Mặt trời còn chưa hiện hẳn, Hứa Tuế bị thanh âm do Hách Uyển Thanh tạo ra làm cho tỉnh lại, so với thời gian thức dậy lúc bình thường sớm hơn nửa tiếng.

Trong hoảng hốt cô cảm tưởng mình phảng phất trở lại Thuận Thành, mỗi ngày đi học sẽ là như thế. Khi đó Hách Uyển Thanh là người trước hết nhất trong nhà rời giường, vừa nghe tin tức TV sáng sớm vừa làm việc nhà, về sau đi tới cửa ngõ mua về sữa đậu nành cùng bánh quẩy, đợi đến những người khác rửa mặt xong, lại nhờ Trần Chuẩn bảo cô rời giường.

Ngay sau đó cửa phòng cô sẽ bị Trần Chuẩn gõ đến cạch cạch vang: “Hứa Tuế, ăn cơm”.

Hắn cho tới bây giờ đều là liền mang tên họ mà gọi cô, giống như hoàn thành nhiệm vụ xong, sẽ không lại gọi lần thứ hai.

Lúc này Hứa Tuế mới có thể mơ mơ màng màng đứng lên.

......

Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Hách Uyển Thanh thò vào nửa người: “Vừa sáng sớm con ngồi chỗ ấy bần thần cái gì, rửa mặt ăn cơm thôi”.

Thân ảnh của bà tại cửa ra vào nhoáng một cái liền đi.

Hứa Tuế lấy điện thoại di động ra, Hà Tấn tối hôm qua gửi tới địa chỉ quán ăn trưng cầu ý kiến, cô để chế độ yên lặng nên không nghe thấy.

Địa điểm ở trên đường Tư Tấn, là một nhà hàng rất có phong cách, giá cả không thấp.

Hứa Tuế thật sự là ngại phiền phức, vốn định tùy tiện ăn một chút liền được rồi, cô đánh mấy chữ liền dừng lại, ngẫm xong lại xóa bỏ, cuối cùng trả lời: “Được rồi, liền ăn ở chỗ này đi”.

Hứa Tuế không thể không tốn hao một chút tinh lực phối hợp ăn mặc cho phù hợp, sau khi thử tới lui hai món liền bắt đầu không có kiên nhẫn. Một phen giày vò rốt cục đi ra ngoài, mới nhớ tới xe của mình dừng ở dưới lầu nhà Hà Tấn, chỉ có thể đón xe đi làm.

Không ngoài sở liệu, Hứa Tuế vừa mới tiến vào đại sảnh của văn phòng kinh doanh, liền bị một cuộc điện thoại của Hà Tấn gọi vào văn phòng, tại đầu bậc thang gặp Ngô Hân, hiển nhiên vừa cùng hắn nói chuyện xong đi ra.

Chào hỏi đều bớt đi, hai người sượt qua nhau.

Cửa mở ra, Hà Tấn đang đứng tại bên cửa sổ uống nước.

Hứa Tuế gõ cửa đi vào, hắn ngẩng đầu không khỏi nhìn nhìn cô thêm vài lần, tay từ trong túi quần rút ra chỉ chỉ chỗ ngồi: “Em ngồi đi”.

Hứa Tuế nói thẳng: “Lúc ấy anh đặt ra quy tắc cho Livable chạy dự án, rõ ràng là đã định ra sao anh chắc cũng phải nhớ kỹ chứ. Người đầu tiên tiếp cận khách hàng kia là Vương Tranh, đơn đặt hàng tính cho anh ấy cũng không hề quá phận”.

“Nhưng việc thành giao là do Cố Tích Tích thúc đẩy”.

“Cho nên quy củ là thùng rỗng kêu to?”

“Em không phải có ý đó”. Hà Tấn ngữ khí ôn hòa: “Em phải rõ ràng, Vương Tranh giữa chừng mất đi liên lạc với khách hàng, việc theo dõi không tới nơi tới chốn mới là gốc rễ của vấn đề”.

Hứa Tuế nói: “Em xem qua ghi chép liên hệ của cậu ấy, khách hàng này được xếp vào mục A trong danh sách đó giờ. Vương Tranh không chỉ một lần mang khách hàng đi nhìn qua phòng mẫu cùng môi trường của cộng đồng, tính qua khoản vay, điều tra tín dụng. Đối phương mong muốn mua căn hộ cũng rất mãnh liệt, lại tại ngày nào đó đột nhiên từ chối không tiếp điện thoại, không cùng hắn liên hệ”.

“Rõ ràng điều này nói rõ ra cái gì? Anh cũng hiểu mà đúng không?”

Hứa Tuế cơn nóng giận sắp áp chế không nổi, tỉnh táo một lát mới hỏi: “Có phải anh cũng cảm thấy là em cầm thế của anh để khi dễ đồng nghiệp hay không?”

Hà Tấn không có lên tiếng.

Hứa Tuế bực bội bấm nút bấm ở bên viền điện thoại di động, màn hình chợt sáng chợt tắt.

Hà Tấn nói: “Anh không có vấn đề gì cả, chỉ là không muốn những người khác đối với em có quá nhiều cái nhìn, một khách hàng mà thôi, không bằng làm mọi chuyện thuận nước giong thuyền......”

“Thứ anh muốn là số liệu tổng thể, nhưng mỗi một bút thành giao đối với chúng em tới nói đều cùng với hiệu suất có tương quan, cái thứ thuận nước giong thuyền này rất khó để cho. Em cũng không quan trọng, so với lời đàm tiếu, em càng mong mình hoàn thành trách nhiệm với thành viên trong nhóm của mình”. Hứa Tuế đánh gãy lời hắn, ngữ khí hòa hoãn lại kiên định: “Em không cho rằng nhóm của Ngô Hân trong vụ này hoàn toàn trong sạch, quá trình này còn cần phải điều tra một chút”.

Hứa Tuế đứng lên: “Không có việc gì em xuống dưới đi họp”.

Hà Tấn phủ vỗ trán cảm thấy đau đầu, không muốn cùng cô bởi vì chuyện làm việc huyên náo đến không thoải mái, “Tuế Tuế”, hắn nói: “Em hôm nay rất xinh đẹp”.

Hứa Tuế ngừng lại bước chân, cũng hơi điều chỉnh cảm xúc, cười hỏi lại: “Ngày nào không xinh đẹp?”

Cô quay đầu đi ra ngoài, sau lưng truyền đến tiếng cười bất đắc dĩ của Hà Tấn.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Hứa Tuế lấy số điện thoại khách hàng từ chỗ Vương Tranh, tự mình gọi điện thoại cho đối phương, không nói việc khác, chỉ thương lượng thời gian ký hợp đồng mua nhà.

Bên trên đơn mua nhà viết rõ kỳ hạn là trong một tuần, nhưng khoản tiền đặt cọc của đối phương xuất hiện chút vấn đề, chỉ sợ phải trì hoãn đến cuối tháng tám.

Trong tay Hứa Tuế kỳ thật có cái đặc quyền này, ngoài miệng nói được nhưng lại khó làm, chỉ đáp ứng giúp hắn cùng phía trên nói chuyện qua thử, một phen khó khăn trắc trở về sau mới dựa theo ý nguyện của hắn ấn định tại cuối tháng tám.

Hộ khách ghi nhận phần nhân tình này, thiên ân vạn tạ.

Kỹ xảo đàm phán các kiểu thế này vẫn là lúc trước Hà Tấn dạy cho cô.

Một ngày bận rộn xuống tới, trời đã ngã màu, đến lúc chạng vạng tối sáu giờ rưỡi.

Hai người cùng đi đón Hách Uyển Thanh.

Kỳ thật Hứa Tuế trong lòng nhiều ít có dự cảm, mẹ mình sẽ tại trên bàn cơm nói chút gì đó đến chuyện tương lai. Hai người bọn họ kết giao không đủ nửa năm, Hách Uyển Thanh cũng chỉ gặp qua Hà Tấn hai ba lần mà thôi, Hứa Tuế không rõ ràng mẹ mình như thế nào lại thích hắn như thế, hay là vô luận đối phương là hạng người gì, bà chỉ mong cô mau chóng gả đi.

Hách Uyển Thanh sau khi hỏi ra lời, trong phòng chung trong nháy mắt tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, Hà Tấn tránh đi ánh mắt của hai người, trầm mặc.

Mặc dù nói chuyện cưới gả hơi sớm, nhưng thái độ của Hà Tấn vẫn là để cho Hứa Tuế cảm thấy không thoải mái.

Cô ở dưới bàn đá đá chân của Hách Uyển Thanh.

Hà Tấn cười nói: “Không vội, a di, con cùng với Hứa Tuệ đang rất hưởng thụ trạng thái như hiện tại”.

Hách Uyển Thanh cũng biết mình đường đột, nhìn xem con gái mình, tận lực hiền lành: “Vậy cũng tốt”.

Hà Tấn đứng dậy rót cho bà thêm trà, chuyển chủ đề: “Bệnh tình của chú thế nào ạ? Nghe Tuế Tuế nói chú ấy phải chạy thận thường xuyên”.

Hách Uyển Thanh: “Ông ấy à, hội chứng bệnh tiểu đường gây nên thận suy, Hứa Tuế năm thứ ba đại học năm đó thì ông ấy thay máu, mỗi tuần thứ 2 thứ 4 thứ 6 phải đến bệnh viện, đều thành khách quen”.

Bà nói đến nhẹ nhõm, nhưng Hứa Tuế hiểu được những năm này của mẹ mình tuyệt không dễ dàng.

Hà Tấn nói: “Con có người bạn là chuyên gia trong lĩnh vực trị bệnh thận, nếu như cần, có thể đem chú tới đó để nhận tư vấn toàn diện”.

Hắn nói chuyện hay làm việc đều khiến người ta tìm không ra sai sót, mỗi tiếng nói mỗi cử động tại nơi của Hách Uyển Thanh đều có thể thêm điểm. Trong bữa ăn bầu không khí khôi phục lại như thường.

Cơm nước xong xuôi hắn đưa hai người đến dưới lầu, từ trong cốp xe lấy ra hai hộp trà Đại Hồng Bào lượng lớn đưa cho Hách Uyển Thanh, “dì giúp con đưa cho chú nhé, lần sau nhất định đến nhà chào hỏi”.

Hứa Tuế nhìn hai hộp trà kia, hắn chung quy cũng là hảo ý, lời đến khóe miệng lại thu hồi đi.

Hách Uyển Thanh hài lòng ứng tiếng.

Hứa Tuế bước về sau nửa bước, bị Hà Tấn kéo cổ tay.

Lúc nhìn đối phương bầu không khí có chút vi diệu, Hà Tấn nghĩ muốn giải thích chút gì, có thể nghĩ nghĩ cuối cùng chỉ là hôn lên trán cô: “Sớm đi nghỉ ngơi một chút”.

“Được rồi”. Hứa Tuế cười cười: “Anh cũng vậy”.

Hà Tấn lái xe trở về, trên đường lại thấy dãy số kia lần nữa gọi tới, tiếng chuông tiếp tục vang lên, hắn bực bội mà liếc nhìn ngoài cửa sổ, vẫn là tại thời điểm một giây trước khi đối phương cúp máy mới nghe vào.

Hắn không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Điện thoại còn chưa mở loa ngoài đã đặt tại trên ghế lái phụ, nhưng chung quanh yên tĩnh, giọng nữ trầm thấp ôn nhu mơ hồ lại truyền tới.

Hà Tấn không chút tiếp lời, đối phương nói rất nhiều, từ quá khứ đến bây giờ. Những hồi ức vốn đã phủ bụi từ rất lâu lần nữa tràn vào trong đầu, đáng sợ chính là, Hà Tấn phát hiện mình cũng không phải là thờ ơ như trong tưởng tượng.

Hắn nắm chặt tay lái, lạnh giọng đánh gãy: “Những sự tình kia không liên quan gì đến anh, anh hiện tại có bạn gái”.

Kết thúc trò chuyện, Hà Tấn dừng ở ven đường rút một điếu thuốc, gió bên bờ sông một đường kéo tới, cảm xúc bối rối dần được làm nguội.

Sau khi trở lại chung cư, hắn ở trong thang máy lại gặp được người trẻ tuổi tối hôm qua, nhưng không thấy chú chó lớn kia nữa.

Hai người gật đầu qua xem như chào hỏi, sau khi đến tầng mười bảy, một người rẽ trái, một người rẽ phải.

Trần Chuẩn vào cửa lại chọn đi tắm trước, lúc đi ra ngoài để trần thân trên, chỉ mặc một chiếc quần đùi lớn. Hắn nhanh chóng lắc lắc đầu hai lần, giọt nước văng khắp nơi, rơi vào phía sau cổ, bả vai cùng trên lồng ngực.

Trần Chuẩn đưa tay lau mặt, phát hiện dây đỏ trên cổ tay bị nới lỏng, hắn dừng lại, buông thõng mắt, vụng về lại nghiêm túc cố định lại. Sợi dây màu đỏ có nút thắt hình con rắn đơn giản, nhìn vào thấy được sự tinh tế, nhưng đã phai màu ít nhiều, vòng tại trên cổ tay hắn nhiều năm rồi.

Tôn Thời ra ngoài hẹn hò, còn chưa trở về nhà.

Căn hộ này là hai người cùng thuê, bọn hắn quen biết nhau ba năm, cũng ở cùng chỗ ba năm.

Trần Chuẩn mới vừa lên đại học liền bắt đầu tiếp xúc với việc cứu trợ động vật nhỏ, bởi vì rất nhiều thời gian cứu trợ phải chịu hạn chế, hắn nửa đêm vượt qua cửa sổ mấy lần. Có một lần a di quản ký túc xá phát hiện, trực tiếp bẩm báo cho phụ đạo viên ở nơi đó, hắn bị phạt chạy 50.000 mét có tạ trong nửa tháng. Về sau vì ngăn ngừa phiền phức, sau khi khai giảng năm hai hắn liền dời ra ngoài tìm phòng cho thuê ở.

Trần Chuẩn tới tủ lạnh lấy nước uống, thấy được bên trên tầng tủ lạnh có khay còn mấy miếng dưa hấu, hắn tiện tay lấy ra ăn.

Từ cửa truyền đến tiếng mở khóa, Tôn Thời nhìn quanh một vòng tìm hắn: “Thì ra cậu ở đây”.

“Ai mua dưa hấu?” Trần Chuẩn hai ba ngụm gặm xong một miếng, không tính ngọt, cũng may đủ lạnh đủ giải khát.

“Hàng xóm đưa”. Tôn Thời đặt chiếc ba lô xuống, đem mình ném vào bên trên ghế sô pha, “lấy cho tớ chai nước với. Hôm qua chúng ta dọn nhà nhao nhao làm phiền bạn gái anh ta, hắn cố ý tới nhắc nhở, thuận tiện đưa dưa hấu”.

Trần Chuẩn trì trệ, vóc dáng cao cao cuối tại trước tủ lạnh cả buổi không hề động.

Tôn Thời nói: “Hành lý tại trong phòng cậu, đống giày chơi bóng bảo bối kia của cậu thả ở cửa, tự cậu dọn đi”

“Ừ”. Trần Chuẩn đóng cửa tủ lạnh lại.

“Nước của tớ đâu?”

Trần Chuẩn không có ứng tiếng.

Tôn Thời bất đắc dĩ lắc đầu, tự mình tới tủ lạnh lấy.

Quay người lại thấy hắn khoác lên chiếc áo khoác, kỳ quái nói: “Đêm hôm khuya khoắt cậu đi đâu vậy?”

Hắn nói: “Trả khay thôi”.

Trần Chuẩn đem khay để dưới vòi nước rửa sạch sẽ, tới cửa nhà đối diện bấm chuông cửa, chính hắn đều không có phát giác, đầu ngón tay của mình đã lạnh cóng trong mùa hè nóng bức.

“Chờ đợi một lát”, Hà Tấn mở cửa ra.

Hắn hiển nhiên cũng vừa tắm rửa qua, tóc mới khô một nửa, người mặc một chiếc áo ngắn tay có xếp nếp cùng một chiếc quần ở nhà màu trắng gạo, trên chân là đôi dép lê bằng da.

Trần Chuẩn lần đầu tiên nghiêm túc dò xét người này, dáng người hắn thẳng tắp, tướng mạo đoan chính, bên trong ánh mắt có một loại thâm trầm cùng lạnh nhạt của người trải qua cuộc rèn luyện của đời, nhìn khí chất cùng chất quần áo, không khó phán đoán được cuộc sống bình thường của anh ta khó tính, tinh xảo đến mức nào. Đây đại khái là loại hình Hứa Tuế yêu thích đi.

Trần Chuẩn hạ thấp đầu.

Hà Tấn: “Cậu......”

“Tôi đến trả đồ cho anh”. Trần Chuẩn giải thích: “Nhà đối diện”.

“Tôi biết”. Hà Tấn đem khay trong tay hắn tiếp nhận đi, thuận miệng nói: “Tiến vào ngồi một chút?”

“Không được”. Dừng lại hai giây, Trần Chuẩn bổ sung một câu: “Cảm ơn”.

Hà Tấn cười nói: “Đừng khách khí”.

Đang khi nói chuyện cửa phòng rộng mở một chút, trong phòng hơi lạnh chậm rãi bức lui không khí oi bức trong hành lang.

Trần Chuẩn ngẩng đầu liếc nhìn bày biện bên trong, đây là nơi ở đơn giản sạch sẽ của đàn ông, tựa hồ không có vết tích sinh hoạt nữ tính quá nhiều.

Muốn gặp Hứa Tuế, lại sợ cô lấy một loại thân phận khác đột nhiên xuất hiện tại trong tầm mắt.

Trần Chuẩn: “Một người?”

Câu hỏi này làm cho Hà Tấn sửng sốt, hắn không có đáp, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Trần Chuẩn.

