Vết mực trên bức thư đã có chút phai màu nhưng vẫn có thể thấy rõ chữ viết. Chữ của Tô Minh Mỹ đẹp đẽ sạch sẽ, có vẻ lúc viết bức thư này, bà ấy rất bình tĩnh.
“Cuối cùng vẫn phải đi đến bước đường này, cảm xúc lúc này của con lại bình tĩnh đến bất ngờ. Con đã thường xuyên cảm thấy đau khổ trong một thời gian dài, nghĩ đến việc sẽ nhanh chóng có thể kết thúc tất cả mọi chuyện, thế mà con lại cảm thấy thật nhẹ nhàng. Con thừa nhận con là một người mềm yếu, đến cuối cùng con vẫn lựa chọn trốn tránh, nhưng con thật sự quá mệt mỏi rồi. Điều duy nhất khiến con thấy có lỗi là người nhà của con. Mẹ ơi, thật xin lỗi, cuối cùng con vẫn không gọi điện thoại cho mẹ, không nói được với mẹ vài lời. Giống như trước đó con đã nói, con là một người mềm yếu, con không đủ dũng cảm để gọi cuộc điện thoại này, con sợ khi con nghe được giọng nói của mẹ, nghĩ đến dáng vẻ mọi người đau khổ khóc lóc, con lại mềm lòng.
Thế nhưng con thật sự quá đau khổ, con chỉ muốn kết thúc tất cả mọi thứ.
Con biết có lẽ bản thân đã bị bệnh nhưng con lại không biết làm sao để chữa khỏi cho chính mình. Trước kia việc đóng phim có thể khiến con thấy vui vẻ, nhưng bây giờ không còn bất cứ chuyện gì có thể khiến con cảm thấy vui vẻ nữa. Lúc đi học giáo viên đã từng nói với con, con quá chìm đắm trong vai diễn, đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm. Một diễn viên chuyên nghiệp nên biết cách nhập vai, cũng nên biết cách thoát vai diễn. Nhưng con lại rất khó khăn để thoát ra khỏi một vai diễn, để có thể phân biệt được vai diễn và chính mình, sau khi đóng máy một bộ phim, con thích đi tiếp xúc với những người trong hiện thực, như vậy con mới có thể cảm nhận được hiện thực, cảm nhận được sự tồn tại của Tô Minh Mỹ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT