhau chứ? Tôi có lý do gì mà ngang nhiên bắt cô ấy phải hiểu tôi đâu? Chỉ vì cô ấy chưa bao giờ lắng nghe lời người khác, lúc mở miệng thì cứ phán như là rành rẽ tôi lắm nên tôi mới muốn phản bác sao?
Trong sân, ánh hoàng hôn và bóng đêm hòa lẫn với nhau thành sắc tím mơ hồ, chiếu vào trên cánh tay tôi giống một căn bệnh. Tôi luống cuống xoa cánh tay không biết phải làm gì, thậm chí còn muốn bỏ chạy, nhưng cổng nhà đã khóa lại để chuẩn bị đi ngủ rồi. Lúc này tôi mới nhận ra rằng mình đã ở lì chỗ Cam Linh cả ngày trời mà chưa nghĩ đến việc cáo từ về nhà.
Khương Tiểu Hồi đúng là đồ trơ trẽn mặt dày không biết tự trọng, lúc bé mẹ đã chẳng dạy rằng có thể sang nhà người khác chơi, nhưng nếu thấy nhà người ta đang chuẩn bị nấu cơm thì phải lập tức tạm biệt về nhà sao. Bây giờ thì hay rồi, tôi làm tổ trong nhà người ta cả một ngày một đêm mà cũng không biết xấu hổ, rồi còn ăn nói linh tinh, lép bép mấy thứ kì quái.
Cam Linh gác ở cửa nhà, phối hợp với cánh cổng khóa kín nhốt tôi trong sân. Tôi không dám ngước lên nhìn vẻ mặt cô ấy, hối hận đến mức khó có thể kiềm chế được bản thân, miệng há thật lâu vẫn chưa thốt ra được chữ nào.
Tôi ước gì mình có thể xách cái ba lô nhảy vọt qua bức tường, thoát khỏi mảnh sân này và chạy về phòng ngủ của mình, đóng cửa kéo rèm rồi cuộn người lại tiêu hóa cơn xấu hổ một mình. Nhưng nỗi xấu hổ là dòng suối chảy tràn mất kiểm soát, nó ào ạt đổ ra trong sân, nhấn chìm tôi trong đó, từng đợt từng đợt ập tới khiến tôi khó lòng hít thở.
"Đến đây." Cam Linh gọi.
Cam Linh không đáp lại lời tôi nói mà tiến lại gần hai bước, dang cánh tay chờ tôi vùi mình vào trong như bao lần quen thuộc.
Tôi là ai mà đáng được cô ấy ôm ấp ủi an đâu cơ chứ? Vì thế tôi lắc đầu che mặt, nhưng người nọ lại tiến hai bước thật nhanh, dùng tay choàng lấy tôi, kéo tôi về phòng, lấy mũi chân đóng cửa lại.
Tấm ảnh chụp trên tường rơi vào mắt tôi, tôi thấy được Trịnh Ninh Ninh, thấy được Trịnh Thành Cương, và còn có một Cam Linh cực kỳ trẻ tuổi đang lặng im không nói. Ánh mắt ba người nhà họ từ trên tường nhìn xuống, chói lọi chỉ trích sự hiện diện của kẻ ngoài cuộc lạ mặt này. Mỗi lần tôi ra vào đều phải trải qua cuộc sát hạch tư cách, Trịnh Thành Cương chính là giấy thông hành của tôi, cái bí mật gần như trong suốt kia chính là lý do để tôi đứng ở chỗ này.
Xét cho cùng thì tôi có tư cách gì mà được thân mật với Cam Linh như vậy đây? Được mời về nhà, ôm vào lòng, ban đêm đánh cuộc điện thoại dài hơn ba giờ đồng hồ, nghe tôi dông dài vô nghĩa về những rắc rối của mình — những chuyện này chẳng liên quan chút nào đến cái chết của Trịnh Ninh Ninh, Cam Linh không hề có lý do gì phải quan tâm đến chúng cả.
Loạt xoạt loạt xoạt, bước chân chúng tôi không được đồng đều, lung tung va vào nhau, không có ăn ý ngã xuống mép giường, Cam Linh để tôi ngồi xuống.
Tôi đã nghĩ được mình nên nói cái gì, đè nén cảm giác muốn khóc của mình, nghiêm túc nhìn Cam Linh: "Thật lòng xin lỗi chị, lời em nói vừa rồi, là... lời lung tung, không biết làm sao em lại nói như vậy. Thật sự xin lỗi chị, em, em phải đi."
Cam Linh còn bận rộn tới lui trong phòng, mở ra bình thủy chứa chè đậu xanh, đổ ra một ly cho tôi, rồi kéo rèm và bật đèn. Trong phòng yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng vang của máy lạnh và bước chân Cam Linh.
Người này rất khéo chăm sóc người khác, rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, có chính kiến của riêng mình, năng lực làm việc cũng rất giỏi, nếu không vì Trịnh Thành Cương thì cô ấy sẽ có cuộc sống càng hạnh phúc hơn nữa. Nhưng tôi cứ cứng đầu cứng cổ không chịu nói hệt như muốn bao che cho kẻ sát nhân, mãi cho đến khi tự cô ấy tìm ra hắn rồi thì tôi mới muộn màng quyết định giải thích —
Tôi đứng ở góc độ Cam Linh nhìn lại hành động của bản thân, quyết tâm nghiêm túc xin lỗi, nhưng chỉ không muốn đột ngột nhắc đến chuyện về hung thủ. Bị mắc kẹt trong thế bí, tôi đang định đứng dậy thì Cam Linh ngồi xuống cạnh người và thuận thế kéo tôi trở lại.
Lời xin lỗi được giữ trong miệng, tôi cụp mi rũ mắt, quyết định chịu nghe mắng không cãi lại, có bị đánh cũng không phản kháng.
"Thật sự rất khó để học được cách quan tâm đến cảm xúc của bản thân đầu tiên... Tôi cũng phải mất một thời gian dài mới hiểu được điều này." Chúng tôi ngồi vai kề vai như thể Cam Linh đang muốn dạy dỗ tôi vậy. Cô ấy nghiêng đầu sang bên, nắm bàn tay tôi ngửa lên như muốn xem tướng, nhưng lời nói ra lại là tâm sự của mình, "Tôi vẫn luôn rất ích kỷ và tự cho mình là trung tâm. Dù là Trịnh Thành Cương đánh tôi thì tôi cũng muốn đánh lại hắn, lúc tôi không vui là phải hét lên. Nhưng... có một số thời điểm thì cảm xúc của tôi không được chính xác, ví dụ như đối với Ninh Ninh. Tôi luôn cảm thấy rằng nếu đối xử với nó thật tốt, rồi đối xử với nó càng tốt hơn nữa, thì có thể nó sẽ có suy nghĩ của chính mình giống như tôi vậy... Nhưng tôi cho rằng con nít cũng giống y như cục bột, người lớn nặn ra hình dáng gì thì chúng sẽ biến thành thứ đó. Bà nội nó dạy nó chửi tục, ăn nói vô lễ... tôi thấy bực bội. Nhưng mọi người xung quanh đều bảo là tôi không tốt, chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt; tôi cũng bị lung lay và tự hỏi rằng mình có đang khó chịu quá không? Có đôi khi Ninh Ninh cũng nói là tôi không giống như mẹ mấy đứa nhỏ khác, nhà người ta đều là nam chủ ngoại nữ chủ nội, tính ba nó sĩ diện, muốn tôi nhường nhịn một chút. Lòng tôi không muốn thế, nhưng có đôi khi cũng không có cách nào khác, tôi nói được rồi, mẹ sẽ nhịn một chút vậy, rồi để mặc cho những kẻ đứng ngoài bàn tán. Hắn đánh tôi mắng tôi thế nào thì tôi đều không phản kháng lại, muốn cảm hóa đối phương. Nhưng vô ích cả thôi, em càng mềm yếu, càng không có chính kiến, càng ít đòi hỏi thì đối phương sẽ càng lấn tới. Mãi sau đó tôi mới hiểu được chuyện này."
Cô ấy nhắc đến câu chuyện của chính bản thân, tạm dừng một lát, lại cười cay đắng: "Chỉ cách đây một thời gian thì tôi mới hiểu được, sở dĩ tôi chịu nhượng bộ và suy nghĩ đến cảm xúc của hắn là bởi vì dù tôi không phải là người mẹ tốt... nhưng vẫn là mẹ của Ninh Ninh. Tôi yêu con gái của mình."
Nhắc đến Trịnh Ninh Ninh, Cam Linh mím môi dừng lại thật lâu mới tiếp tục: "Hắn thì khác. Tôi cho rằng hắn chỉ không có tình cảm với tôi, sau đó mới biết được thì ra hắn cũng không có tình cảm với con ruột mình."
Câu chuyện đang phóng như điên như dại trên vách núi cheo leo, tôi đặt bàn tay còn lại lên mu bàn tay Cam Linh, nhưng cô ấy lại rất nhẹ nhàng lướt qua: "Cho nên, tôi suy nghĩ đến cảm xúc của người khác là bởi vì tôi muốn thế, tôi bằng lòng với suy nghĩ của đối phương thì mới để tâm đến cảm nhận của người đó. Tôi vẫn luôn cho rằng việc quan tâm đến cảm xúc của người khác không phải là chuyện đương nhiên gì cả."
Tôi hiểu rồi, câu chuyện cứ vòng đi vòng lại thì vẫn là vòng trở về câu tôi nói cô ấy không để tâm đến cảm nhận của tôi kia.
Tôi đã bình tâm lại, nên vội vàng xin lỗi: "Vậy à — "
"Tôi xin lỗi."
Cam Linh xin lỗi trước tôi một bước.
Tôi ngơ ngẩn. Người nọ rũ mắt, nhẹ nhàng vén tóc ra sau, mím môi và chầm chậm ngẩng đầu nhìn tôi: "Tôi đã không để tâm đến cảm nhận của em. Thật sự xin lỗi em."
"Đừng xin lỗi... Em làm vậy chỉ vì lúc đó — "
"Tôi biết."
—
Chú thích:
(1) "Thanh gươm Damocles" là hình ảnh ẩn dụ về mối nguy hiểm đang rình rập, bắt nguồn từ một câu chuyện ngụ ngôn trong sách của triết gia La Mã Roman Cicero.
Chuyện rằng, có một vị vua giàu có và quyền lực là Dionysius II cai trị thành phố hùng mạnh Siracusa ở thế kỷ 4 và 5 TCN. Tuy nhiên, do sự hà khắc và tàn độc của mình nên vị vua luôn sống trong sợ hãi, lo lắng mình sẽ bị kẻ thù ám sát. Một ngày nọ, có kẻ hầu cận nịnh hót tên là Damocles đã làm vị vua khó chịu vì những lời tâng bốc về sự giàu sang và cuộc sống hạnh phúc mà vua đang có. Bực bội với sự ngây thơ của Damocles, Dionysius II trả lời: "Vì cuộc sống của ta khiến ngươi thích thú, ngươi có muốn tự mình nếm thử vinh hoa của ta không?"
Damocles đồng ý, Dionysius đặt ông ta lên ngai và ra lệnh người hầu thết đãi như bậc vua chúa. Nhưng ngay khi Damocles vừa chìm đắm vào sự xa hoa tột bậc, thì bỗng kinh hãi phát hiện có một thanh gươm sắc như dao đang treo bằng sợi lông ngựa trên đỉnh đầu mình. Từ đó về sau, tên nịnh thần lo sợ đến mức không thể tận hưởng được sự xa hoa của các bữa tiệc, hay sự phục dịch của đám người hầu nữa. Sau nhiều lần lo lắng liếc nhìn về lưỡi gươm treo lủng lẳng trên đầu mình, ông ta cầu xin được miễn thứ, nói rằng không còn muốn được may mắn như vậy nữa.
Tấn Giang:
ID Ngu — 20/08/2023:
Aaaaaaaaaaaa chị Linh dịu dàng quá đi, chị nói hay quá đi, em yêuuuuuuu chị lắm!!!
ID Lộ Tra — 19/05/2023:
Dịu dàng quá đi mất!
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Gộp với những gì đã nói trước đó thì ý của chị Linh sẽ là: "Tôi quan tâm đến cảm nhận của em là bởi vì tôi thích em" đó!!!
ID Ôn Tửu — 26/08/2022:
Huhuhu chị Linh cứng cỏi, bướng bỉnh như vậy nhưng trái tim chị ấy vẫn chan chứa tình yêu thương đó.
ID Vol — 07/08/2022:
Thật sự rất là dịu dàng đó.
ID Cơm ngon quá xá là ngon — 25/07/2022:
Whoa, chị Linh chúng mình nói xin lỗi kìa, whoaaaa.
ID Du khách mùa đông — 16/07/2022:
Cô là bạn gái tương lai của chỉ đó Tiểu Hồi à, thế này còn chưa đủ tư cách sao!