Trần Chuẩn bỗng nhiên kịp phản ứng mình có bao nhiêu ngu xuẩn, từ từ mũi thở: “Ý tôi là, muốn mượn hai cái giá áo”, hắn trở tay hướng về sau chỉ xuống: “Hành lý còn chưa có sắp xếp, giá áo tạm thời không biết đặt ở cái hành lý nào”.

Hà Tấn gật gật đầu: “Chờ một lát”.

Hắn đi tới ban công mang tới cho Trần Chuẩn.

Trần Chuẩn cảm ơn một tiếng, xoay người lại.

Đêm nay Trần Chuẩn ngủ được không tốt lắm, nửa đêm dậy mở game lên chơi, gặp đồng đội ngốc như heo. Nguyên bản có thể núp trong bóng tối chờ hai nhóm đánh xong, chơi kế sách ngư ông đắclợi, hết lần này tới lần khác có đồ ngốc hứng thú bừng bừng đi ra ngoài, kết quả kia hai đội cầm thương đồng loạt nhắm ngay bọn hắn......

Trần Chuẩn nhảy dựng lên táo bạo mắng to, nắm lấy con chuột đánh tới vách tường hướng đối diện, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Tôn Thời đêm đi vệ sinh, tới gõ cửa phòng hắn: “Đừng có làm quá lên thế, yên tĩnh chút đi”.

Trần Chuẩn ngồi trên ghế nửa ngày đều không nhúc nhích một chút, trong căn phòng không bật đèn, tối đen một mảnh, chỉ có ánh sáng trên màn hình máy vi tính không ngừng biến hóa bắn ra ở trên mặt. Hắn đột nhiên cảm thấy chán nản, nhấn tắt màn hình.

Sắc trời đã dần hiện xanh, Trần Chuẩn dứt khoát đổi quần áo trước thời gian bình thường nửa tiếng đồng hồ ra ngoài chạy bộ.

Ròng rã bảy năm làm sinh viên thể thảo, thu hoạch lớn nhất mà Trần Chuẩn có được là dần dần phát triển, dưỡng thành tính tự giác, tự kỷ luật cùng một bộ thể chất cường tráng. Nơi này hoàn cảnh không quá quen thuộc, Trần Chuẩn dọc theo đường cái bên ngoài khu chung cư chạy về phía nam chạy mười mấy cây số, khi trở về tại ven đường trông thấy một quán bán đồ điểm tâm, hắn ngồi xuống ăn hết hai cái bánh bao hai ly sữa đậu nành, về nhà tắm rửa một cái, tới công ty của lão Trần báo cáo.

......

Trần Chuẩn lần nữa nhìn thấy Hứa Tuế đã là năm ngày sau.

Khi đó trời chiều đẹp lưu luyến, mặt trời sắp lặn rơi mất, chân trời bị vầng hào quang màu vỏ quýt bao phủ.

Trần Chuẩn ở dưới lầu dắt chó, xa xa trông thấy một chiếc BYD màu xanh ngọc dừng ở bên cạnh bồn hoa. Cửa kính xe hạ xuống, cô ngồi tại ghế điều khiển không có xuống xe, cùng người ở bên trong nói câu gì đó, trong lúc vô tình quay đầu nhìn sang, trên mặt còn mang theo nụ cười.

Trần Chuẩn hai tay cắm túi quần yên tĩnh đứng tại trên bãi cỏ, trên cổ tay đang quấn lấy dây dắt chó, một chú chó con màu nâu trắng tại chân hắn tìm kiếm tới lui. Hắn vẫn là cách ăn mặc đơn giản một áo phông trắng cùng quần thể thao, bả vai cùng cánh tay nhiễm chút màu quýt của bầu trời. Thân ảnh cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi nổi bật lên bên cạnh con chó nhỏ đáng yêu.

Trần Chuẩn lúc này không có làm như không biết, hơi nghiêng người, nhàn nhạt nhìn chăm chú phương hướng của cô. Hai người đối mặt mấy giây, hắn đột nhiên hướng cô câu môi cười một tiếng, thành công nhìn thấy biểu lộ của cô biến cứng ngắc.

Hứa Tuế trong nháy mắt thu tầm mắt lại, một khắc này lại làm không rõ vì sao phải tránh né, phảng phất đều là động tác trong vô thức.

Cô ánh mắt không chỗ sắp đặt, trong xe loạn quét vài lần.

Không bao lâu, Hà Tấn xuống xe.

Cô lái xe rời đi. Tốc độ không tính là nhanh, lại làm cho giống như đang chạy trốn đồng dạng.

Tác giả có lời nói:

Chương này vẫn như chương trước, 300 bình luận đầu tiên sẽ nhận hồng bao 20 điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play