Buổi hôm sau đến lớp, con bé kia không nhận ra Đăng.
Tên nó là Nguyễn Linh Diệp.
Tuy cũng hơi bực vì bị lãng quên đấy, nhưng có lẽ do lúc ngồi ngoài cổng trường cậu đã cúi mặt quá sâu nên nó không thấy gương mặt cậu.
Cậu được xếp ngồi dưới nó hai bàn, khác tổ, điều này dần tạo cho cậu thói quen quan sát nó một cách lặng lẽ.
Nhìn kiểu gì cũng thấy nó chỉ là một cô gái bình thường. Thậm chí con bé này còn bị đứt dây chỗ nào đó nữa.
Nhưng mà nó cười lên... trông cũng xinh đấy chứ.
Tuy hơi ngu.
Thói quen của con người thật đáng sợ, chẳng biết từ khi nào lòng cậu lại tồn tại bản năng giam giữ nó trong tầm mắt. Nhìn nhiều tới mức ghi nhớ mấy thói quen nhỏ nhặt cho tới phát hiện ra từng cái ưu nhược điểm của nó.
Cho đến giữa năm lớp 11 cô chủ nhiệm thay đổi chỗ ngồi định kì, lần này thì cậu ngồi trên nó.
Hồi học cấp một Đăng bị bắt nạt vì lập dị.
Cũng không đến mức lập dị, chẳng qua vì cậu có hứng thú với những thứ không giống trẻ con cùng lứa tuổi như chủ nghĩa cộng sản, thiên văn học, hay là quá trình tiến hoá của loài người... thông qua sách vở, phim ảnh, nên mấy chủ đề nói chuyện của cậu cũng thường liên quan tới những thứ ấy. Trong khi bọn trẻ con đâu biết gì khác ngoài siêu nhân với Doraemon đâu, chúng cứ thấy ai khác biệt một chút thì kéo bè ra bắt nạt. Sau đó Đăng cũng hoà đồng hơn một chút, hình thành thói quen kìm chế thể hiện với những thứ mình thích, ít nói mấy thứ khó hiểu trên trời dưới biển mà cậu đọc được trên sách đi để tập trung chơi đá bóng đá cầu, chơi điện tử với đám con trai. Dần dần cậu học được cách thích nghi, hành động luôn có chủ đích cụ thể, không làm những việc khác thường.
Nhưng từ ngày ngồi bàn trên, Đăng gần như mất khả năng kiểm soát bản thân. Vì không còn được chủ động quan sát nó nữa nên cậu bắt đầu tìm cách tiếp cận nó bằng những cách ngớ ngẩn: lạm dụng quyền lớp trưởng.
Tự nhiên cậu thấy việc được nhìn vẻ mặt bế tắc của nó trông thú vị hơn hẳn so với việc quan sát nó từ phía sau nhiều lắm. Có lần một lại có lần hai, rất là thú vị.
Nhưng khoảng thời gian này cũng là lúc cậu phát hiện, nó thích Quân. Bàn hai người này khá gần nhau.
Cậu thấy Diệp hơi ngẩn ra một lúc sau mỗi lần bị thằng Quân choàng vai bắt tay.
Có phải ảo giác hay không khi cậu thấy cái cách Diệp chủ động giúp đỡ Quân khác với cách nó giúp đỡ người khác?
Tại sao hai người này thường xuyên uống chung một chai nước quá vậy?
Đăng đã nhìn Diệp vài lần, nhưng ánh mắt cả hai chưa từng vô tình chạm phải nhau, mà ánh mắt nó thi thoảng lại nhìn về phía ngược lại cậu - bàn cuối lớp nơi Quân ngồi.
Lúc đó Đăng không biết phải xử lí việc này như thế nào.
Cậu cũng không biết cảm giác của mình đối với Diệp là thích, hay vẫn chỉ là tò mò như ngày ấy.
Tò mò kéo dài suốt hai năm?
Vì vậy trong giờ Giáo dục công dân, cậu đã trả lời "không" khi cô giáo hỏi có thích ai không. Còn nếu hỏi là "để ý" thì... chắc là có.
Đăng ghét việc bị người khác trêu đùa.
Lần đầu tiên nhận được bức thư ngập tràn hơi thở nguyền rủa đó, cậu rất dứt khoát: đốt.
Không thể hiểu nổi mục đích của bức thư này.
Nhưng nghĩ đến thư tình, Đăng chợt nhớ đến Diệp.
Nếu thư tỏ tình này là của Diệp viết thì cũng dễ hiểu thôi nhì?
Diệp càng lén lút, cậu càng nghi ngờ.
Nhưng vẫn chẳng có manh mối nào cả, và Đăng không nghĩ ra được động cơ để Diệp làm vậy. Hơn nữa là cái kẻ gửi thư còn bắt phải trao đổi bằng cuốn "Không gia đình" như đang ác ý chọc ngoáy nỗi đau của cậu, cảm giác không thể nào xuất phát từ ý tốt được. Lúc đó cậu muốn cắt đứt cái trò lố bịch này nên chẳng thèm lấy thư.
Một lần vô tình xem lại tờ báo tường năm trước của lớp 12A5, trên đó có một bài viết Diệp dùng phông chữ in để viết và thêm mấy cái hình vẽ trang trí rất quen mắt, cậu bắt đầu hoài nghi.
Cậu xin một cái hẹn gặp mặt để xác nhận đống phiền phức này.
Nhưng tại sao lại là Trịnh Hoài Thu?
Thế quáiiii nào Thu lại viết thư kiểu đấy được?
Sau cơn hoang mang, Đăng lấy lại bình tĩnh và xác nhận một lần nữa, khi ấy phát hiện đúng thật Thu có gửi cho cậu một bức thư nhưng đó là bức thư Đăng nhìn trang trí thư hoa lá cành tưởng "kẻ nguyền rủa" kia viết nên ném luôn đi còn chưa mở ra đọc.
Bức thư duy nhất Đăng vứt đi khi còn nguyên seal lại là bức thư của Thu, tác giả thật biết trêu ngươi.
Sau đó tất nhiên là Đăng từ chối lời tỏ tình của cô nàng. Thu cũng chẳng phải loại yếu đuối hư nhược, thấy bị từ chối cũng chẳng suy sụp mà còn ngỏ ý muốn được Đăng đèo về lần cuối bằng cách giả vờ hỏng xe.
Nếu chỉ là như vậy thì Đăng đồng ý.
Lúc ấy Đăng không biết rằng Thu nghĩ sẽ tận dụng chuyện này để rút ngắn khoảng cách giữa hai người, làm bước đệm cho việc phát triển tình cảm sau này. Hoàn toàn không biết rằng Đăng đèo Thu chỉ cảm thấy nặng chân hơn chứ không thấy bước đệm bước đủng gì hết.
Lần đầu Diệp ngỏ ý tới nhà, Đăng high muốn chết nhưng phải tỏ vẻ kháng cự, vừa kháng cự vừa sợ Diệp quay xe bảo không sang nữa.
Nên lúc đó Đăng canh chừng Diệp chỉ cần phát âm ra âm "TH" trong chữ "THÔI" là Đăng phải đồng ý ngay. Đăng cảm thấy vô cùng may mắn vì bẻ lái kịp.
Thay quần áo tử tế dọn dẹp nhà cửa phòng ốc tỉ năm không dọn của hai anh em trong vội vã, Đăng còn chưa sắp xếp xong mà Diệp đã tới nơi rồi, không hiểu nó đi kiểu gì mà nhanh vậy nữa.
Ngồi trên thành ghế nhìn đỉnh đầu Diệp ở đối diện thôi mà Đăng cũng cảm thấy tâm trạng tốt đến lạ. Căn nhà ảm đạm trước giờ chỉ có hai anh em đột nhiên trở nên khác thường theo chiều hướng tích cực, đến cả đứa trẻ lớp 3 như Trâm cũng cảm nhận được niềm vui đơn giản mà Diệp mang lại. Chẳng mấy khi Đăng biết ơn bản thân vì đã luôn làm bài tập đầy đủ. Đáng tiếc là Diệp sang chép bài là chính, rất ít hỏi bài nên cậu không có cơ hội để giao tiếp.
Khi Diệp cho Trâm đồ dùng học tập xinh xắn, Đăng chủ động đề nghị mua đồ ăn sáng trả ơn.
Nhưng... sao?