ID Phi Vị — 15/07/2022:
Tôi cảm thấy thật sự rất khó để Cam Linh có thể nói ra ba chữ "Tôi xin lỗi", mà Trịnh Ninh Ninh cũng chưa bao giờ có cơ hội nói ra lời tha thứ của mình. Cam Linh chỉ có thể dành quãng đời còn lại để chữa lành những vết thương vô hình trong lòng. Thời điểm Khương Tiểu Hồi gặp được Cam Linh sao mà đúng lúc quá, sự hối hận sâu sắc và nỗi bi ai tột cùng khiến Cam Linh trở thành con người ngạo mạn thế kia. Bây giờ thì con người rõ ràng là cứng rắn này đã mềm dịu lại, đủ để đáp ứng sự dịu dàng mà Khương Tiểu Hồi cần có. Nếu Khương Tiểu Hồi không tồn tại thì thật khó để tưởng tượng một Cam Linh cô độc, bị mọi người bỏ rơi trên cõi đời sẽ phải đối mặt với mọi chuyện sau đó như thế nào.
ID _DYKHILY_ — 14/07/2022:
Viết rất hay.
ID Sở Tầm — 14/07/2022:
Hai người họ thật là tốt. Tôi rất thích xem những người tử tế yêu nhau, trong lòng cảm thấy rất ấm áp và dịu dàng.
ID Phùng Tuyết Liên Mai — 14/07/2022:
Giống như một lời tỏ tình tinh tế vậy đó, ôiiiii hai người phụ nữ này!!!!
ID momoko — 13/07/2022:
Hai người yêu nhau liền giùm em với!
>> ID Sao phải nợ thơ lấy tiền rượu vậy — 13/07/2022:
Đồng ý hai tay hai chân, mong chính chủ hẹn hò ngay và liền giúp bạn đọc!
ID Cá trong chậu — 13/07/2022:
Chị Linh bằng lòng quan tâm đến cảm nhận của Tiểu Khương là bởi vì chị ấy thích cô đó cô giáo Tiểu Khương à (chú ý là không có ai dằng dai bắt chỉ phải chịu đựng nha)! Đối với chị ấy thì cô có tư cách như vậy đó!
—
Tiểu Hồi đã quen đè nén những cảm xúc chực trào trong lòng, quen với việc nghĩ cho người khác, quen ẩn giấu tình cảm với chính bản thân. Nếu không có câu nói của Cam Linh thì có lẽ Tiểu Hồi cũng đã không bật ra được những cảm xúc âm ỉ mong được người nọ biết đến đó. Nhưng mà lý do gì khiến Tiểu Hồi giận dữ, muốn người nọ hiểu mình đây? Lý do gì khiến Tiểu Hồi muốn chạy trốn khi người nọ đã biết được ý nghĩ của mình đây?
Cách tác giả miêu tả tâm lý nhân vật cũng rất hấp dẫn. Tiểu Hồi là nhân vật có nội tâm phức tạp, hiếm khi tiết lộ tất cả lòng mình, hoặc có lẽ là cô ấy vẫn còn đang tìm hiểu chính cảm xúc của mình. Người đọc chỉ có thể thông qua hành động, cách tương tác, những suy nghĩ và cảm nhận của Tiểu Hồi về các sự việc để dần dần chắp ghép lại thành bức tranh tổng thể về cô ấy, dần dần hiểu rõ con người cô ấy hơn. Đọc chương này cho mình một cảm giác rất "đã", như được khơi thông các thắc mắc về tâm tình phức tạp và hành động khó hiểu của Tiểu Hồi suốt hơn chục chương cho đến hiện tại. Được lắm Tiểu Hồi! Thì ra cô để tâm chuyện Cam Linh bỏ rơi mình đến như vậy sao?
—
Bắc thang lên hỏi ông trời
Tại sao chị lại dịu dàng với em?
Tại sao em cứ muốn thêm,
Tại sao em mãi nhủ thầm, "Tại sao"?
—
Ed:
Aaaaaaaa bình luận đã lược bỏ 7749 lời khen Cam Linh rất là dịu dàng, nhưng mà mình vẫn muốn lặp lại là Cam Linh dịu dàng quá đi ;;;A;;;;
À với lại mình đang cố gắng chạy đến hết chương 59 càng sớm càng tốt. Mọi người thả sao, comment để mình có thêm động lực nước rút cuối năm nha :D Sang năm là được mở đầu với giai đoạn mới của hai bạn rồi :D
//////
Truyện chỉ edit và đăng trên wattpad (không chấm vn), user amocbinhphuong. Không ủng hộ trên các web khác nha mọi người.