Hôm nay Trung học Lạc Thành lại có tin sốt dẻo, ba của Hoắc Cẩn Hành đến tận trường tặng cho anh một cái tát. Đợi đến khi tin này đến được tai Lạc Tư Yên, mây mù giăng ngập trời, sương mờ phủ kín lối, Hoắc Cẩn Hành mất tăm mất tích trong khả năng tìm kiếm của Lạc Tư Yên.
Cô rầu rĩ ngồi ôm cặp sách trong tay, cảm thấy đầu mình hơi đau đau. Dường như cả ngày hôm nay cô đã dùng hết những gì mà não mình có thể dùng được, vì thế bây giờ chúng đang la hét om sòm rằng muốn được nghỉ việc. Lạc Tư Yên không hiểu nổi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cô cố lục tìm những ký ức kiếp trước cũng không nhớ rằng anh có kể với cô về việc ba anh sẽ đến tận trường để "ban phát sự thương tổn" như thế.
Thiếu niên của cô mỏng manh dễ vỡ được cô nâng như thủy tinh trân bảo trên tay, vậy mà giờ đây lại phải tự mình chịu đựng uất ức ở một nơi nào đó mà cô không biết được.
Lạc Tư Yên thở dài, nghĩ đến một bài thơ mà mình từng nghe qua:
“Những nỗi nhớ tràn về cả trong mơ,
Là chàng thơ để nàng nhìn ngẩn ngơ.
Ngồi bên hiên là lòng không ngừng nhớ,
Tựa vào gối là tim không ngừng mơ”. (*)
(*) Hàng handmade nhà làm, đây là bản gốc không phải bản dịch.
Cô cắn môi, ngẩng đầu nhìn trăng trời sáng vằng vặc, rõ ràng và xinh đẹp như một viên ngọc quý. Ánh trăng trắng ngà rủ đầu đổ xuống như người thiếu nữ đang cất lời thì thầm, thở than. Thương cho phận này quá nhỏ bé, thương cho tình kia đã đong đầy nhưng lại chẳng thể nào chạm vào được. Mặt trăng ở nơi cao xa, gió thổi không tới, Lạc Tư Yên ở lại bên cánh gió thấp nhìn về phía Hoắc Cẩn Hành, cô có cảm tưởng kiếp này cả hai đã trở thành người của đôi bờ xa lạ.
Đèn đường rực rỡ một ánh vàng màu như ngã dần sang đỏ, tựa như tâm tư nặng trĩu của cô đã thắp nên. Màu đèn nóng hổi như thổi trên đỉnh đầu, thiêu đốt hết thảy xuân thì. Lạc Tư Yên uống nốt phần nước còn thừa, bỏ chai vào thùng rác rồi quải cặp rẽ hướng về nhà, một đôi chân cùng một bóng dáng nhỏ bé lẳng lặng giữa đêm lạnh. Cô cảm thấy những việc mình đang làm thật sự quá vô định, cô cho rằng nó là những điều đúng đắn, nhưng có thật sự đúng đắn hay không? Lạc Tư Yên không trả lời được, cô chờ đợi gặp được Hoắc Cẩn Hành và nhận câu trả lời từ anh, còn anh đang ở nơi chốn nào, cô lại chẳng tìm được.
Lạc Tư Yên không biết được điều gì cả, nhưng cô vẫn rõ ràng rằng việc cô yêu và lựa chọn đi theo Hoắc Cẩn Hành là điều tốt đẹp nhất, cả đời cũng sẽ không uổng phí. Anh cho cô một bầu trời, cô mong muốn trở thành lối về của anh.
Lạc Tư Yên lang thang giữa lòng phố thị cho đến tận lúc mưa rơi.
Bên ngoài thành phố, Hoắc Cẩn Hành ngồi co ro trong một chiếc xe lớn sa hoa. Anh vươn tay kéo mũ trùm đầu xuống thật thấp. Hoắc Cẩn Hành mím chặt môi, nén đi tiếng khóc thút thít với những tia hy vọng mong manh đang dần tàn lụi trong đáy lòng đặc quánh màu đen. Hôm nay Hoắc Tri đến trường đón anh về nhà sớm, là vì cô cả Hoắc Ý đã nói rằng chỉ khi anh có mặt thì gia đình bọn họ mới được đến dự tiệc trong nhà lớn. Cũng chính hôm nay, là sinh nhật của Hoắc Trầm Vân.
Bởi vì Hoắc Trầm Vân là nhân tài xuất chúng được yêu thương từ nhỏ, nên thay vì phải sống trong nhà phụ thì từ nhỏ hắn ta đã được cô cả của nhà chính, cũng chính là chị của Hoắc Tri, cô ruột của Hoắc Cẩn Hành đón về nhà chính để nuôi lớn. Kể từ sau khi ông bà nội qua đời, cô cả là người duy nhất xem Hoắc Cẩn Hành là con người và cũng là người duy nhất vẫn luôn giữ được lý trí công bằng cùng lẽ phải. Từ nhỏ, Hoắc Cẩn Hành đã rất ngưỡng mộ và yêu thương cô cả, anh biết rõ mọi việc cô làm đều là muốn tốt cho anh. Ngay cả hôm nay cũng thế, dẫu vậy, anh vẫn không thể chịu nỗi khi phải đối mặt với đám người khoác lên mình bộ áo "gia đình" kia.
Hoắc Cẩn Hành bịt kín tai, nhưng tiếng chửi rủa và cãi nhau ồn ào của Hoắc Tri và Lâm Thu Vân vẫn cứ lảng vảng bên tai anh. Bọn chúng như sâu bọ, rục rịch không ngừng tìm đường chui rúc vào tai anh để ăn tươi nuốt sống những mạch thần kinh quan trọng bên trong. Giọng Lâm Thu Vân chua như tiếng những vệt móng mèo cào vào bảng đen, nó đanh và thép đến mức hóa thành những thanh dao sắt hung ác cứa đứt cơ thể Hoắc Cẩn Hành. Trong giây phút như thế này, anh không kiềm được lòng lại nhớ đến giọng nói êm nhẹ và dịu dàng như tiếng trúc rủ rì thì thầm trong mạng rừng đại ngàn gió mát của Lạc Tư Yên. Bóng dáng của cô hiện hằn lên tâm trí của Hoắc Cẩn Hành như một khúc ca yên bình trên bầu trời, dường như đã xoa dịu được phần nào những vết thương rỉ máu của anh.
Một khúc ca, một đường đi, thềm hoa yên lặng như trải lối về.
Ánh đèn đường trắng lóa lạnh lẽo hắt vào trong xe, làm cho Hoắc Cẩn Hành nhớ đến màu đèn vàng ấm áp hơn nơi nhà gỗ cũ kỹ đã từng rọi lên người Lạc Tư Yên khi cô nấu ăn cho anh.
“Nếu không phải Hoắc Ý muốn mày đến mới cho bọn tao vào dự tiệc sinh nhật của Trầm Vân thì tao cũng không muốn gặp mặt mày.”
Trước lời đay nghiến đã cất lên nhiều lần trong cùng một buổi tối, Hoắc Cẩn Hành vẫn giữ nguyên thái độ im lặng không đáp trả một lời. Áo mũ trùm đầu càng sâu, trông anh chẳng khác gì một pho tượng biết thở, chẳng vui chẳng buồn, chẳng yêu chẳng hận,...
“Tất cả bởi vì sự cứng đầu của mày mà bọn tao rất có thể sẽ đến muộn buổi tiệc của Trầm Vân. Đúng là đứa con hư.”
“Hai người thích sinh nhật của Hoắc Trầm Vân như vậy, tại sao không tự tổ chức ăn mừng ở nhà luôn đi.”
”Nếu như mày được một phần giỏi giang như Trầm Vân nhà người ta, thì bọn tao có cần phải như vậy không hả? Mày không biết buổi sinh nhật này đã mượn danh tiếng Hoắc gia mời bao nhiêu khách quý, bởi vì mày mãi chỉ có thể đón sinh nhật trong bùn lầy.”
Hoắc Cẩn Hành cười đểu, đúng vậy, bởi vì anh là vết bẩn nhem nhuốc nhất trong đời bọn họ nên ngày mà anh sinh ra cũng là ngày mà bóng tối đen ngòm và đặc quánh bóp thắt lấy cổ của đứa trẻ đáng thương. Nó không thể thở được, nó chỉ có thể thoi thóp chờ đợi giây phút mà ác ma lôi nó xuống địa ngục. Cũng bởi vì đứa trẻ đó sinh ra trong sự xa lánh, nên nó chẳng thể hiểu được suy nghĩ của loài người. Sinh nhật 18 tuổi, là để ra mắt với giới thượng lưu rằng đứa trẻ nhà bọn họ đã đủ tư cách trở thàng người thừa kế. Hoắc Cẩn Hành biết chứ, dĩ nhiên anh biết rõ rằng hôm nay Hoắc Ý sẽ mời đến bao nhiêu thương hào quan hộ, cũng hiểu rõ cả mục đích mà Hoắc Tri và Lâm Thu Vân mong muốn đến đó là để làm gì.
Hoắc Cẩn Hành kéo rút dây áo khoác của mình, anh thực sự muốn chết luôn trong đó cho rồi.
Ở bên kia, Lạc Tư Yên vừa về đến nhà kiểm tra điện thoại thì nhận được cuộc gọi của ba cô.
“Tiểu Yên, con đi dự tiệc giúp ba với, mẹ con đang trên máy bay một lát mẹ sẽ đến chỗ con,...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT