Cô nổi khùng cái cho tôi nhìn xem nào
Cam Linh tìm ra Lộ Kim Thời đơn giản như trở bàn tay.
Độ nét của cái điện thoại cũ so với cái mới như tốc độ của người đi bộ sánh với xe máy phóng vùn vụt, chỉ tấm ảnh kia thôi là đủ cho cô ta tìm được anh ấy rồi.
Trên hình là lúc Lộ Kim Thời vừa bước ra từ tiệm lẩu, nhà anh ấy gần đó, mà quán cay Tứ Xuyên này cũng không xa mấy. Cam Linh lượn qua vài vòng như ma ám là tìm được ngay, cô ta cứ dò đầu vào mỗi cửa tiệm ngó chừng, đúng lúc tôi ngồi đối diện với Lộ Kim Thời, đồng thời hướng ra cửa, nên bị Cam Linh bắt được.
Tôi trừng mắt với Cam Linh, khí thế không thể thua cô ta. Cam Linh thì không cố ý lườm tôi, cô ta chỉ là thong thả đầy tự tin nhìn lướt qua, hơn nữa với tác phong tàn nhẫn không từ thủ đoạn của cô ta thì ánh mắt hình viên đạn đó đã đánh bay nửa bình máu của tôi, tôi lại với lấy chai bia lấy thêm can đảm.
Lộ Kim Thời tính tình xởi lởi, thấy ai đều làm như người ta là bạn tốt từ lâu, còn rành xem mặt đoán ý nên lập tức đon đả: "Hai người biết nhau à? Vậy cô qua đây ngồi đi, nào nào nào —"
Anh ấy dịch cái ghế sang một bên, nhưng Cam Linh chẳng có vẻ gì là cảm kích cả, đứng dậy đè lại cái ghế, lắc đầu, cẩn thận dò xét Lộ Kim Thời rồi thô lỗ hỏi: "Tôi muốn hỏi cái này, cậu biết được bao nhiêu về vụ giết đứa trẻ ở trường Cây Mận bảy năm trước vậy?
Chủ quán chen vào: "Tôi có nghe chuyện đáng sợ này nè, có điều là không được thấy tận mắt. Đúng là táng tận lương tâm mà, con nít tí tuổi cũng không tha, mấy giáo viên nhà trẻ đó làm ăn kiểu gì nữa không biết."
Lộ Kim Thời chợt cất cao giọng: "Có thêm người rồi, cho thêm tô canh bí thịt viên đi!" (1)
(1) Canh bí thịt viên (冬瓜丸子汤): món ăn nổi tiếng tỉnh Quảng Đông:
Tôi xoa mặt, nuốt lời nói chực trào bên khóe môi xuống với hớp bia.
Dường như Lộ Kim Thời đã đoán được Cam Linh là ai, anh ấy không di chuyển ghế mình nữa, vốn dĩ bàn bên cạnh đã có sẵn bốn cái ghế rồi, anh ấy chỉ cái ghế bên cạnh tôi: "Cô ngồi xuống nói chuyện đi nào."
Lộ Kim Thời khác với tôi, anh ấy có thể làm chủ nhịp điệu cuộc trò chuyện ở mọi lúc mọi nơi, chỗ nào cũng là sân nhà anh ấy, hàn huyên một lúc là có thể sắp xếp cho người khác nhanh như cơn lốc. Còn Cam Linh cũng nắm giữ quyền chủ động của cô ta, chỉ là giống như dây thun chậm rãi đàn hồi trở lại, dẻo dai bền bỉ vô cùng.
Cam Linh vẫn chưa chịu ngồi xuống, giật đi chai bia trong tay tôi: "Xem cái mặt cô uống bia bị dị ứng kìa, đỏ như cái đít khỉ luôn."
Tửu lượng tôi thấp lẹt đẹt gần như là con số không, tôi dựa vào tường không nói câu nào. Cam Linh để chai bia sang một cái bàn trống khác, đang muốn lên tiếng thì phía ngoài có thêm mấy người khách mới tới, ông chủ lập tức ra tiếp đón.
Tiếng chọn món ầm ĩ vang lên, nhóm khách nam bên kia hỏi về món ruột của quán, rồi ông chủ được dịp kể lể bên mình là kiểu Tứ Xuyên chính thống thế này thế nọ, dông dài cả buổi. Giữa mớ âm thanh ồn ã náo nhiệt thế này thì đúng là không hợp bàn luận chủ đề gì nghiêm túc cho lắm.
Thức ăn được dọn lên, Lộ Kim Thời lấy đôi đũa: "Ăn thôi, ăn thôi, chúng ta ăn trước đi, bữa này anh mời."
Tôi vẫn còn đủ lý trí để biết không thể thiếu nợ ân tình của người cũ, lắc đầu từ chối: "Không phải, là em mời, hôm nay làm phiền anh rồi, để em mời cho."
Mùi thơm của món Đậu hủ Ma Bà bốc lên ngào ngạt, tôi nắm đôi đũa mà lòng dạ ăn uống bay đi đâu mất.
Chẳng bù với Cam Linh, cô ta thản nhiên xóc ống đũa, lôi ra hai chiếc, đổi đầu cho đều, kêu thêm chén cơm trắng rồi bắt đầu tận hưởng.
Bàn láng giềng bên kia gọi rất nhiều bia, hình như là họp mặt bạn cũ gì đó, từng tràng cười giòn giã nổ ra vang trời. Mấy lần tôi muốn bật đài phát thanh đều thất bại thảm hại, không ăn nổi cái gì.
Lộ Kim Thời lấy cái muỗng múc miếng canh bí thịt viên đặt trước mặt tôi: "Em ăn cái này đi, em thích món thanh đạm mà phải không."
Tôi hơi ngần ngại nhìn Cam Linh, cứ cảm thấy xấu hổ khi nhận đồ ăn bạn trai cũ đưa tới ngay trước mặt người khác, cứ như tôi và Lộ Kim Thời đang lén lút với nhau vậy. Còn Cam Linh thì vẫn tỉnh bơ ăn ngon lành, hệt như đến ăn cơm chùa.
Với tình hình rôm rả của bàn bên cạnh thế kia, xem chừng chúng tôi có ăn hai chầu thì họ cũng chưa tám hết chuyện. Chén đĩa bên chúng tôi đã vơi đi tới đáy, Cam Linh gác đôi đũa xuống, duỗi tay qua mặt tôi lấy tờ khăn giấy lau miệng, Lộ Kim Thời thì đang vuốt râu bên mép tựa như đang nghĩ nên mở lời ra sao. Món canh trong chén tôi còn sáu miếng bí, bốn viên thịt, nước canh đã bị uống cạn, tôi xứng đáng bị Cam Linh xách đi như con gà nhỏ.
Cam Linh lật bài ngửa: "Để tôi nói thẳng luôn, tự giới thiệu trước, tôi là mẹ đứa bé đã chết trong vụ án trường Cây Mận bảy năm rồi. Lúc đó chỉ có cô giáo Tiểu Khương ở hiện trường chứng kiến thủ phạm, biết hắn tên gì, mặt mũi ra sao, mặc quần áo thế nào, có hành động gì, nhưng mà cô ta không chịu kể cho tôi. Tôi thấy lúc đó hai người ở bên nhau, có lẽ cậu có thông tin gì đó có ích với tôi."
"Giết người là vi phạm pháp luật, tòa án đã phán xử rồi, kết án tù rồi, còn có thể làm gì được nữa chứ? Cô nói không công bằng thì tại sao không tới từ sớm đi, kịp dự phiên tòa có phải tốt rồi không, bây giờ thì lỡ cơ hội rồi." Tôi xen vào thật nhanh, tỏ rõ thái độ trước khi Lộ Kim Thời kịp nói ra ý kiến anh ấy.
Lộ Kim Thời cười: "Đúng rồi đúng rồi, chị gì nè, giết người thì đền mạng là chuyện đương nhiên, tôi hiểu mà."
"Em không hiểu." Hơi cồn lên men lâng lâng trong đầu, giọng nói tôi trở nên gai góc, hệt như lúc nói lời chia tay Lộ Kim Thời vậy, vô cùng kiên quyết như muốn nhổ ra thanh kiếm sắc bén.
Tức khắc Lộ Kim Thời quay sang tôi: "Em là nhân chứng, tức là có liên hệ rồi. Thế thì không được lên tiếng gì đâu đấy, em mà nói thì tức là coi thường hệ thống pháp luật của đất nước chúng ta, chúng ta không có khuyến khích tư thù cá nhân đâu nhé."
Cái anh này hệt như mắc chứng nhân cách phân liệt thế nhỉ, tôi bực dọc liếc Cam Linh, cô ta vẫn lù lù bất động, vững vàng tránh khỏi chiêu này, giọng nói đầy điềm tĩnh: "Cậu có hiểu hay không thì không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn tìm ra tên đó thôi."
"Tiểu Hồi sẽ không nói cho chị đâu, chị đã nói rằng chị muốn đi giết người, vậy nếu em ấy tiết lộ tin tức cho chị thì em ấy sẽ thành cái gì? Đồng phạm đó!"
Cộc. Ngón tay Lộ Kim Thời gõ thẳng lên bàn, chuỗi hạt gỗ trên cổ tay rung lên, anh ấy nói tiếp: "Bây giờ tôi cũng biết là chị muốn đi giết người rồi, vậy tại sao tôi phải nói cho chị chứ?"
Cam Linh nói: "Vậy là cậu đã biết?"
Lộ Kim Thời: "Tôi không biết cái gì cả, tôi đang nói đạo lý dựa trên sự thật — "
Rõ như ban ngày là Cam Linh chẳng muốn nghe đạo lý gì cả, đứng dậy: "Trên mặt thì là tôi xin hai người giúp đỡ, nhưng nói trắng ra thì lúc này tôi là con chó điên, gặp được ai là cắn kẻ đó. Nếu tôi chưa có thứ mình muốn mà vẫn không nghĩ ra cách gì nữa, thì sẽ tới hành hạ hai người cho đến nói ra mới thôi. Tôi sẽ còn tới tìm hai người đấy."
Tôi biết ngay kết quả sẽ thế này mà.
Mấy việc Cam Linh làm không đủ để bắt cô ta vào nhà lao, cô ta là một người mẹ mất con, người thì cũng điên rồi, về tình về lý cũng không thể nhốt cô ta vào ngục đúng không? Mà cứ cho là nhốt được cô ta vào rồi thì sao nữa? Ở được vài ngày cũng phải thả ra, cô ta vẫn còn điên như cũ, cho dù chẳng làm gì ngoài việc rình mò dưới nhà suốt ngày thì cũng đủ làm người ta sởn hết cả da gà da vịt.
Tục ngữ có câu nói thế này, "Không sợ kẻ trộm đánh cắp, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương."
Tôi cũng giống vậy, tôi không sợ Cam Linh cầm dao đâm tôi, hoặc là tông cửa ném tôi từ tầng năm xuống, mà tôi chỉ sợ cô ta chơi đòn chiến tranh tâm lý, mỗi ngày rình rập canh lúc tôi đi làm mà độc ác ném đá vào mấy đứa nhỏ, người bình thường ai mà làm được chuyện này chứ.
Lộ Kim Thời quen nhìn vẻ mặt người khác, vội vã kêu thêm chai Nhị Oa Đầu Bắc Kinh (2): "Chị này, chúng ta có thể nói chuyện với nhau mà, đừng cực đoan như vậy. Việc gì cũng có từng bước, chúng tôi cũng có lo lắng riêng, chị không thể bắt hai chúng tôi sợ chị mà không được sợ quốc gia, đúng không? Có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói."
(2) Nhị Oa Đầu (二锅头) là một loại rượu trắng mạnh, có giá bình dân, rất phổ biến trong giới lao động ở vùng Bắc và Đông Bắc Trung Quốc. Đây có lẽ là loại Bạch Tửu được uống nhiều nhất ở Bắc Kinh nên thường được liên hệ đến thành phố này. Sao Đỏ (红星) và Ngưu Lan Sơn (牛栏山) là tên hai nhãn hiệu phổ biến nhất Bắc Kinh. Ở đây thì Lộ Kim Thời đang kêu một chai có hiệu là Bắc Kinh luôn.
Giải thích thêm về tên rượu, thời nhà Thanh, ở kinh thành có mở cuộc luận đàm nhằm nâng cao chất lượng rượu. Thường thì rượu cần chưng cất mới có mùi thơm, lần đầu tiên nước lạnh trong nồi được gọi là "nước rượu đầu", lần thứ ba thay nước gọi là "nước rượu cuối", tiếp theo sẽ đến công đoạn khác. Bởi vì nước nồi đầu tiên và thứ ba khi nguội sẽ có tạp chất, chỉ sau khi đổ vào nồi thứ hai mới có thể thành rượu, nên loại rượu này được gọi là "Nhị Oa Đầu."
Ngoài lề: Tác giả đang ở Bắc Kinh, và để tên trên trang tác giả ở Tấn Giang là "Ngưu Lan Sơn" haha. Ban đầu mình tưởng là núi non phong cảnh gì đấy, bây giờ thì đã hiểu :">
Anh ấy để Cam Linh ngồi xuống, rót rượu vào ly cô ta, tôi cũng đưa cái ly qua, Lộ Kim Thời lấy cái bình nước ấm muốn đổ vào, tôi lắc đầu.
Lộ Kim Thời: "Ái chà, sáu năm không gặp mà lá gan đã lớn thế này cơ à, em không sợ uống say nói sạch hết sao."
Tôi biết anh ấy đang nhắc nhở mình, nghĩ ngợi rồi tự đi gọi ly nước cam, lúc trở về thì hai người kia đã uống hết ly thứ nhất.
Dường như Cam Linh đã quen uống rượu, uống hết ly đầu, không rót tiếp mà úp cái ly xuống, đan đôi bàn tay đầy sẹo trên bàn, nhướng mày cười: "Cậu hình như làm... bán hàng... bán nhà đất à?"
"Bán sỉ đồ nội thất, nghề phụ là làm trang trí nội thất," Lộ Kim Thời uống tiếp nửa ly rượu, hít sâu, "Chị này, nói thật lòng thì tôi cảm thấy chuyện của chị rất đột ngột, nhưng không phải là không bàn bạc được."
"Cậu nói đi."
"Chúng ta không nói đến Tiểu Hồi ha, em ấy tuân theo kỉ luật, giữ gìn luật pháp, cái gì không được nói là không nói. Vậy chúng ta cũng cần tuân theo quy định đúng không? Trừ phi chị nói không đi trả thù, không đi giết người, thì chúng ta lại có thể bàn tiếp."
"Chuyện của cô ta là chuyện của cô ta." Cam Linh vẫn như nước đổ đầu vịt.
Lộ Kim Thời cúi đầu cười: "Nói cũng đúng, tôi thì đã kết hôn... à mà Khương Tiểu Hồi này, em vẫn còn độc thân sao?"
Bỗng dưng anh ấy lôi tôi vào câu chuyện, tôi không muốn tham gia nhưng lại đang là trung tâm việc này, bất kể là hai người kia đang đối chiến phá chiêu của nhau cũng được, mà đang diễu võ giương oai phô diễn sức lực cũng được, nếu kêu đến tên tôi, thì tôi đây cũng bày ra chiêu thức của mình.
"Không bàn đến chuyện tôi tuân theo hay trái pháp luật gì... Tôi cảm thấy bảy năm trước cô không chăm sóc con bé đến nơi đến chốn là lỗi của cô, mà để con bé chết ngay trước mắt mình là lỗi của tôi, cô muốn tìm thủ phạm thì chỉ mình tôi trong cả cái huyện Năng này biết hắn là ai, trông như thế nào. Cô muốn động chân động tay gì thì chỉ giữa hai chúng ta thôi, cô mua chuộc được tôi, hay uy hiếp, dụ dỗ tôi, dùng thủ đoạn gì cũng được, nhưng đừng lôi người khác liên lụy vào."
Trút xong nỗi lòng, tôi định bưng cái ly lên uống ực một phát đầy oai vệ giống dân sành sỏi, bỗng nhận ra cái ly của mình đang đựng nước cam, thế là khí thế đang hùng hổ như xã hội đen trở thành dáng điệu buồn cười như anh em nhà gấu Boonie (3). Hỡi ôi, đã là giáo viên mầm non rồi mà còn trẻ con như vậy sao? Tôi sinh bực bội với chính mình, chuyển qua chai Nhị Oa Đầu thì Lộ Kim Thời lập tức giơ nó lên cao, còn Cam Linh thì phán thêm: "Lại nổi giận rồi."
(3) Có thể tác giả đang ám chỉ từ "xã hội đen" ở vế so sánh trước với loạt phim "Người trong giang hồ." Loạt phim ra mắt năm 1996 đề cập tới sự thành lập và thanh trừng lẫn nhau tranh giành địa bàn những băng đảng xã hội đen của Hồng Kông.
Anh em nhà gấu Boonie: sêri phim hoạt hình Boonie Bears nổi tiếng bên Trung, nhân vật chính là hai anh em nhà gấu và gã thợ săn đầu trọc. Mà đúng là từ phim trường xã hội đen ngầu lòi tự dưng xuyên qua phim con nít nhí nhố thì Tiểu Hồi cũng ít có nhọ lắm :">
Anh em gấu Boonie đây:
Tôi y như đứa nhỏ chưa thành niên ngồi nhầm bàn tiệc, rõ ràng tôi mới là trung tâm của câu chuyện, thế mà lời trong lời ngoài của hai người họ cứ luôn ám chỉ bàn con nít ở nơi khác.
"Đúng thế, tôi thấy không được đó, cô là ai vậy, cô có quyền gì bắt người khác làm đồng lõa giết người với cô chứ? Nếu cô là người mẹ có trách nhiệm thì tôi còn có thể phạm pháp một lần vì áy náy, nhưng cô không phải thế, cô lấy quyền gì mà quấy rầy cuộc sống người khác như đúng rồi vậy? Cô nghĩ nổi khùng la lối khóc lóc là được sao? Tôi cũng làm được vậy, tôi cũng biết cáu là gì đó!"
Có lẽ do tác dụng của hơi men, đáng ngạc nhiên thay là tôi không có run rẩy, không có rơi nước mắt, mắng Cam Linh trôi chảy không sót ý nào.
Lộ Kim Thời hòa giải: "Nào nào, mọi người đều nhìn em kìa, nói cái gì vậy chứ." Rồi anh ấy mỉm cười hài hước với bàn bên cạnh, giống như nói tiếng lóng giữa cánh đàn ông với nhau, tôi có thể hiểu được ý đó là: "Khổ thế đấy, cô ấy lại lên cơn rồi, mấy ông hiểu mà." Nhóm bên kia cười xòa, xem lời tuyên bố nghiêm túc của tôi thành câu bông đùa rồi để trôi tuột đi tận chín tầng mây.
Cam Linh bám riết không thả: "Cô nổi khùng cái cho tôi nhìn xem nào."
Tôi thật sự không thể chịu nổi cảnh cô ta khiêu khích mình nữa, giận dữ túm lấy chai rượu muốn ném xuống đất cho cô ta nghe thật rõ âm thanh vang dội từ cơn cuồng nộ của tôi.
Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tôi đặt lại chai rượu lên bàn.
Mà cuối cùng Lộ Kim Thời vẫn đứng về phía tôi: "Đó, không phải là chị thấy Tiểu Hồi hiền lành nên làm tới sao? Ở đời toàn là kẻ yếu bị bắt nạt, với cả trông chị như kẻ liều lĩnh không màng cuộc sống nữa ấy. Tôi không biết chuyện cụ thể như nào, nhưng qua hôm nay tôi thấy chị đang ép buộc em ấy, còn em ấy thì không muốn tiết lộ gì hết. Tôi quyết rồi, chuyện này tôi phải nhúng tay vào, Khương Tiểu Hồi nè, nếu người này có làm gì em thì em cứ gọi thẳng cho anh."
Tôi quay mặt đi tính tiền, ngay lập tức Lộ Kim Thời đứng lên tranh chức chủ xị, đến khi anh ấy giành chiến thắng trong cuộc đấu giữa hai chúng tôi thì Cam Linh đã biến mất.
—
Ở quán cay:
Tui: Chà, có rượu vào là bạn Khương làm mấy phép so sánh hề hước ha :">
Khương được-cưng-mà-không-biết: Hề hước quỷ gì, đưa rượu cho tui!
Cam Sói Lớn: Cái này đưa chị, bàn con nít bên kia lận kìa.
Hôm nay bình luận Tấn Giang vẫn rất là đông vui:
ID Đồng chí Tiểu Cốt — 02/12/2023:
Tính cô giáo Tiểu Khương tốt thật đó, phải đối phó với kiểu điên dại không muốn sống như Cam Linh là quá mệt mỏi. Ngẫm lại thì nếu tự dưng có người như vậy nhảy vào cuộc sống mình thì phải làm gì đây? Nổi điên theo người đó xách dao đi chém nhau à? Trong truyện thì còn được nhẹ nhàng nói giảm nói tránh, còn hiện thực thì chỉ càng đáng sợ khó chịu hơn mà thôi... Tôi chẳng thấy có chỗ nào hấp dẫn ở đây cả, chỉ có thể thấy hai người phụ nữ điên, mà một người còn muốn cắn người khác.
ID Ôn Tửu — 24/08/2022:
Chemistry giữa chế Linh với Hồi Hương thiệt là hấp dẫn, hồi hộp muốn chớt!
ID zero — 16/08/2022:
Chế Linh: Mấy người không ngờ phải không, tui tới ăn chực đó!
ID Gió mùa hạ hiu hiu (Tiêu Tiêu Hạ) — 10/08/2022:
Hahaha biến thành như mấy con gấu thiệt luôn!
ID Vol — 02/08/2022:
"Bàn con nít ở chỗ khác" =)))
ID kk — 26/07/2022:
"Tôi xứng đáng bị Cam Linh xách đi như con gà nhỏ" hahahaha ultr cứu mị, bụng mị đau qtqd =))))
ID URBETNG — 19/07/2022:
Tính tình cô Tiểu Khương tốt quá đáng luôn ấy.
ID Cá trong chậu — 06/06/2022:
Cô giáo Tiểu Khương nha, uống rượu là để lấy thêm can đảm mà lúc giận lên chỉ được toát ra được ba phần năm, rồi còn muốn nuốt về thêm một phần, thiệt là muốn nhìn lúc bản nổi khùng thật sự á.
Còn Lộ Kim Thời đúng là sư phụ lập lờ nước đôi ha.
Nếu tôi mà là Cam Linh thì ngay tối nay sẽ xách rượu tới quậy cô Tiểu Khương luôn, tục ngữ ông bà mình nói câu nào trúng câu đó, rượu vào thì lời ra ha, thừa thế xông lên truy hỏi là xong...
Vài dòng tâm sự mỏng:
Vậy là đã qua được 20 chương, vỗ tay nào :D Đến đây là hết phần tác giả cho đọc miễn phí, chương kế sẽ vào VIP, xem như chúng ta đã qua được một chặng đường rồi. Nếu kịp thì vài ngày nữa mình sẽ lên thêm 1 chương, rồi tuần tới sẽ bắt tay vào một trong những chương ấn tượng nhất với mình :D
--
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress, và thường xuyên được chỉnh sửa lỗi, mọi người hãy ủng hộ editor tại đây nhé:
https://www.wattpad.com/user/amocbinhphuong
https://amocx2.wordpress.com