Trịnh Bảo Châu sợ cái gã đàn ông có vẻ ngoài giống Khúc Trực y như đúc này sẽ chạy đến tìm mình nên vội xóa ảnh rồi thoát khỏi Weibo.
Sau khi ăn sáng xong, cô gọi một chiếc taxi tới chở mình đến phố điện ảnh.
Tài xế là một người đàn ông trung niên, mép tóc đang ở mức sắp sửa báo động. Lúc Trịnh Bảo Châu bước lên xe, ông ta còn đang chăm chú ngắm mình trong kính chiếu hậu, chỉnh sửa mái tóc đáng quý của mình.
Hai người xác nhận sơ lại thân phận của hai bên rồi tài xế bắt đầu khởi động, lái xe đi.
Thành phố A không phải thành phố điện ảnh lớn và nổi tiếng nhất trong nước, nhưng được cái cách chỗ Trịnh Bảo Châu ở rất gần, hơn nữa còn có đường cao tốc nối thẳng tới đó nên tài xế lái xe cũng thuận lợi lắm, vừa nhanh vừa ổn.
Hình như bác tài này cũng rất thích kiểu được tự do đua tốc độ, giữa đường còn phấn khởi bật nhạc để trợ hứng cho bản thân nữa.
Giờ ông ta đang nghe một kênh radio âm nhạc, bài hát đang chạy là “Mối tình đầu” của Tô Minh Mỹ.
Đây là nhạc phim của bộ phim “Ngày xuân không còn”, là nhạc nền cho cảnh nam chính và nữ chính lần đầu tiên gặp nhau. “Mối tình đầu” là bài hát vàng có độ phủ sóng cao vào năm đó, đoạt vô số giải thưởng, phủ sóng từ phố lớn đến ngõ nhỏ, kể cả sau khi Tô Minh Mỹ tự tử thì độ hot của nó cũng chẳng hề bị ảnh hưởng.
Thậm chí dù đã qua hai mươi năm thì hôm nay, kênh radio âm nhạc vẫn phát bài hát của bà ấy.
“... Lén ngẩng đầu nhìn thử, cảm giác này có phải là tình đầu không?” Trịnh Bảo Châu khẽ ngân nga theo tiếng nhạc phát ra từ đài radio trên xe. Bấy giờ bác tài chợt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, hỏi: “Cô gái, cô cũng thích nhạc của Tô Minh Mỹ hả?”
Trịnh Bảo Châu cười đáp: “Đúng vậy, bài hát này cũng rất nổi tiếng mà.”
“Còn phải nói nữa.” Nhắc tới đề tài này, trông bác tài phấn chấn hơn hẳn: “Năm đó có thể nói Tô Minh Mỹ nổi tiếng từ nam ra bắc, từ ông bà cụ mấy chục tuổi đến đứa con nít mới được mấy tháng đều là người hâm mộ của cô ấy hết đó.”
Trịnh Bảo Châu khẽ bật cười, hỏi: “Có khoa trương tới vậy không ạ?”
“Tôi không khoác lác tí nào đâu nhé, năm ấy vì Tô Minh Mỹ mà bạn gái đầu tiên – cũng là mối tình đầu của tôi đã chia tay với tôi đấy!”
“Ồ? Có phải vì bác thích Tô Minh Mỹ quá nên con gái người ta ghen tị không?”
“Không phải, năm đó hai người chúng tôi vất vả lắm mới giành được vé tới gặp Tô Minh Mỹ, nhưng tiếc thay chỉ có một tấm...” Nói tới đây, trên mặt bác tài hiện rõ vẻ đắc ý: “Cũng may là sau đấy tôi đã giành được.”
Trịnh Bảo Châu: “…”
Bác tài à, bác đây là chia tay bằng thực lực đấy.
“Hầy, tiếc thay hồng nhan bạc phận, cô nói xem sao cô ấy lại luẩn quẩn trong lòng đến mức tự sát cơ chứ?” Nói xong câu này, bác tài lại không nhịn được mà lắc đầu thở dài.
Trịnh Bảo Châu không nói gì, bác tài lại ngẩng đầu nhìn cô qua kính chiếu hậu rồi kinh ngạc hỏi: “Cô gái, cô muốn tới phố điện ảnh đúng không? Cô là diễn viên hả?”
“Đâu có.” Trịnh Bảo Châu lắc đầu: “Ngay cả cửa tôi còn chưa sờ được nữa là, lần này chỉ qua đó để học tập thêm kiến thức thôi.”
“Tôi thấy cô chắc chắn sẽ nổi đấy. Có ai từng nói trông cô rất giống Tô Minh Mỹ chưa?”
Trịnh Bảo Châu tỏ vẻ ngại ngùng, che miệng cười đáp: “Đúng là từng có người nói như vậy ạ.”
“Thấy không! Vừa nãy khi cô bước lên xe tôi đã cảm thấy trông cô quen lắm!” Nhận được câu trả lời khẳng định, bác tài càng kích động hơn: “Cô xem đôi mắt này, khuôn mặt này, còn có dáng mũi nữa, đúng là càng nhìn càng thấy giống Tô Minh Mỹ!”
“Thật không ạ? Ha ha ha.”
Bác tài và Trịnh Bảo Châu trò chuyện vô cùng vui vẻ, lúc giúp cô xuống xe còn vỗ ngực cam đoan tương lai cô sẽ nổi tiếng.
Chỉ là bác vẫn không nỡ thu thiếu của cô một đồng tiền xe nào.
Sau khi xuống xe, trước tiên Trịnh Bảo Châu tới xem căn phòng mà mình đã thuê. Tuy cô không định ở lại đây, nhưng lỡ đâu vào trúng đoàn phim quay đến tận nửa đêm thì ít ra cô cũng có một chỗ tử tế để nghỉ chân. Nhà cho thuê quanh phố điện ảnh căn nào cũng tương tự nhau, Trịnh Bảo Châu đã chọn căn đắt nhất nhưng cũng chỉ miễn cưỡng vừa lòng. Cô cũng đã nhờ chủ nhà đổi đồ đạc trong phòng thành đồ mới giúp mình, sau khi kiểm tra sơ qua thấy không có vấn đề gì, cô lập tức dựa theo quy trình mà lúc trước mình tìm hiểu được, tới Hiệp hội Diễn viên để xin giấy chứng nhận diễn viên.
Muốn lấy giấy chứng nhận diễn viên không khó, chỉ cần làm một bài kiểm tra lý thuyết thường thức và tham gia một khóa đào tạo ngắn hạn là được. Sau khi lấy được giấy chứng nhận diễn viên, Trịnh Bảo Châu ngay lập tức gia nhập diễn đàn thông báo của quản trị viên, sau này chỉ cần có đoàn phim muốn thuê diễn viên quần chúng, quản trị viên đều sẽ gửi thông báo lên diễn đàn.
Thời gian gửi thông báo đã được thống nhất là phải gửi trước hôm đi diễn nên giờ trong diễn đàn chỉ toàn là tin tức của hôm trước. Trịnh Bảo Châu nghĩ rằng đến cũng đến rồi, chi bằng dứt khoát tới Bộ phận dịch vụ Diễn viên, nghe nói chỗ đó có thể “nhặt bồ câu”.
Cụm từ “nhặt bồ câu” này là cô vừa học lỏm được lúc làm chứng chỉ. Mấy diễn viên quần chúng lão làng bảo rằng, nếu có người thả bồ câu* không vào đoàn phim, vậy mình sẽ có cơ hội “nhặt bồ câu”, trở thành diễn viên thay thế.
*Thả bồ câu: hiểu ngắn gọn là cho leo cây như bên mình.
Bên trong lẫn bên ngoài cửa Bộ dịch vụ Diễn viên đã có rất nhiều người tập trung, nam nữ già trẻ độ tuổi nào cũng có. Lúc Trịnh Bảo Châu tới, mọi người ai cũng ngoái đầu nhìn cô vài lần. Trịnh Bảo Châu đứng ở ngoài chứ không bước vào, còn giả vờ sửa sang lại đầu tóc.
