Khí ngữ của hắn dịu dàng khó tả, tựa như mây khói vờn trăng, gió lướt qua đồi, hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi lệ trên khóe mắt cô.
"Vẫn có người luôn thích em, chỉ là em không biết mà thôi."
Trong màn nước mắt Ước Tố mơ hồ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, đau đớn tựa như khói mây bồng bềnh, hạ thân một lần nữa bị hung bạo đâm vào, hoá ra đây là tư vị tình của thế gian.
Dịch cơ thể sền sệt không ngừng tràn ra, chỗ hai người giao hợp phát ra tiếng nước "ục ục", côn th*t thô bạo hết lần này tới lần khác mở hoa huy*t mềm mại, thọc vào hoa hành sâu bên trong, Ước Tố mở rộng cặp đùi mặc cho hắn đùa nghịch, một loại khoái cảm xa lạ từ nơi sâu thẳm bên trong dâng lên, xa lạ mà phá vỡ "phong ấn" bí mật trong cơ thể cô.
Ước Tố gắng gượng mở mắt, cảm nhận hơi thở hổn hển của Triệu Hựu Sâm bên cổ mình, cô đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp mặt, hắn tới nhà đưa sính lễ, đằng sau cây hải đường đang nở rộ, hắn một thân quân trang, đứng thẳng tắp, cô ngơ ngác nhìn hắn, không ngờ ác ma Tu La giết người trong truyền thuyết lại trẻ đẹp như vậy. Truyện edit by Astute Nguyễn.
Giống như Tạ Nhị ca ca.
Đúng lúc này, hắn tựa hồ nhận ra gì đó, đột ngột quay mặt lại.
Ước Tố hoảng sợ, cuống quýt trốn ra sau tường, cô vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra, may mắn không bị hắn nhìn thấy.
Cô không biết, một góc xiêm y màu tím từ sau góc tường trượt ra, ở sau vách tường chu sắc hiện lên vạt tím kiều diễm.
Triệu Hựu Sâm không tự chủ được, cúi đầu nhấp môi cười, Duệ Thân Vương thấy hắn đột nhiên bật cười, bỗng có chút sợ hãi.
"Thiếu soái làm sao vậy?"
"Không có gì," Triệu Hựu Sâm thu lại ý cười, giương mắt nhìn thẳng Duệ Thân Vương, đôi mắt mang theo sự nghiêm túc, "Tôi sẽ đối xử tốt với Cách cách."
...
Đêm còn rất dài, hoa lan trong viện toả ra một mùi hương nồng đậm, từ bên ngoài có thể nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ mềm mại đứt quãng, tiếng rên phá tan làn sương đang toả khắp nơi bên ngoài, màn đêm ngập tình ái như kéo dài.
Nam nữ say rượu trên thế gian này, cũng ở trong đêm khuya mê tình, biến ảo vô số quang cảnh xinh đẹp gợi dục.
*
Ngày thứ hai mặt trời đã cao quá đầu, Ước Tố mới mở mắt, bức màn đã hé ra, một tia nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Ước Tố cảm giác dưới thân vô cùng đau nhức, mọi chuyện xảy ra tối hôm qua hiện lên đầy đủ trong đầu cô.
Người đàn ông phía sau vẫn ngủ say, phát ra tiếng hít thở đều đều, Ước Tố muốn khẽ khàng đứng dậy, định rửa sạch thứ vệt trắng dính giữa hai chân, đúng lúc này người phía sau đột nhiên ôm lấy eo cô, Ước Tố đỏ mặt không quay đầu, bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy bàn tay to lớn của hắn: "Ta đi lau rửa."
"Tối hôm qua thoải mái không?"
Hắn cọ cọ đầu vai cô, Ước Tố cảm giác được râu chạm vào bả vai đến phát ngứa, hắn tự nhiên vòng tay về phía trước, nắm lấy điểm đào hồng trên ngực cô, món đồ nhỏ kia trải qua một đêm cắn mút chơi đùa đã tấy lên một chút, khi chạm vào vẫn còn hơi đau, Ước Tố bị hắn miết đến đau xót, cô không quen, sợ hãi kêu lên một tiếng, đè bàn tay to ác ý của hắn lại, nhỏ giọng nói.
"Ngài làm gì vậy, sáng sớm tinh mơ..."
"Vợ chồng với nhau làm loại chuyện này là rất bình thường," hắn cong cong khóe môi, từ phía sau ôm lấy Ước Tố, "Còn đau không?"
Ps: 1 bình chọn + 1 bình luận + 1 theo dõi => 1 chương mới
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT