Nhưng không cần phải thế
Dù tôi có nhớ việc Cam Linh từng nói mình không thể học lên cấp ba — nhưng trọng tâm câu chuyện khi ấy nằm ở chỗ mẹ cô ấy là kẻ chen chân vào gia đình khác, tôi phải nghĩ một lúc mới nhớ đến việc này.
May mà Cam Linh không để bụng.
"Vào đi."
Bật máy lạnh được một lát thì cổ họng tôi hơi khô nên tắt nó đi. Cửa sổ để ngỏ nửa cánh, bức màn mở lưng chừng, gió đêm từ từ lùa vào, mồ hôi vẫn rịn sau lưng tôi.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi ngủ với Cam Linh, tôi biết thói quen ngủ của người này rất tốt, chỉ cần tôi không khiến cô ấy cảm thấy nguy hiểm thì cô ấy sẽ không làm gì tôi cả — chẳng hạn như đột ngột nắm lấy cổ tay khiến tôi không thể động đậy.
Tuy nhiên tôi không thể ngủ được, không biết là bởi vì nóng hay là bởi vì nỗi băn khoăn nơi cõi lòng. Khép mắt lại, hằng hà sa số sự việc đủ màu sắc hiện lên trong tâm trí, thế là tôi mở mắt ra, Cam Linh đang nằm ngửa gần bên. Trong màn đêm không quá đen đặc, tôi có thể thấy được nét mặt Cam Linh, dường như cô ấy đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ riêng. Hình như cô ấy bắt được ánh mắt tôi, biết tôi còn chưa ngủ, nâng tay cuốn tấm mềm mỏng trải lên người tôi, cẩn thận dằn vào vách tường.
Tôi lau mồ hôi trên trán, thầm thì than nóng. Có con muỗi không biết nơi nào chui ra, vo ve vò vè, tôi nghiêng tai lắng nghe, chợt Cam Linh nhoài người lên, bốp —
Lại có xác muỗi trên lòng bàn tay, cô ấy rút khăn giấy ở đầu giường ra lau, dựa tường ngồi thẳng dậy.
Tôi cũng hơi hoảng hốt, muốn ngồi dậy theo. Cam Linh chủ động lên tiếng: "Em cứ nằm đi, để tôi ngồi một lát rồi mở máy lạnh cho."
"Tắt xong lại mở tốn điện lắm." Tôi lẩm bẩm, thật ra như thế này vẫn ổn, chẳng mấy chốc nữa là trời bắt đầu mưa, tiếng sấm ầm ì bên ngoài, bức màn bị gió lạnh thốc lên, từng làn khí lạnh ùa vào.
Tắt máy lạnh thì cũng không quá nóng, nhưng sau lưng vẫn còn ẩm ướt, tôi trở người nằm nghiêng quay mặt vào tường, tránh khỏi ánh mắt Cam Linh.
Không khí yên ắng thật lâu, tôi gần như ngỡ rằng bản thân đã ngủ mất, nhưng trong phút chốc tôi cảm thấy tay Cam Linh đặt lên vai mình. Tôi đang mặc áo thun, cổ áo trễ xuống rất sâu, cô ấy lấy hai ngón tay nhẹ nhàng kéo nó lên, vuốt phẳng phần cổ áo chồng lên nhau nhăn nhúm.
Tôi nhắm hai mắt, nhận ra Cam Linh đang vuốt ve mình.
Một bàn tay nữ thô ráp, lòng bàn tay ấm áp đặt trên tóc tôi rồi vuốt ngược ra sau, mồ hôi đẫm trên mái đầu rơi xuống.
Sau đó, bàn tay ấy lại trở xuống đầu vai, giống như một con thuyền quay về điểm xuất phát, hơi đung đưa tại bến cảng — xẹt qua tay tôi cách lớp áo thun, đến chỗ phần tay áo ngắn không thể cập bờ thì cô ấy dừng lại.
Một lúc sau, cô ấy nằm xuống, tôi đợi thật lâu mới dám mở mắt ra, cô ấy đã ngủ say mất.
Rắc rắc — nửa tia chớp nhoáng lên sáng cả một góc trời, tiếng sấm từ đằng xa vọng đến, ầm ầm, ầm ầm. Bức màn tung lên như thể đang trôi nổi dưới đáy nước, những chiếc xúc tu của nó chậm rãi vươn ra, bồng bềnh trong cái bồn tắm sền sệt.
Trong làn nước sền sệt kia, tôi đột ngột cởi bỏ cơ thể con người, biến thành loài phù du biển cả tự do, phất phới theo gió, hơi phát sáng nhẹ trong cơn luống cuống, dần dần mọc ra các sợi tơ mỏng để bắt giữ những cảm xúc làm thức ăn dưới đáy biển đen thẳm... Chiếc giường này hóa thành biển, thành thuyền, tôi đặt mình trong đó, khẽ khàng lay động, những sợi tơ mỏng mảnh vươn dài từ trong ra ngoài, xoay tròn như mái chèo, đẩy tôi lướt qua làn sóng gợn lăn tăn...
Sáng sớm thức giấc, mưa vẫn còn lất phất. Xe điện đã sạc đầy, dừng dưới chỗ trú mưa nhìn về phía tôi từ đằng xa.
Tôi ngồi xổm dưới hàng hiên súc miệng, nước đổ từ cái ly và nước mưa đồng loạt chảy về chỗ rãnh thoát nước.
Cam Linh lôi ra cái dù ca rô lớn màu xanh đen che trên đầu tôi. Tôi chở cô ấy đi làm, cô ấy giương cây dù lên thật cao.
Tôi nói là tôi lái xe vẫn ổn mà, chị đừng có nghiêng dù về phía này.
Cam Linh: Tại sao tôi phải nghiêng dù về chỗ em làm gì?
Xem như tôi chưa nói vậy. Lúc sau xuống xe, quả nhiên người cô ấy khô ráo, không bị mưa ướt nhiều.
"Thứ ba và thứ tư tuần sau chúng ta đi bơi chung đó, em giữ kỹ vé chưa?" Cam Linh không quên dặn dò.
Tôi lấy ra ba tờ giấy, Cam Linh nhoẻn cười khi thấy tấm phiếu giảm giá năm đồng kia, chỉ vào nó: "Sao em không xài đi?"
"Tôi quên mất... Chị vào làm nhanh đi kìa."
Tiễn Cam Linh đi xong, mấy hôm tiếp theo tôi chỉ toàn trò chuyện trên WeChat mà không làm gì đặc biệt.
Vì tôi đã hẹn tuần sau đi du lịch cùng Lý Dũng Toàn, mỗi ngày cậu ta đều nhắn cho tôi cái tin nào đó, ví dụ như chào buổi sáng, chị ăn chưa này nọ; tôi thì trả lời rất ngắn gọn: chào buổi sáng, tôi ăn rồi, cậu ăn gì vậy?
Lý Dũng Toàn không hài lòng với bạn gái cũ ở chỗ cô ấy muốn kiểm soát quá nhiều, đeo bám cậu ta quá mức. Có lẽ với cậu ta thì tôi không có loại vấn đề này, kẻ tách biệt khỏi bên ngoài tôi đây tuy lớn hơn cậu ta bảy tuổi, nhưng chắc đinh đóng cột là cô gái không thích quản lý người khác....
Lý Dũng Toàn là nam, cho nên một khi cậu ta bắt đầu thể hiện cảm tình đặc biệt với tôi, thì mục đích của cậu ta lập tức lộ diện, rõ nét hệt như một tấm biển. Cậu ta rêu rao tấm biển "muốn theo đuổi tôi" cực kỳ bắt mắt đến khắp nơi, rồi gửi những lời thăm hỏi chào buổi sáng, chúc ngủ ngon là đã đủ. Rất nhiều lúc nam giới không cần có hành động thực tế gì mà chỉ cần trưng ra dấu hiệu muốn tán tỉnh người khác là được, như thể làm như vậy thì đối phương sẽ cảm nhận được tình yêu, và rồi tự nhiên tiến vào giai đoạn hẹn hò.
Chu Nhị Đình bảo điều tôi tự hỏi kia chỉ đơn giản là lo buồn vô cớ: "Không phải đâu, đàn ông bị thu hút bởi phụ nữ là chuyện đương nhiên. Trong cơ thể chúng ta có nội tiết tố, hormone gì đó, hoặc là cậu ta thấy chị khá dễ thương, hợp mắt thì tiến tới thôi, cần gì phải thắc mắc chứ? Còn việc không cảm nhận được tình yêu... cái này không phải là vì còn chưa đến với nhau à, cứ ở bên nhau là sẽ có tình cảm thôi."
Tôi đem những lời này đáp trả Cam Linh: "Ở bên nhau là sẽ có tình cảm thôi."
Cam Linh chế nhạo: "Một tên nhóc choai choai hai mươi tuổi... Trừ chỗ đều là giáo viên mầm non ra thì hai người còn điểm gì chung để có tình cảm với nhau vậy?"
Lúc nói đến chỗ này, tôi và Cam Linh đang trên chuyến xe buýt đến làng du lịch thôn Lưu Gia. Quá trình soát mã xanh lá (1) khiến chúng tôi mất rất nhiều thời gian mới được lên xe. Tài xế còn chưa khởi hành, Cam Linh ngại nóng, kêu tôi mở cửa sổ, cô ấy kéo khẩu trang hướng ra bên ngoài hóng mát một chút rồi mới đeo vào lại.
Chuyến đi dài hai ngày một đêm nên chúng tôi đều vác ba lô theo, nhưng tôi không mang nhiều đồ đạc lắm, chỉ có một bộ quần áo để thay, một đôi dép, chai Hoắc Hương Chính Khí, kem chống nắng, và thêm một số thứ linh tinh nhỏ nhặt khác.
Hai cái ba lô đặt trên đầu chúng tôi, Cam Linh với tay về ba lô mình lấy ra hai quả chuối, đưa cho tôi một quả.
Tôi nói: "Cũng không phải là muốn kết hôn... Chỉ là tôi thấy... Ừm, nói thế nào đây, cậu ta xuất hiện đúng lúc này; tôi thấy đây là thời điểm nên đón nhận một mối quan hệ mới nên đồng ý."
"Không phải vì em không giỏi từ chối sao?" Câu hỏi của Cam Linh thật sự rất gay gắt.
"Cũng có... cũng có thật. Nhưng chủ yếu là... tôi không muốn... vẫn luôn dừng chân mãi tại chỗ."
"Em có thể từ chối đấy." Cam Linh lại nhấn thật mạnh vào hai chữ "có thể" kia.
"Tôi thấy không cần phải từ chối đâu."
"Em không cần phải vì mong muốn có được tình cảm mới mà chấp nhận người xuất hiện ngay lúc này... Về sau ngày tháng hối hận dài lắm đấy." Cam Linh cúi đầu đóng lại ba lô, rồi đứng lên cất nó đi.
"Chị với Trịnh Thành Cương... cũng là như vậy phải không?" Tôi ngập ngừng ướm hỏi, chủ động dời đề tài qua chính Cam Linh.
"Ừm, đúng vậy." Cam Linh không ngừng dùng đầu lưỡi thấm ướt đôi môi.
"Vậy sau này chị sẽ lại kết hôn à? Hay là quen người mới gì đó..." Tôi hỏi một câu rất táo bạo.
--------------------
Tác giả: Buổi thứ năm điên cuồng.
--------------------
Chú thích:
(1) Mã xanh lá: là mã từ ứng dụng theo dõi sức khỏe bên Trung. Mã màu xanh lá tức là người dân có thể ra ngoài đi làm, di chuyển trên các chuyến tàu điện ngầm hoặc ra vào các tòa nhà công cộng khi lệnh cách ly Covid được nới lỏng. Người có mã vàng bị yêu cầu ở nhà 7 ngày, còn mã đỏ nghĩa là cách ly 2 tuần.
Hỏi thăm kết quả:
Xe đạp: Gút mo ninh chị Móc, tối qua hai bả ngủ ngon hông 😏?
Tui: Chị thấy có người không ngon lắm á 😆
Xe đạp: Đúng ý iem lun, thế thì điều chúng ta mong muốn hông còn xa đâu 😎
Tấn Giang:
ID Ngu — 20/08/2023:
Tui thì không vội, nhưng mà chế Cam thì chắc là gấp rồi á hahahahaha!!!
ID Lộ Tra — 19/05/2023:
Gấp gấp gấp gấp gấp!!!
Cập nhật: Nhiều người làm việc vì lý do gì đó, mục tiêu thì được nhưng tình cảm thì không được như vậy đâu.
ID Lửa lạnh — 23/12/2022:
Hai bà cô này làm tui nóng ruột muốn chớt tui thăng chức thành Vua Lăng Ló lun rùi đây nè.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Hí hí thử lòng đồ đó.
ID laobai — 13/11/2022:
Cam Linh tự dưng mời Tiểu Khương đi chơi bởi vì Tiểu Khương đồng ý hẹn hò với đàn ông sao? Hai người đều động lòng rồi phải không vậy.
ID Vol — 05/08/2022:
Chị tình em nguyện mắc câu.
ID Mặc Khâm — 01/08/2022:
Cam Linh xiêu lòng rồi phải không vậy.
ID URBETNG — 19/07/2022:
Đúng rồi đúng rồi, Cam Linh ới, chế xem Tiểu Khương bên cạnh có thích hợp không nè?
ID ICETWO — 10/07/2022:
Tui cảm thấy Cam Linh đổ trước rồi ấy??
Hahahahahaha tui thích qtqd rồi đây!!!
ID Du khách mùa đông — 06/07/2022:
Chị bé với người yêu cũ: Tôi thấy hai người không thích hợp á.
Chị bé với người theo đuổi: Hai người không có tiếng nói chung đâu.
ID Nấm đùi gà luộc — 03/07/2022:
Hình như hai người sắp có tiến triển lớn đúng hơm.
ID Sao phải nợ thơ đổi tiền rượu vậy — 01/07/2022:
Chị mình ơi bắt lại Tiểu Khương sớm đi nè!
ID Phùng Tuyết Liên Mai — 01/07/2022:
Chèn ơi chế Cam thả thính tình quá trời tình lun! (dới lại 2 người là gì của nhau dị! Sao mà tự nhiên ngủ chung giường nhiều lần quạ!)
ID yaya71 — 30/06/2022:
Đúng là điên cuồng thiệt, tác giả up 1 lần 4 chương lận hả (≧ω≦)/??
ID Sở Tầm — 30/06/2022:
Tui thấy 2 người đều đang cật lực thử nhau á.
ID Nhất Chi Bán Tiết — 30/06/2022:
Cam Linh thay đổi ở chỗ cô ấy đã chạm tới bức màn che đậy chân tướng, đồng thời cũng thật sự hiểu được suy nghĩ và khó khăn của Tiểu Khương, có lẽ là thế.
ID Vĩ Trang Trang Trang Trang Trang — 30/06/2022:
Cam Linh đang câu thỏ hẻ.
ID dxfonder — 30/06/2022:
Kế hoạch cưa cẩm Thì Là của chị Cam — Suối nước nóng v.1.0.
ID Cá trong chậu — 30/06/2022:
Thứ năm điên cuồng up luôn 4 chương à!
Tò mò với tâm lý chế Linh ghê nơi, hình như bả có ý khác với Tiểu Khương ấy nhỉ (có thể nói cái này không ta)
>> Tác giả trả lời — 30/06/2022:
Bác đoán đúng rồi, bụng dạ chế Linh của bác khó lường lắm à nghen.
—
Vâng, tả thuyền không đủ đô, đến lần này là lướt "thuyền" luôn :">
"Một bàn tay nữ thô ráp, lòng bàn tay ấm áp đặt trên tóc tôi rồi vuốt ngược ra sau, mồ hôi đẫm trên mái đầu rơi xuống.
Sau đó, bàn tay ấy lại trở xuống đầu vai, giống như một con thuyền quay về điểm xuất phát, hơi đung đưa tại bến cảng — xẹt qua tay tôi cách lớp áo thun, đến chỗ phần tay áo ngắn không thể cập bờ thì cô ấy dừng lại.
Một lúc sau, cô ấy nằm xuống, tôi đợi thật lâu mới dám mở mắt ra, cô ấy đã ngủ say mất.
Rắc rắc — nửa tia chớp nhoáng lên sáng cả một góc trời, tiếng sấm từ đằng xa vọng đến, ầm ầm, ầm ầm. Bức màn tung lên như thể đang trôi nổi dưới đáy nước, những chiếc xúc tu của nó chậm rãi vươn ra, bồng bềnh trong cái bồn tắm sền sệt.
Trong làn nước sền sệt kia, tôi đột ngột cởi bỏ cơ thể con người, biến thành loài phù du biển cả tự do, phất phới theo gió, hơi phát sáng nhẹ trong cơn luống cuống, dần dần mọc ra các sợi tơ mỏng để bắt giữ những cảm xúc làm thức ăn dưới đáy biển đen thẳm... Chiếc giường này hóa thành biển, thành thuyền, tôi đặt mình trong đó, khẽ khàng lay động, những sợi tơ mỏng mảnh vươn dài từ trong ra ngoài, xoay tròn như mái chèo, đẩy tôi lướt qua làn sóng gợn lăn tăn... "
...
amobinhphuong.