Mới đứng chưa được hai phút, một anh trai có dáng người cường tráng vội vàng chạy tới. Vừa thấy Trịnh Bảo Châu đang đứng ngoài cửa, anh ta thoáng sửng sốt, do dự vài giây rồi mới tiến lên bắt chuyện với cô: “Em gái, em cũng là diễn viên quần chúng hả?”
Trịnh Bảo Châu gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy thì hay quá, đúng lúc bên anh còn thiếu vài người, lát nữa em đi theo anh đi.” Anh trai nói với cô một câu, sau đó hét lớn với bên trong: “Còn thiếu năm diễn viên quần chúng nữa, nam nữ đều được!”
Mọi người nhanh chóng gom đủ người, Trịnh Bảo Châu đi theo đoàn người lên minibus của đoàn xe để đến trường quay. Trong lòng Trịnh Bảo Châu lúc này có hơi kích động xen lẫn hưng phấn, anh trai cường tráng cũng vô cùng tò mò về cô. Sau khi ngắm cô một hồi, anh ta không kiềm nổi lòng tò mò mà hỏi: “Anh nói em gái này, với dung mạo này của em hoàn toàn có thể trở thành hotgirl, streamer hay youtuber nổi tiếng mà, sao lại nghĩ quẩn mà tới nơi này làm diễn viên quần chúng vậy?”
Trịnh Bảo Châu nói: “Tôi không muốn làm hot girl hay streamer nổi tiếng trên mạng gì cả, tôi muốn trở thành một diễn viên chân chính.”
Anh trai cường tráng bật cười thành tiếng: “Làm diễn viên quần chúng vất vả lắm, hơn nữa cũng rất khó nổi tiếng. Em xem mỗi ngày ở đây có nhiều người như vậy, cứ đến rồi lại đi thôi. Ban đầu ai mà không ôm mộng tưởng tới đây chứ? Nhưng lâu rồi, có người từ bỏ, cũng có người ở lại đoàn phim, trở thành một đám người nay đây mai đó, sống lay lắt sống qua ngày.”
Trịnh Bảo Châu mỉm cười nhìn anh ta: “Anh trai, hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới đây, anh đừng hắt nước lạnh vào tôi chứ.”
Anh trai cũng mỉm cười theo cô: “Được rồi, lát nữa em diễn tiền cảnh đi, biết tiền cảnh là gì đúng không?”
“Biết.” Vừa nãy lúc huấn luyện, Trịnh Bảo Châu có nghe giáo viên giảng rằng diễn viên quần chúng cũng phân ba bảy loại. Quần chúng là bình thường nhất, tốt hơn một chút là tiền cảnh, tốt hơn nữa là mời riêng. Tiền cảnh mà anh ta nói tức là người đó sẽ được đứng gần ống kính, có màn ảnh, thậm chí là có cả lời thoại luôn, tiền lương cũng cao hơn quần chúng bình thường chút ít, nhưng yêu cầu về diện mạo cũng như dáng người của diễn viên khá là cao.
Nên dành được vai tiền cảnh không phải điều dễ dàng.
Hôm nay Trịnh Bảo Châu không chỉ hốt được vai diễn mà còn hốt trúng vai tiền cảnh, cô cảm thấy mình quá ư là may mắn.
Cuối cùng xe dừng lại trên con phố thời dân quốc. Lúc ở trên xe, tài xế đã nói với mọi người rằng đây là phim tình báo dân quốc, hôm nay họ chỉ diễn vai người qua kẻ lại trên đường thôi.
Trịnh Bảo Châu đến chỗ nhân viên phục trang để nhận quần áo, nhận một chiếc sườn xám màu đỏ. Sau khi cô thay đồ xong, nhân viên phục trang đã vô thức nhìn ngắm cô hồi lâu.
Trang phục của nhóm quần chúng là kiểu rất phổ biến, tầm thường, lúc trước từng có không ít người mặc chiếc sườn xám này, nhìn sơ qua là thấy kiểu dáng và giá cả của nó không có gì đáng kể. Vậy mà khi Trịnh Bảo Châu mặc lên người lại có cảm giác chiếc sườn xám này trở nên quý giá, tưởng như nó được đặt làm riêng cho cô con gái nhà quyền quý vậy.
