Đợi Khang Ma Kết tỉnh lại lần nữa thì đúng là không còn thấy sự xuất hiện của Doãn Sư Tử trong phòng của mình, hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cơn đau đầu đã biến mất khiến hắn thoải mái hơn. Nằm yên trên giường một lúc cho tỉnh hẳn, hắn mới xuống giường, cũng không thèm quan tâm giờ giấc mà đi đến phòng làm việc của mình.
Đệt!
Khi đi qua hành lang, hắn loáng thoáng thấy một bóng người chạy vút qua chân cầu thang, đi về phía phòng bếp. Khang Ma Kết khẳng định, đó là Doãn Sư Tử.
“Sao cậu vẫn còn ở đây?”
Hắn xuống tầng đến phòng bếp, ngửi thấy một mùi thơm ngon từ món ăn đang được nấu trong nồi, lạnh lùng hỏi Doãn Sư Tử.
Anh quay sang nhìn hắn, khó hiểu hỏi: “Sao em lại không ở đây?”
“Cậu…” Khang Ma Kết hít ngược một hơi: “Không phải cậu nói cậu sẽ đi?”
Hắn quả nhiên không nên tin người này.
“À.” Doãn Sư Tử lại trưng ra vẻ mặt vô tội, bỏ muôi lớn xuống, giải thích: “Em bảo em sẽ đi ra khỏi phòng ngủ của anh, không nói là đi về.”
“Cậu…” Khang Ma Kết đỡ trán, thực sự không ngờ Doãn Sư Tử còn có mặt này đấy. Kìm nén cơn tức giận trong lòng, hắn chỉ tay về phía cửa: “Đi ngay cho tôi!”
Doãn Sư Tử ngó đầu nhìn điện thoại trên bàn, bây giờ hơn mười rưỡi, Giang Thiên Yết bên kia vẫn chưa gọi anh. Trước khi đi anh có bảo cậu gọi trước mười lăm phút để anh tới đón, bây giờ chưa gọi thì có vẻ bữa tiệc vẫn chưa tàn. Thế là anh lại ngẩng đầu cười nói với Khang Ma Kết.
“Cậu chủ chưa gọi tới thì chưa đi được, em mà làm trái ý cậu chủ thì sẽ bị trừ lương.”
“Vậy cậu cút đến đâu đó đợi đi!”
Doãn Sư Tử vẫn cười tít mắt, quay qua tắt bếp, còn lấy bát cẩn thận múc đồ ăn nóng hổi ra: “Đường đêm đáng sợ lắm, ban đêm cũng có nhiều đối tượng xấu.”
Khang Ma Kết: “…”
Cậu cũng biết sợ? Cậu không ngẫm lại võ công cả người mình, ai làm lại cậu?
“Anh ăn đêm nhé? Lấy sức làm việc, bác Hoa bảo tối anh chưa ăn gì nhiều.”
Anh không thèm để ý đến câu xua đuổi của hắn, hắn nghĩ rốt cuộc đầu của Doãn Sư Tử làm bằng gì mà lại cứng như vậy? Khang Ma Kết không muốn nhiều lời nữa, mặc kệ anh đi, nói thêm nữa thì người tức chết cũng chỉ là hắn. . Được copy tại { t 𝑟 ù 𝗺 t 𝑟 u y ệ n.𝐕𝖭 }
Khang Ma Kết quay người đi về phòng làm việc, Doãn Sư Tử nhìn bóng lưng của hắn, nói vọng theo.
“Vậy anh có ăn không?”
Không có câu trả lời, Doãn Sư Tử lập tức bưng khay thức ăn lên, đuổi theo hắn.
“Hay em ăn cùng anh nhé? Ma Kết, Ma Kết à—”
…
Doãn Sư Tử ai oán nhìn chằm chằm Giang Thiên Yết, đã bảo gọi anh đến đón, kết quả anh đợi mãi đến gần 12 giờ cũng không thấy cuộc gọi nào, bèn phải chạy đến nhà họ Vương. Kết quả thì sao? Kết quả Vương Xử Nữ bảo Giang Thiên Yết về từ sớm rồi, tiệc thì đến mười giờ là tan.
Cậu Giang, tôi đắc tội gì với cậu vậy?
Giang Thiên Yết lại bật cười, tựa đầu lên vai Dương Bảo Bình, hứng thú đùa giỡn: “Tôi ngẫm đi ngẫm lại cảm thấy không nên làm phiền anh. Lỡ như đang ở công đoạn nào mà bị tôi phá ngang, tôi thật sự cảm thấy có lỗi.”
Doãn Sư Tử đỏ mặt: “… Tôi không hiểu cậu nói gì.”
Muốn ở lại cũng không được, cuối cùng anh vẫn bị Khang Ma Kết cưỡng ép tống ra ngoài.
Dương Bảo Bình và Giang Thiên Yết lại cùng “ồ” lên một tiếng.
“…”
Giang Thiên Yết nghĩ đến chuyện gì đó, thật lòng đề nghị Doãn Sư Tử: “Leo này, anh chạy đi chạy lại giữa hai bên như vậy cũng không được. Sao không chuyển sang làm vệ sĩ cho Kha… hèm, ai kia?”
Dương Bảo Bình cũng gật đầu tán thành, đút một miếng kiwi cho Giang Thiên Yết, phụ họa: “Như vậy sẽ có nhiều thời gian bên Khan… ai kia hơn, theo đuổi sẽ dễ hơn một chút, cũng bớt nhiều phiền phức.”
“…”
Doãn Sư Tử liên tục giật khóe môi, tôi biết hai người biết cả rồi, không cần cố tình gọi nửa vời như vậy.
Anh nghiêm túc suy nghĩ lời đề nghị này, thật ra đúng là không có tệ, chẳng qua chắc chắn Khang Ma Kết sẽ không chịu, anh vẫn có thể mặt dày làm vệ sĩ không công cho hắn, ở bên hắn mới là mục đích. Nhưng mà tiền lương hiện tại cực kỳ cao, bây giờ và sau này không lo ăn không lo mặc, tại sao phải bỏ đi làm không công?
“Thôi, làm chỗ cậu đang tốt, tôi không muốn đổi.”
Trai thì vẫn phải tán, nhưng tiền thì không thể thiếu. Anh vẫn lí trí lắm.
Dương Bảo Bình và Giang Thiên Yết liếc mắt nhìn nhau, cười tủm.
Doãn Sư Tử cũng không làm phiền cặp đôi nồng thắm nữa, chạy đi chạy lại cả ngày trời anh cũng thấy mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.
Dương Bảo Bình thấy thời gian đã muộn, bèn quay sang hỏi Giang Thiên Yết: “Em thấy buồn ngủ chưa?”
Giang Thiên Yết lắc đầu, mấy tiếng trước cả hai ngồi ngoài này vừa ôm nhau vừa xem phim, xem say sưa đến mức quên cả ngủ, thành ra bây giờ quá giấc rồi chẳng tài nào ngủ được nữa. Cậu cũng lấy một miếng kiwi đút cho Dương Bảo Bình, đề nghị.
“Hay là xem thêm bộ nào nữa đi, em thấy xem phim tình cảm thì em rất dễ buồn ngủ.”
“Để anh kiếm xem nào.”
Bộ phim kéo dài hai tiếng đồng hồ, chiếu chưa được một tiếng thì Giang Thiên Yết có dấu hiệu buồn ngủ rồi, nhất là khi mấy đoạn nhạc tình cảm du dương vang lên rất có hiệu quả ru ngủ. Giang Thiên Yết mắt nhắm mắt mở, quay người đổi tư thế ngồi lên đùi Dương Bảo Bình, hai tay hai chân quấn lấy người anh, tư thế này rất thoải mái, cậu gục lên vai anh ngủ luôn.
Dương Bảo Bình tắt tivi, cẩn thận đứng dậy, chậm rãi bế cậu đi về phòng.
…
Buổi tiệc hôm qua kéo dài đến khi Thất Cưu ngủ được gần một tiếng là dừng, bình thường là hai bố dậy sớm nhất, thế mà hôm nay cậu bé lại ngồi trên giường ngơ ngác nhìn hai bố nằm bên cạnh mình.
“Bố lớn, bố nhỏ…”
Thất Cưu giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình lên vỗ hai cái lên mặt Vương Xử Nữ, lại quay sang vỗ hai cái lên mặt Đới Bạch Dương, miệng còn liên tục gọi bố. Cậu bé đói lắm rồi, hai bố mau dậy cho cậu bé ăn đi.
Vương Xử Nữ tỉnh dậy thấy con trai lại sắp “đánh” bố nhỏ thêm cái nữa, anh tỉnh cả ngủ, vội vàng giữ tay cậu bé lại. Anh bế con trai tránh xa Đới Bạch Dương vẫn đang ngủ, nói nhỏ với Thất Cưu: “Tối qua bố nhỏ của con ngủ muộn, để bố nhỏ ngủ thêm một lát, không được quấy.”
Thất Cưu uất ức nhìn bố lớn: “Cho con ăn…”
Vương Xử Nữ bật cười, cậu bé nói không rõ nhưng anh vẫn nghe ra. Chỉnh chăn lại cho Đới Bạch Dương, anh bế Thất Cưu rời giường đi vào nhà tắm.
Dưới phòng bếp đã có tiếng loạt xoạt, lúc Vương Xử Nữ bế Thất Cưu xuống thì thấy mẹ Vương đang nấu cháo cho cháu trai. Bố Vương thì đang ngồi đọc báo điện tử, thấy cháu trai lại bỏ ngay xuống, giơ tay lên bế cháu trai đáng yêu vào lòng.
Bố Vương cầm quả táo chơi với cháu trai, nhớ đến chuyện gì mà hỏi: “Lần trước con nói sẽ xây nhà, bàn bạc thế nào rồi.”
Vương Xử Nữ gật đầu: “Bàn bạc xong rồi, bản thiết kế cuối cùng đã gửi đến, tháng sau sẽ thi công.”
Mẹ Vương bê bát cháo thơm ngon ra, kéo ghế ngồi bên cạnh chồng, múc từng thìa cháo nhỏ, thổi kỹ càng rồi mới đút cho cháu trai. Bà xoa đầu cậu bé, cười hỏi: “Cháu của bà, cháo ngon không?”
Thất Cưu gật đầu theo bản năng.
“Đúng rồi, sáng nay bố mẹ của Bạch Dương gọi đến, hôm qua anh chị Đới mới đáp xuống máy bay, muốn đến nhà chúng ta. Tối nay hai đứa sắp xếp về nhà sớm chút.” Mẹ Vương lấy khăn lau miệng cho Thất Cưu, nhớ đến chuyện này mà nhắc nhở Vương Xử Nữ.
“Con biết rồi.”
Bữa sáng trôi qua yên bình, Vương Xử Nữ nhìn về phía cầu thang vẫn chưa thấy Đới Bạch Dương đâu. Anh đi lên gọi y, Thất Cưu cũng đòi theo. Vào trong phòng nhìn y vẫn ngủ trên giường, Vương Xử Nữ đặt Thất Cưu bên cạnh y, lại nhẹ nhàng kéo y vào lòng, gọi dậy.
“Bạch Dương, dậy nào.”
“Ưm, mấy giờ rồi?”
“Gần mười một giờ rồi.”
Vương Xử Nữ thơm má Đới Bạch Dương, y mơ mơ màng màng tựa vào lòng anh. Trên người lại có cảm giác nặng trĩu, Đới Bạch Dương nhìn xuống thì thấy Thất Cưu đã gắng sức bò lên người mình, ngước đôi mắt to tròn nhìn y, đang cố nhớ lại những gì ông nội vừa dạy mình.
“Bố nhỏ… dậy, dậy, dậy, dậy ăn.”
Đới Bạch Dương kiên nhẫn nghe cậu bé nói, sau đó bật cười: “Ừm, nên dậy thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT