Mặt trời lặn dần về phía tây, đêm ngày hè xuống rất chậm, chiếc thuyền hiên nhẹ nhàng đung đưa bên bờ, có điều trên thuyền đã sớm không còn một bóng người. Bụi cỏ lau bên cạnh truyền đến tiếng rên rỉ yêu kiều, hai cặp chân trắng tuyết kề sát nhau, người đàn ông thân hình cường tráng đè lên cơ thể cô gái mềm mại, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cự vật nhịp nhàng ra vào vùng cấm người con gái. Đôi mắt người con gái dưới tấm lụa đen mở to, cô không thể nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được đồ vật kia của hắn đang gấp gáp ra vào nơi riêng tư. Chiếc quần lót tình thú cô mặc buổi sáng vẫn chưa cởi ra, chỉ là lúc này đã bị vo đến không ra hình dạng gì.
Chiếc quần nhăn dúm dó cuộn tròn ở vùng cấm, sợi dây đen càng tôn lên vẻ hồng hào trong trẻo, cơ thể trắng nõn dưới trùng trùng điệp điệp lá sen, hai chân dang rộng, tiểu đế bị mắc giữa hai sợi dây đen mỏng đang nhô cao, trên bắp đùi toàn là vệt trắng đục lúc giao hợp để lại, hai bàn tay đan chặt lấy nhau, hành sự không biết mệt mỏi.
"Hựu Sâm..."
Ước Tố đã bị làm cả một buổi trưa, rõ ràng đã vô cùng mệt mỏi, nhưng hắn dường như vẫn rất hăng hái, vẫn cứ dùng sức yêu thương hoa huy*t cô, hoa huy*t rõ ràng đã sưng tấy, loại đau đớn nhàn nhạt này càng tăng thêm kích thích. Mỗi đợt thêm một chút yêu thương làm Ước Tố cao trào không ngừng, cô cảm thấy cơ thể mình cực kỳ mẫn cảm, trước kia cô cũng không hề hay biết, cơ thể bản thân lại tuôn được nhiều nước đến vậy.
"Ngài không mệt sao?"
"Không mệt." Hắn cắn vào cái cổ trắng nõn của cô, "Tố Nhi nằm bất động thế là mệt rồi? Xem ra hằng ngày phải rèn luyện nhiều hơn mới được."
Ước Tố chợt thấy đau, cảm giác bàn tay người đàn ông đã lướt lên trên mông, cô bị che mắt chẳng nhìn thấy chút gì, chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên lơ lửng trên không, người đàn ông đột ngột đỡ mông cô bế bổng lên, vùng cấm cả hai vẫn dính chặt. Ước Tố sợ hãi, theo bản năng quấn đùi chặt vào eo hắn, Triệu Hựu Sâm tựa hồ rất hài lòng với phản ứng này, hắn vỗ vỗ cặp mông xinh đẹp, ôm cô đứng lên.
Ước Tố lập tức hoảng hốt, hai tay gắt gao ôm lấy cổ hắn: "Ngài muốn đưa ta đi đâu?"
"Tố Nhi nằm mệt, để tôi đưa em đi dạo một chút."
"Ngài điên rồi," mắt cô không nhìn thấy, nhưng cũng cảm thấy hành động này thật điên rồ, "Bây giờ muộn rồi, chúng ta phải về thôi..."
"Không về, nơi này tôi khó khăn lắm mới tìm thấy, là thiên đường chỉ thuộc về hai người chúng ta." Giọng hắn trầm trầm, "Tôi chỉ muốn em, muốn em ở mọi nơi."
Hắn vừa nói vừa đi, cơ thể Triệu Hựu Sâm khoẻ mạnh, Ước Tố ở trong tay hắn y hệt món đồ chơi nhỏ xinh, bị hắn nâng mông vừa đi vừa làm, tư thế này khiến âm đế vốn sưng, càng thêm sưng to, mỗi một bước đi, âm đế nhô cao đều chạm vào người hắn, buổi tối mang theo ít hơi lạnh, Ước Tố lõa lồ ở ngoài, âm đế càng mẫn cảm, mỗi va chạm nhỏ đều khiến d*m thủy tuôn ra không ngừng, tiếng rên rỉ càng kích thích hứng thú của người đàn ông. Hắn bước càng nhanh, mỗi bước đều đẩy cô thật mạnh, thúc đến nỗi muốn sống muốn chết, cô cảm giác giây tiếp theo bản thân sẽ chết trên người hắn.
Cô chưa từng có người đàn ông khác, cũng chưa từng trải qua hoan ái với ai, cô không biết những người khác có dồi dào sức lực, hưng phấn như thế không.
Chờ đến khi Triệu Hựu Sâm hoàn toàn buông tha thì trời cũng đã tối, hắn giúp cô lau rửa đơn giản, qua loa mặc đồ. Hai chân Ước Tố đã không thể đứng thẳng, hắn cũng ân cần ôm cô, giúp cô che kín vạt váy xong mới đưa cô ra ngoài.
Chờ bọn họ quay lại chỗ ở đã là đêm khuya, Ước Tố mệt tới mức không thể nhúc nhích được, cô ngủ một mạch đến tận khi mặt trời cao quá đầu, tỉnh lại cũng không thấy Triệu Hựu Sâm đâu.
Nhớ đến hoan ái mãnh liệt ngày hôm qua, trong lòng Ước Tố dấy lên cảm giác mất mát, cô rót một ly trà, mặc váy ngủ bưng trà đẩy cửa ra ngoài, vừa xuống cầu thang mới kinh ngạc phát hiện trong phòng khách có thêm hai người đang đứng.
Một người rất quen thuộc, chính là phó quan của Triệu Hựu Sâm, con rể Triệu Dũ—— Trình Thuật An.
Trình Thuật An thấy cô bước xuống, cung cung kính kính cúi đầu hành lễ: "Thiếu phu nhân."
"Sao Trình phó quan lại tới đây?"
Thấy có người đàn ông khác trong nhà, Ước Tố chợt có chút lúng túng. Ngày tháng ở Đàm Châu quá sung sướng, khiến cô quên mất Vũ Châu trước kia, bây giờ nhìn thấy Trình Thuật An, cô không khỏi lại nhớ tới tất cả mọi chuyện ở Vũ Châu.
"Thiếu phu nhân phải về rồi." Giọng Trình Thuật An nhẹ nhàng tựa như đang sợ quấy nhiễu điều gì đó, "Thiếu soái đi xử lý chút việc, một lúc nữa sẽ về cùng người."
Ước Tố lập tức nhận ra gì đó không đúng, cô nhìn Trình Thuật An hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Sức khỏe của Tư lệnh không ổn, yêu cầu hai người trở về một chuyến."
Trình Thuật An cúi đầu, tuy không nói gì nữa nhưng Ước Tố đã từ biểu cảm của hắn hiểu ra, cô biết sóng gió sắp đến, ngày tháng sau này, sợ là không còn thái bình.
"Trình phó quan chờ một lát, ta đi thay đồ."
Ước Tố không nói gì nữa, trầm mặc xoay người định đi thay quần áo.
"Hửm?" Ước Tố quay đầu, bình tĩnh nhìn Trình Thuật An.
Truyện edit by Astute Nguyễn. "Chuyến này đã đi nhất định sẽ không yên bình nữa, Thiếu phu nhân bảo trọng." Giọng Trình Thuật An hơi khàn, "Tư lệnh liên tục lâm bệnh nặng, Dương Nghị ở Thành Châu đột nhiên phản bội, Trương Tư Viễn từ phía bắc đang hùng hổ đánh tới... Vũ Châu ở trung tâm, nếu bây giờ Thiếu phu nhân đi, chỉ sợ cuối cùng sẽ không ra nổi."
"Bây giờ nói với ta mấy câu này, Trình phó quan đang có ý gì?" Ước Tố cúi đầu cười, "Hựu Sâm phải về, ta tất nhiên cũng phải đi về. Ta còn có lựa chọn khác ư?"
"Người có." Trình Thuật An vừa nhìn đã thấy bất thường, đôi mắt sáng có thần nhìn thẳng Ước Tố đáp, "Thiếu phu nhân, từ trước đến giờ người vẫn còn lựa chọn, chỉ xem xem người có chọn hay không thôi."
"Những lời này là Triệu Hựu Sâm dặn dò cậu à?" Ước Tố nhẹ nhàng hỏi, rồi nhìn lướt qua vị quân nhân đứng bên cạnh Trình Thuật An vẫn đang cúi đầu im lặng kia, "Tạ Nhị ca ca sao cũng đến."
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT