Trịnh Bảo Châu vốn đã chuẩn bị một bài phát biểu nhận giải rồi, nhưng khi đứng trên sân khấu, đầu óc cô trống rỗng, một câu cũng không nhớ nổi nên bây giờ chỉ có thể bịa.

“Đầu tiên, tôi xin cảm ơn ban giám khảo đã công nhận và trao cho tôi giải thưởng này. Thực ra trước đây tôi cũng đã từng nghĩ rằng mình có thể đoạt giải, nhưng sau khi cầm được cái cúp, tôi mới thực sự cảm nhận được sức nặng của nó. Ba năm trước, tôi vẫn còn là diễn viên quần chúng ở phố điện ảnh, lúc đó rất vất vả, nhưng mỗi ngày chỉ cần có thể giành lấy được một bộ phim tôi đã rất vui rồi, tôi cũng đã được gặp đạo diễn Cao ở đó, lúc đó anh ấy cũng là một người mới, tôi phải lên mạng search mới biết anh ấy là ai.”

Khi cô nói đến đây, phía dưới sân khấu vang lên tiếng cười, và Trịnh Bảo Châu cũng cười theo, cô nâng chiếc cúp và tiếp tục: “Ba năm trước, anh ấy nói với tôi rằng các đạo diễn nổi tiếng quốc tế đều có những diễn viên họ tự khai quật được, anh ấy cũng có thể có được.”

Dưới sân khấu lại càng cười to hơn, và Cao Bác Vân cũng không thể nhịn được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play