Vào thứ Hai sau ngày Chủ Nhật đó, Đăng thấy Diệp bê ghế chào cờ cùng Quân. Hai người cười nói vui vẻ (theo như chính mắt Đăng thấy, dù khoảng cách từ đầu này sân đến đầu kia sân khoảng hơn 20 mét và đề bài cho biết Đăng không bị viễn thị).
Đăng đứng quá xa không thể can thiệp nổi.
Sau khi lễ chào cờ kết thúc Đăng còn thấy Diệp cầm bánh mì trên tay, trong khi rõ ràng hôm qua Đăng đã hứa mua đồ ăn sáng cho nó để cảm ơn.
Ý Diệp là nó từ chối?
Cầm chiếc bánh mì vốn là mua cho Diệp trên tay, người ít khi ăn sáng như Đăng lần đầu được ăn thử cái loại bánh mì trứng rán kẹp bò khô mà Diệp hay ăn, dù là Đăng ghét ăn thịt bò khô chất lượng kém của canteen muốn chết.
Hơn nữa, Diệp lại còn dám mang vở bài tập nó chép của cậu đưa cho Quân tham khảo làm cậu tức muốn chết đi thôi, tức không thể chịu được.
Có phải chúng nó tỏ tình rồi lén yêu nhau rồi không? Cái thằng Quân này cũng dám lắm!
Càng tưởng tượng về viễn cảnh Diệp và Quân nắm tay nhau cậu càng bực, chỉ mong sao thằng Quân làm gay mịa đi để Diệp và cậu ta mãi mãi không đến được với nhau.
Dù bị tạt một gáo nước ngâm đá lạnh như vậy nhưng cậu vẫn hi vọng những lời nó nói trước lúc về hôm đó là thật.
Diệp nói là sẽ quay lại.
Nhưng Chủ Nhật sau, rồi Chủ Nhật sau đó nữa, Diệp không tới.
Trong khi người luôn dành cho mình một ngày Chủ Nhật để ngủ nướng như cậu phải đặt báo thức dậy sớm dọn nhà mặc quần áo đẹp để đợi nó
thì
nó
không tới.
Trâm nhìn Đăng ngồi bất động trong phòng khách cũng không nhịn được hỏi: "Anh ơi chị Diệp không sang đây nữa ạ?"
"Làm sao anh biết được." Đăng hơi gắt gỏng đáp.
Sao Trâm lại hỏi cậu chứ?
Đây là điều cậu cũng muốn biết lắm đấy!
Rõ ràng bảo là sẽ quay lại mà?
Thậm chí sau đó vài hôm, Diệp dường như còn cố tình tránh né Đăng.
Đăng biết, bởi gần đây mỗi lần Đăng lén nhìn phía nó đều vô tình thấy nó đang quan sát cậu ngược lại, nhưng nó kịp thời quay mặt đi nơi khác tỏ vẻ không để ý. Điều này khiến Đăng cảm thấy chột dạ nên ít dám nhìn lén lại nó hơn. Vậy mà mấy ngày đó cậu liếc mắt về những vùng có Diệp mà chẳng bao giờ thấy Diệp đâu, chứng tỏ nó tránh cậu.
Phải chăng Diệp đã nhận ra điều gì nên mới tránh né cậu?
Từ nay cậu phải kết thúc việc dõi theo nó sao?
Nhưng mà nhìn mãi quen rồi, giờ không nhìn nó thì nhìn cái gì?
Dù nghĩ như vậy nhưng đôi chân cậu vẫn không tự chủ được, hướng về phòng y tế khi biết Diệp bị thương.
Lấy lí do đỡ người tàn tật, Đăng đưa cánh tay ra cho Diệp bám.
Cậu chưa bao giờ dám chủ động chạm vào Diệp. Cánh tay đưa ra lúc đấy khiến cậu căng thẳng hơn cả ngồi trong phòng thi học sinh giỏi.
Nhưng có vẻ như Diệp không ưa cậu, nên tay Diệp chỉ nắm chặt như nắm đấm rồi móc vào cánh tay cậu như móc quần áo trên dây phơi. Cuối buổi nó ngồi sau xe đạp còn túm áo sơ mi của Đăng chặt đến mức như muốn giật cả cái áo ra, khiến lòng bàn tay đang cầm lái của cậu không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Diệp lại đang trả thù riêng đấy à?
Dạo này mình có chèn ép nó cái gì nữa đâu?
Nhớ lại thì lúc ở trên lớp hôm đó Diệp muốn đổi về chỗ cũ nhưng Phong liên tục gây khó dễ, lại còn mang dép lê của Diệp đá đi chỗ khác. Cái bộ dáng nam nữ trêu đùa nhau đó khiến cậu ứa gan, không nhịn được mà can thiệp vào bắt hai người đổi lại chỗ cũ.
Chẳng lẽ Diệp có đối tượng mới là Phong, nên cảm thấy bất bình khi lại bị cậu phá đám?
Diệp không thích Quân nữa à?
Trong lúc nó trốn khỏi phạm vi quan sát của cậu đã xảy ra chuyện gì ư?
Cậu đã bỏ lỡ điều gì chăng?
Những hờn dỗi vô cớ cứ liên tục táng thẳng vào đầu khiến Đăng quyết phải tìm ra lí do, khiến cậu phải quan sát Diệp nhiều hơn, rồi phát hiện ra cậu rình ở cửa nhà gửi xe mãi mà không thấy Diệp về.
Nhưng chiếc xe xanh lá của Diệp vẫn đang ở trong chỗ gửi.
Hay là chân Diệp chưa khỏi hẳn, có người khác giúp đỡ.
Chẳng lẽ có tên nào đó đèo Diệp về rồi? Phong? Quân?
Cuối cùng cậu thấy nó tập tễnh bước tới chỗ gửi xe, nhìn trông như đang rất đau khiến cậu quên hẳn những cảm xúc tiêu cực, chỉ thấy lo cho nó.
Cái con dở hơi này lúc nào cũng khiến người ta phải lo lắng. Mưa không mang ô, nắng không mang mũ, đi học không làm bài tập, sách vở quên toé loe, đau chân không biết nhờ ai đỡ, cứ làm cậu phải phân tâm để ý thay phần nó, thật là bực mình.
Trong lúc đang thầm trách cứ Diệp trong đầu thì eo bị ai đó ôm chầm lấy.
Hoảng sợ, bất ngờ, vui sướng, đầu óc trước giờ vẫn hoạt động trơn tru tự nhiên đình trệ như bị ai đó trộm mất một bánh răng vận hành.
Máu toàn thân sôi sục.
Diệp ôm cậu?
Diệp nói đó là do cậu lao dốc hơi nhanh.
Ước gì đường về nhà là đồ thị hình sin để Đăng lao dốc vài lần nữa.
Buổi tối hôm đó khi Đăng đang sắp xếp danh sách việc cần làm, bàn tay cầm bút đỏ của cậu vô thức khoanh tròn vào ngày 04/11/2021 trên tờ lịch để bàn.
Hôm sau Nhi xin đổi chỗ với Đăng, cậu cảm thấy vị trí này hơi nguy hiểm. Ngồi cùng hàng với Diệp thế này thì cả hai rất dễ chạm mắt nhau, cậu không thích cho lắm. Giá mà được ngồi sau Diệp một bàn thì tốt, nhìn vừa gần, lại không bị nó phát hiện. Ngồi ngang nhau như thế này thì hỏng lắm! Giá mà được đổi chỗ cho thằng Quân ngay sau lưng.
Hôm sau sinh hoạt lớp, nghe tin Diệp đóng vai Juliet, Tú đóng vai Romeo yêu dấu, Quân thì lại là Paris hôn phu của Juliet, Đăng như bị sét đánh ngang tai, nghiến răng mỏi cả hàm. Về nhà cậu còn mở mấy cái video kịch trên mạng về xem thử, nhìn mấy cảnh ôm ấp cầm chân cầm tay của đôi nhân vật chính mà tức muốn trào máu họng.
Lúc Dương gửi kịch bản cho lớp trưởng là Đăng xem trước đầu tiên, Đăng thản nhiên đổ lỗi cho hai tay, tay trái bấm phím tay phải cầm chuột xoá hết mấy cảnh đặc tả thân mật quá mức của diễn viên chính rồi ném kịch bản lại cho Dương kèm lời phê: "Học sinh cấp ba không nên diễn cảnh thân mật quá mức."
Vị tác giả truyện mạng R18 như Dương thấy Đăng lược bỏ hết tinh hoa trong kịch bản thì cũng tức lắm, nhưng nghe Đăng nói câu nào cũng hợp lí kiểu gì ấy, nên cũng đành nuốt ngược nghi vấn vào trong lòng.
Mà tóm lại thì Dương vẫn cứ thấy thằng Đăng này có vấn đề sao sao ấy.
Sự thật chứng minh là cảnh thân mật bị lược quá đà đến nỗi cô Hồng dạy Giáo dục công dân khối xã hội cũng phải thốt lên một câu liên quan đến khối tự nhiên: Thiếu phản ứng hoá học.
Dương muốn thốt lên là: Mày nghe thấy chưa Đăng, mày nghe thấy chưa?
Nhưng quay ra nhìn thấy mặt Đăng cứ sao sao ấy nên Dương vẫn không dám lên mặt. Thực ra một phần cũng tại hai tên diễn chính làm chưa tới, Dương cũng không muốn ép uổng những tâm hồn ngây thơ nên đành kệ chúng nó muốn diễn sao thì diễn, dù gì ngoài phản ứng hoá học thì những mặt khác đều rất ổn.
Về phần Đăng, tối hôm đó cậu chơi game cho đỡ bực mình, chơi từ tối đến gần bảy giờ sáng cuối cùng cũng hết tức vì thức đêm đã ngáo hết cả người rồi. Người ta hay khuyên không nên chơi quá 180 phút nhưng Đăng chơi hẳn 180 x 4 mới chịu cơ.
Nằm được một lúc thì cậu mơ thấy Diệp tới chơi, còn vào phòng mình. Đăng ngại ngùng co người ôm gối ngủ tiếp.
Đệt, sao lại có con Diệp ở trong phòng Trâm.
Đóng cửa lại.
Chỉnh lại quả đầu rối tung vì mới ngủ dậy.
Mở cửa ra.
Vẫn là Diệp.
Vậy là đoé phải mơ.
Bình thường nên phản ứng thế nào nhỉ?
"Sao mày lại ở đây?"
Đăng nghe thấy giọng mình nói như vậy.
Muốn rút lại quá. Dạo gần đây Diệp hơi xa lánh cậu. Đáng ra cậu nên hoà nhã với nó hơn một tí, nói cái gì đó thân thiện hơn dịu dàng hơn vui vẻ hơn một tí, ví dụ như là "Diệp sang chơi đấy hả?" hoặc "Diệp ở lại ăn trưa không?"
...
Có nghe nhầm không?
Hình như Diệp vừa bảo là "Xin bát cơm".
Ý là xin một bát có cơm mang về hay là xin một cái bát để đựng cơm mang về? Bát không hay bát có cơm? Hình như ý là ăn ở đây đúng không?
Lúc suy nghĩ đỡ rối rắm một chút thì Đăng đã thấy mình ra đường với Diệp rồi. Các cô chú bán hàng ngoài chợ lại còn liên tục nói Diệp là bạn gái cậu, Đăng phải nghiến chặt răng mới không khiến khoé miệng mình căng lên.
Phải giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát.
Cái cảm giác kìm giữ này khó chịu và nhộn nhạo quá.
Phải giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát.
Nhưng cứ có thứ gì đó đang chạy ngược xuôi trong mạch máu cậu, khiến cậu khó điều hoà hơi thở vô cùng. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà cậu đã hai lần trải nghiệm cảm giác quá khích không ngăn cản nổi, cảm giác ấy khiến con người luôn muốn kiểm soát mọi thứ trong tầm tay như Đăng vừa khó chịu vừa muốn được trải nghiệm nhiều hơn.
Phải giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát.
Từ lúc nào nhỉ?
Đăng không biết tại sao mọi hành động nhỏ nhất của Diệp lại tác động đến cậu nhiều như vậy. Chẳng biết từ bao giờ việc quan sát một người quá nhiều lại thay đổi cảm giác bên trong từ lúc nào không hay biết.
Vừa rang gà với gừng vừa suy nghĩ miên man, cuối cùng thì cũng nấu xong.
Diệp ăn ba bát cơm, có vẻ nấu cũng tạm ổn.
Vui quá.
Những lúc thế này Đăng cũng hoài nghi hành động của Diệp đối với mình, nhưng đồng thời cậu phải tự phủi sạch suy nghĩ vì chứng cứ rõ ràng là Diệp thích Quân được hơn nửa năm rồi, và có lẽ Diệp bị Trâm lôi kéo mè nheo nên mới phải miễn cưỡng sang cái nhà này.
Và một phần là cậu cũng có lí do riêng để giữ im lặng trước mọi hành động của Diệp nữa.
Dù sao thì, có lẽ không có khả năng Diệp thích cậu đâu?
Cậu sẽ không làm những việc vô nghĩa không có kết quả.
Phải giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát.
Đăng thầm tính rằng mình cứ giữ khoảng cách với Diệp rồi thỉnh thoảng được bonus mấy khoảnh khắc vui vẻ như vậy là đủ rồi. Đăng không muốn thiết lập sẵn có của mình bị thay đổi.
Nhưng cuộc sống này không vận hành như cách con người mong muốn.
Khoảnh khắc nàng Juliet bước ra với vẻ lộng lẫy khủng khiếp, Đăng cảm thấy những bài học về cách giữ bình tĩnh chỉ là phù du. Thay vì phản ứng kích động như các bạn khác thì cậu đông cứng, chết trân trước nàng Juliet kiều diễm này.
Nghe Dương đề xuất việc Đăng thay vai diễn Romeo, cậu cảm thấy như có bàn tay vận mệnh nào đó đang cố tình khuấy động mặt hồ yên ả trong lòng cậu.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cảm giác tồi tệ hơn là khi cậu dùng chính cánh tay mình ôm trọn bờ vai mảnh khảnh của Diệp vào lòng theo lời dặn của biên kịch, cậu không thể bình tĩnh nổi.
Cơ thể Diệp hơi lạnh, còn thân nhiệt của Đăng thì cứ nóng bừng. Cậu ôm Diệp lâu tới mức những phần da thịt bị chạm vào của nó cũng ấm dần lên, trái tim trong lồng ngực nhảy nhót mất kiểm soát. Không thể kiểm soát nổi.
Rồi cậu lại tiến thêm một bước tới một cảnh thân mật được khán giả bên dưới lầm rầm gợi ý: hôn.
Chắc chắn là không thể hôn. Nhưng Đăng muốn tận dụng khoảnh khắc này.
Đăng chưa bao giờ được nhìn Diệp ở khoảng cách gần như vậy. Tuy gương mặt kia đã được phủ bởi một lớp trang điểm nhưng vẫn là những đường nét quen thuộc. Hàng lông mi hơi run rẩy vì hồi hộp, hơi thở ngọt ngào quẩn quanh hoà quyện, đôi môi xinh xắn đỏ mọng hấp dẫn vô cùng như mời người ta hôn lên.
Cậu dùng bàn tay che đi hai cánh môi dừng trước ranh giới mỏng manh. Lúc tách khỏi, trong đầu chỉ còn lại một chữ: T-I-Ế-C.
Đăng thuộc lời thoại và nhớ rõ từng đoạn ngắt nghỉ nhưng câu thoại ra đến miệng cứ trôi tuột. Cậu sợ rằng chỉ cần dừng lại thì đầu óc sẽ trống rỗng mất, nên cậu đọc lời thoại dài 2 phút trong vòng vài giây.
Đường Tăng đi thỉnh kinh phải trải qua 81 kiếp nạn. Đăng mới trải qua một kiếp chưa hoàn hồn đã phải đối mặt với kiếp nạn tiếp theo.
Cảnh diễn sau đó Đăng đang giả chết nhắm mắt không biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ thấy bàn tay nó chạm vào một bên mặt cậu, rồi từ từ ôm lấy cậu, để cằm cậu được tựa vào hõm vai mảnh khảnh ấy lần nữa.
Khi nhắm mắt, mọi xúc giác trên cơ thể con người đều trở nên nhạy cảm vô cùng, mỗi động chạm của nó lên cậu đều khiến linh hồn cậu run rẩy như rơi vào vực sâu.
Trên trán truyền tới cảm giác mềm mại của một đôi môi.
Từ khoảnh khắc đó Đăng cảm thấy linh hồn và thể xác này hết bình lặng nổi rồi.