Sau khi tạo hình xong, Trịnh Bảo Châu đợi thêm một lát, đạo diễn mới gọi cô đi quay phim. Thấy cô tới nơi, đạo diễn lập tức kéo Tiểu Cao ở bên cạnh và hỏi: “Tìm đâu ra cô em này thế?”
Tiểu Cao nói: “Thì kiếm được ở khu dịch vụ đó.”
Đạo diễn vỗ vai anh ta: “Cô em này được đấy, tôi nghi ngờ bộ đồ em ấy mặc không phải của đoàn phim mình.”
“Ừ tôi cũng thấy thế. Lúc đầu khi tôi thấy cô ấy đứng ngoài cổng khu dịch vụ còn chưa chắc liệu cô ấy có chịu đảm nhận vai quần chúng không đó.” Kiểu dáng quần áo của cô khá gây sự chú ý nên Tiểu Cao đã thầm nghĩ chắc cô là con nhà giàu đến đây để trải nghiệm cuộc sống.
“Cậu nhìn kỹ xem, có cảm thấy thần thái của em ấy hơi giống Tô Minh Mỹ không?”
Tiểu Cao nghe đạo diễn nói vậy, bất giác gật đầu: “Quả đúng như thế.”
“Chẳng qua trông cô ấy tươi sáng hơn Tô Minh Mỹ.” Người đẹp thời ấy luôn đi kèm với khí chất u buồn.
“Này cô, ờ đúng, là cô đấy, cô qua đây, tôi có chuyện muốn nói.” Đạo diễn vẫy tay gọi Trịnh Bảo Châu, bảo cô đi qua: “Lát nữa cô diễn vai quần chúng trong phim của bọn tôi, cô sẽ đứng trước quầy hàng này, tùy tiện chọn vài món rồi hỏi người bán hàng bao nhiêu tiền, hiểu chưa?”
Trịnh Bảo Châu gật đầu: “Hiểu rồi!”
Trịnh Bảo Châu xoa tay, đứng tại vị trí mà đạo diễn chỉ định. Ê kíp quay phim sẽ quay từ chỗ cô, sau đó nữ chính đi ra từ quán cà phê và đi ngang qua cô. Lúc nữ chính lướt ngang qua, Trịnh Bảo Châu sẽ phải ngoảnh đầu nhìn lại. Trên người nữ chính cũng là chiếc sườn xám, nhưng nó được thiết kế tỉ mỉ hơn cô nhiều. Bề ngoài nữ chính mang thân phận ca nữ nổi tiếng, nhưng thực tế cô ta là cán bộ liên lạc của Đảng ta.
Trong lúc Trịnh Bảo Châu nhìn nữ chính, nữ chính cũng vừa khéo nhìn thấy cô, tiếp đó cô ta chợt nhíu chặt mày.
“Ai tìm diễn viên quần chúng này vậy?” Nữ chính lên tiếng hỏi, giọng điệu vô cùng bất mãn: “Tìm người kiểu gì thế, xấu như vậy mà cũng làm quần chúng hả?”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Mọi người bỗng im lặng, sau đó là Tiểu Cao – người đưa Trịnh Bảo Châu tới đây – yếu ớt hỏi: “Vậy là xấu sao?”
“Thế mà không xấu hả? Anh có mắt không vậy?”
Trịnh Bảo Châu bị người ta chửi xấu thêm lần nữa, cô không thể nhịn nổi: “Nói đủ chưa, đừng cứ mở mồm ngậm miệng là lại chê người ta xấu. Tôi thấy cô là phụ nữ nên tôi không muốn chửi, cô đừng có hở tí là sỉ nhục vẻ ngoài của người khác.”
Nữ chính cười nhạo: “Sỉ nhục? Ồ, bây giờ ngay cả lời nói thật cũng không cho người ta nói đúng không?”
“Ờ.” Trịnh Bảo Châu cũng trở nên cáu gắt: “Nói tới bịt miệng người khác, chẳng phải cô là người giỏi món này nhất sao Tôn Tịnh? Đừng tưởng thay đổi tạo hình là tôi không nhận ra cô, cái người kiện cáo cư dân mạng trên Weibo là cô đấy nhỉ? Diễn như hạch còn không cho người ta chê hả?”
“Cô! Cô nói ai diễn như hạch hả?” Tôn Tịnh kỵ nhất là nghe người ta nói mình diễn dở, giọng của cô ta cao vút tận quãng tám: “Đạo diễn Lưu, nếu các người dùng diễn viên quần chúng này, tôi sẽ không diễn nữa!”
“Đừng xúc động, đừng xúc động, chúng tôi sẽ thay người ngay.” Đạo diễn muốn một sự nhịn chín sự lành, đành phải thay Trịnh Bảo Châu: “Tiểu Cao, cậu mau đưa cô ấy đi trả đồ đi, sau đó tìm người khác tới thay.”
“Không cần các người đưa với chả đón, tự tôi đi!” Trịnh Bảo Châu thầm nguýt một cái rồi khinh bỉ xoay người bỏ đi.
Cô đi rồi, hiện trường trở lại trật tự như ban đầu. Đạo diễn nhìn Tiểu Cao, nhỏ giọng trách cứ: “Cậu coi cậu kìa, tìm vai quần chúng đẹp như vậy tới diễn, không phải đang gây sự sao? Đến lúc chiếu phim, người ta xem nữ chính hay là xem quần chúng?”
Tiểu Cao: “...”
Đạo diễn, vừa rồi ông đâu có nói như vậy.
“Tôi biết tìm kiểu nào bây giờ?” Tôn Tịnh vừa gây chuyện đã khiến Tiểu Cao không biết phải làm sao.
Đạo diễn nói: “Cậu có bị ngu không? Tìm người đẹp nhưng không được đẹp hơn Tôn Tịnh, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi hiểu rồi.”
Tiểu Cao lại đi tìm diễn viên quần chúng, dọc đường thấy Trịnh Bảo Châu đang nổi giận đùng đùng đi ở phía trước, anh ta thuận miệng gọi cô: “ y da em gái à, thật ngại quá, chuyện hôm nay có hơi ồn ào chút.”
Trịnh Bảo Châu ngoảnh đầu nhìn anh ta, nói: “Không liên quan đến anh, tại tôi xui xẻo thôi.”
Uổng công vừa rồi cô còn cảm thấy mình may mắn, hóa ra xui xẻo chờ cô ở đây!
Tiểu Cao cảm thấy áy náy, bèn cầm điện thoại lên và nói với cô: “Thế này đi, tôi gửi nhóm chat của diễn viên quần chúng cho cô, tự cô tham gia vào nhóm này, trong đó thỉnh thoảng sẽ thông báo tin tức.”
“Dạ được, cảm ơn anh.” Trịnh Bảo Châu cũng lấy điện thoại ra, quét mã nhóm chat. Vào nhóm phải đợi duyệt nên Tiểu Cao nhắn tin cho quản trị viên, bảo Trịnh Bảo Châu đợi một lát: “Anh ta đọc được tin nhắn sẽ duyệt cho cô vào, tuy nhiên vai quần chúng đắt như tôm tươi, cơ hội phải dựa vào tranh giành, tốc độ tay của cô phải nhanh lên mới được.”
“Dạ, dạ được.”
“Tôi tiện đường dẫn cô ra ngoài luôn nhé, cô đi một mình thì phải đi hơi lâu đấy.”
“Vậy thì phải cảm ơn anh rồi.”
Ra khỏi trường quay, Trịnh Bảo Châu tự gọi xe rồi trở về nông trường Tinh Quang.
Hôm nay bận rộn cả ngày, kết quả lại là một hồi công cốc, nhưng cũng không tính là hoàn toàn không có thu hoạch gì, ít nhất thêm được một nhóm chat. Trịnh Bảo Châu tự an ủi mình như vậy. Sau khi vào khách sạn, cô thấy một bóng lưng cao lớn đứng trước quầy lễ tân, đối phương đang làm thủ tục để vào ở.
Cái áo khoác này trông quen thật.
“Cô Bảo Châu, cô về rồi ạ!” Tiểu Ngọc ở quầy lễ tân nhìn thấy cô thì hào hứng kêu lên: “Anh này là bạn của cô đấy!”