Là do cậu là một thằng nhạt nhẽo chưa tiếp xúc con gái bao giờ nên mới xúc động đến mức này, hay do đối tượng là Diệp?
Khi vở kịch kết thúc, Dương nhắc nhở cậu rằng hình như trên trán có vết son hơi mờ, bảo cậu xoá đi.
Không xoá được không? - Cậu nghĩ.
Tìm gương để soi thì thấy đúng là có vết son hơi mờ. Đăng áp bàn tay nhẹ lên trán thực hiện 10 giây tưởng niệm rồi nhẹ lau đi. Lau nhẹ, giữ lại một vết mờ nhạt khó nhận biết. Chỉ cần Đăng vẫn biết nó tồn tại ở đó là được rồi.
Kiếp nạn thứ hai chưa nguôi ngoai thì kiếp nạn thứ ba lại tới.
Nhìn thấy rồi.
Thấy rất rõ luôn.
Ông trời muốn cậu trải qua đủ các kiếp nạn rồi sau đó muốn cho cậu độ kiếp luôn hay gì? Hay là vận may cả cuộc đời đã dồn hết vào hôm nay? Lát ra đường phải cẩn thận hơn mới được.
Sau hôm đó, đầu óc Đăng nhuốm một màu đen tối.
Cậu thức dậy trong tình trạng thê thảm, đầu đau hơn cả lúc chơi game muộn, hai mắt thâm quầng, đầu tràn lan hình ảnh từ hôm trước ngập sang cả hôm sau. Kí ức như bị lỗi, cứ muốn tua đi tua lại ngày hôm đó, một mực ngang ngược như đòi ghi đè luôn kí ức ngày mới.
Buổi chiều tới bệnh viện để thăm Tú.
Đăng không thân với Tú. Nghĩ đến khúc ruột thừa của Tú là thứ đã ban cho cậu những trải nghiệm bùng nổ trong cuộc đời, cậu không vui nổi.
Rồi lại vu vơ ngồi nghĩ, phải chăng nếu như lúc đó Tú vẫn đóng Romeo thì người được hưởng hết phải chăng là Tú?
Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Không được nghĩ nữa, tất cả những thứ đó đều đã thuộc về cậu rồi, không có "nếu như".
Sau đó, Phong nói cậu ta muốn tán Diệp, chính tai cậu cũng nghe thấy vào giờ tan trường muộn. Rồi trên mạng tràn lan mấy bài đăng nói về Diệp, thêm cả những video ghép cặp Tú và Diệp nữa.
Dường như thế giới đang chỉ có mình cậu theo dõi nó lại đột nhiên xuất hiện thêm một đống địch thủ chẳng biết nhảy từ đâu ra.
Cảm giác như thánh địa bị xâm phạm, phải chăng bản thân mình cần làm gì đó?
Nhưng sau cùng thì Diệp cũng chẳng phải là của ai, Đăng chẳng có quyền hạn gì.
Ngày đó thằng nhóc ranh ma trong ban chấp hành đoàn muốn tiếp cận nó, Đăng muốn cản trở nhưng Diệp đã phủi cậu đi và quyết định nghe thằng nhóc đó nói chuyện chứ không phải về lớp cùng cậu.
Thật ra Đăng vẫn làm bóng đèn một cách vô thức, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng từ hồi lớp 10. Trước đó Diệp luôn nghe lời, vì cậu là lớp trưởng mà. Nhưng gần đây cậu mới bắt đầu nhận ra hành vi phá đám của mình đều là có chủ đích. Và Diệp không nghe theo.
Vậy là cậu đã dùng hết vận may của mình rồi.
Diệp vẫn cứ là không ưa cậu.
Dù nghĩ vậy nhưng chuỗi ngày của Đăng cứ trôi nổi như thuyền giữa biển. Không người điều khiển, không neo đậu, cứ trôi dạt theo sóng nước chẳng có phương hướng cũng chẳng biết bản thân đang ở đâu.
Phải giữ mọi thứ trong... a, đọc mấy câu này chẳng có tác dụng gì.
Đăng thích Diệp, đó là thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Cái khó là kìm giữ thứ tình cảm này để nó không lớn dần và chui ra khỏi hộp bí mật trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT