Giang Thiên Yết thật sự không biết mẹ đã nói gì khiến tâm trạng của Dương Bảo Bình hơi rối loạn. Anh đã ôm cậu không chịu buông từ lúc dưới tầng, lên cầu thang vẫn ôm, thay đồ ngủ xong là lao vào ôm, còn lên giường ngủ đương nhiên là phải ôm.

Giang Thiên Yết nằm thẳng người, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, Dương Bảo Bình nằm bên cạnh vác một chân lên đùi cậu, tay đặt ngang ngực cậu, còn đầu thì gối lên vai cậu, hơi thở nóng rực đều đặn của anh quanh quẩn bên tai. Anh nhắm mắt, nhưng cậu biết là anh chưa ngủ.

Giang Thiên Yết liếc nhìn anh: “Bảo Bình, em đói.”

Dương Bảo Bình mở mắt, nhổm người dậy nhìn Giang Thiên Yết, nhẹ nhàng hỏi: “Em muốn ăn gì? Anh đi nấu cho em.”

Giang Thiên Yết chớp mắt nhìn anh.

Hình như từ lúc anh tỉnh lại, đầu óc không được đen… khụ, không được nhanh nhẹn lắm.

Cậu chống tay ngồi dậy, sau đó túm cánh tay của Dương Bảo Bình kéo anh vào trong lòng mình. Cậu vòng hai tay qua vai Dương Bảo Bình, mắt híp lại nhìn xuống anh, trên môi nở một nụ cười xấu xa.

“Em bảo đói, là đói kiểu kia kìa.”

“…”

Dương Bảo Bình chớp mắt mấy lần, sau đó bật cười, hiểu rồi. Anh vén tóc mái của cậu sang một bên, vừa bỏ tay ra thì tóc mái lại quay về vị trí cũ, tóc mái hơi dài loáng thoáng che gần nửa đôi mắt của cậu. Bình thường đi làm Giang Thiên Yết sẽ vuốt tóc ra sau, trông cực kỳ trưởng thành, nhưng bỏ tóc mái xuống kiểu này lại khiến cậu trẻ thêm mấy tuổi.

Dương Bảo Bình hôn lên mắt cậu, rất dịu dàng. Đầu ngón tay lướt dần lên cổ cậu, chạm lên chiếc cằm, chậm rãi nâng lên. Giang Thiên Yết chủ động hé môi, Dương Bảo Bình lướt xuống đã hôn sâu, từ tốn chiêu đãi.

Giang Thiên Yết vòng tay qua lưng anh, vuốt ve lên xuống mấy cái. Nhờ tận tâm chăm sóc, tuy tạm thời không thể so với trước đây, nhưng anh cũng xem như có da có thịt. Rời khỏi nụ hôn ngọt ngào, cậu chôn đầu trên vai anh, Dương Bảo Bình cúi đầu cắn nhẹ trên vai cậu.

Giang Thiên Yết nhẹ nhàng đẩy anh ra, ngẩng đầu nhìn Dương Bảo Bình quỳ giữa hai chân mình, cậu giơ tay chậm rãi cởi cúc áo của anh. Trên người anh có vài vết sẹo mờ, cậu rướn người lên, hôn lên từng vết sẹo. Dương Bảo Bình hơi rùng mình, không cản lại, chỉ giơ tay nghịch mấy lọn tóc của cậu.

Nụ hôn kéo xuống nơi nguy hiểm, Dương Bảo Bình biết cậu định làm gì, vội vàng dùng tay che miệng cậu lại, khàn giọng bảo: “Không cần.”

Anh đỡ sau đầu Giang Thiên Yết, chậm rãi đẩy cậu nằm lại giường.

“Bảo Bình.”

“Để anh, lần này không bắt nạt em.”

Giang Thiên Yết bĩu môi, anh vẫn biết cứ hễ đến chuyện chăn gối là anh chỉ biết bắt nạt cậu đấy.

“Quay người lại, như vậy sẽ bớt đau.” Dương Bảo Bình nhỏ giọng bảo.

Giang Thiên Yết lại lắc đầu không chịu: “Như vậy không thể thấy anh.”

Nghe vậy, tai của anh đỏ lừ, cổ họng lập tức khô nóng. Dương Bảo Bình luồn một tay vào trong áo ngủ của Giang Thiên Yết, vuốt ve làn da mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn ngực cậu. Giang Thiên Yết “ưm” nhẹ một tiếng, gương mặt dần dần phiếm đỏ, cậu không biết cơ thể mình nhạy cảm thế nào cho đến khi rơi vào tay Dương Bảo Bình.

Cúi đầu hôn nhẹ bên hầu kết của cậu, vừa mân mê hôn xuống dưới vừa cởi bộ quần áo vướng víu trên người cậu. Giang Thiên Yết chủ động giơ chân vòng qua hông anh, Dương Bảo Bình giữ đùi của cậu, ngẫm nghĩ gì đó mà nhìn về phía tủ đầu giường.

Vươn người tới lục lọi ngăn thứ nhất, không thấy, lại kéo ra ngăn thứ hai. Anh nhếch môi, thế mà lại lấy ra một tuýp thuốc bôi trơn.

Giang Thiên Yết: “…”

Nhìn anh lắc lắc tuýp thuốc trước mặt, cậu ngượng ngùng nuốt khan: “Ờ thì… không phải em… em không nhớ, tóm lại thì anh nhanh lên!”

Dương Bảo Bình mở nắp thuốc bôi trơn, đổ lên mấy ngón tay của mình, chậm rãi thăm dò vào bên trong cậu. Thuốc bôi trơn lành lạnh khiến Giang Thiên Yết rùng mình, đã lâu chưa từng trải qua chuyện này khiến cậu cảm thấy là lạ, và dù cố gắng thả lỏng vẫn cảm thấy đau. Dương Bảo Bình kiên nhẫn nới lỏng cho cậu, qua một lúc mới thấy Giang Thiên Yết thả lỏng chân mày, anh thở phào, khai phá thêm lúc nữa mới rút ngón tay ra.

Khắp người Giang Thiên Yết nóng rần. Tay trái bị anh đè trên giường, mười ngón tay đan vào nhau siết thật chặt, tay phải bám lên bắp tay của anh. Phần hông được Dương Bảo Bình giữ lấy, nâng lên, đón nhận tiếp xúc thân mật.

Cả người run rẩy, Giang Thiên Yết “a” một tiếng, tay phải bấu chặt vào da thịt của anh khiến nơi đó trắng bệch. Dương Bảo Bình di chuyển chậm rãi nhẹ nhàng, cậu như có thể cảm nhận rõ từng cm dị vật đang chen lấn trong người. Gương mặt của Giang Thiên Yết đỏ bừng, trong cổ họng không hề keo kiệt mà phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, mê ly nhìn người đàn ông đang từ tốn ăn bằng sạch mình.

Bị dáng vẻ này quyến rũ, Dương Bảo Bình cúi xuống hôn lên chóp mũi của cậu, tốc độ di chuyển tăng lên. Anh yêu thương hôn lên từng tấc da thịt của cậu, để lại dấu vết ở những nơi khó nhìn thấy và mẫn cảm trên người cậu.

Chiếc giường lớn vừa dày vừa chắc cũng phải phát ra tiếng “kẽo kẹt”, đồng hồ treo tường “tích tắc” trôi qua từng giây, từng phút, từng giờ. Đôi chân đau và mỏi, Giang Thiên Yết ngước đôi mắt mông lung bị nước mắt che mờ, ấm ức nhìn Dương Bảo Bình.

Cậu cố gắng vươn người dậy, giữ bả vai của anh, há miệng cắn thật mạnh hại nơi đó suýt rỉ máu: “Hức, anh bảo… không bắt nạt em cơ mà. Anh lừa em!”

Dương Bảo Bình dỗ dành hôn má cậu, khản giọng nói: “Nhóc Yết ăn no rồi? Lần này nữa thôi, đừng giận, anh thương.”

Sáng sớm hôm sau bước xuống giường, trong nhà chỉ còn Doãn Sư Tử, bố mẹ đều đã đi làm. Giang Thiên Yết nhìn đồng hồ đã đến chín giờ, ai oán liếc sang Dương Bảo Bình đang thản nhiên xoa cái lưng đau của cậu.

Bị nhiều lần như vậy mà cậu vẫn không chừa, chỉ có thể do bị nghiện thôi!



Lúc Mục Thiên Xứng xách một đống đồ chơi về nhà thì gặp được hai anh của mình cũng đã từ cục cảnh sát về. Đống đồ chơi này là mua cho Thất Cưu, ngày mai sẽ tổ chức tiệc nên anh dành ra chút thời gian đi mua đồ tặng cho cậu bé.

“Xong rồi?” Mục Thiên Xứng nhìn anh hai, cười hỏi.

Mục Song Ngư khoác tay Hoàng Song Tử, gật đầu: “Xong rồi, em mua đồ chơi nhiều như vậy sao?”

Mục Thiên Xứng nhìn hai túi đồ chơi trong tay, thật ra anh cảm thấy thế này vẫn còn ít. Anh liếc qua giấy tờ đất trong tay anh hai, đáy mắt thoáng qua lạnh lẽo lại nhanh chóng thu về.

Đất của bố mẹ xem như lấy lại rồi, nhưng thủ tục rườm rà vì phải mua thông qua danh nghĩa của anh rể, cuối cùng chuyển nhượng cho anh hai. Người nhà đó không biết Hoàng Song Tử, tết nhất và ngày giỗ, anh em ba người chỉ đến mộ của bố mẹ cúng bái rồi về. Mục Thiên Xứng âm thầm nhớ lại ngày tháng khổ sở trước đây mà người nhà đó gây ra cho hai anh em, anh siết chặt bàn tay đang cầm túi đồ.

“Để anh cầm cho.”

Hoàng Song Tử đưa tay ra, Mục Thiên Xứng lập tức lấy lại tinh thần, đưa một túi đồ chơi nặng trịch cho anh ấy, cười bảo: “Cảm ơn anh rể.”

“Ngày mai hai anh có đến được không?”

“Đến.” Mục Song Ngư vui vẻ bảo: “Anh đã hứa với Bạch Dương rồi, không thể nuốt lời.”

Thang máy lên đến nơi, vừa mở cửa ra thì điện thoại của Hoàng Song Tử reo lên. Anh lấy ra nhìn, là bà Hoàng gọi, bèn ấn nghe.

Hoàng Song Tử vừa bước đi vừa nói, bước vào nhà đặt túi đồ xuống ghế sofa. Giọng nói của bà Hoàng ở bên kia hơi nghẹn ngào, cố gắng nói rõ ràng chuyện xảy ra ở nhà. Bà nói bố anh lên cơn đau tim, nhập viện rồi, bây giờ đang ở bệnh viện trung tâm thành phố.

Bệnh viện trung tâm cách chung cư cũng tính là xa, lái xe gần một tiếng đồng hồ mới đến cổng bệnh viện. Hoàng Song Tử nghẹn họng nhìn Mục Song Ngư nằng nặc đòi đi theo, cười xòa với anh ấy. Hoàng Song Tử thở dài, lái xe đến bãi đỗ theo chỉ dẫn của bảo vệ, cuối cùng là nắm tay Mục Song Ngư bước nhanh vào trong.

Phòng bệnh ở đầu tầng hai, bà Hoàng nhìn hai người con trai bước vào, mỉm cười với con trai lại cười sượng với Mục Song Ngư, anh cũng sượng sùng chào một tiếng “bác”. Bà Hoàng sớm đã chấp nhận anh, nhưng có lẽ vì những chuyện chồng mình từng làm, nên khi đối diện với Mục Song Ngư bà vẫn cảm thấy ái ngại.

“Bố sao rồi mẹ?” Hoàng Song Tử nhìn bố mình nằm trên giường, hỏi.

“Tạm thời thì không sao nữa.” Bà Hoàng ngồi xuống, thở dài nói: “Đợi lát nữa sẽ làm kiểm tra.”

Hoàng Song Tử mở miệng định nói gì, sau đó lại thôi. Tình cảm giữa hai bố con không sâu sắc, anh ấy chỉ cảm thấy mình có trách nhiệm của một người con. Hoàng Song Tử xoa chóp mũi, Mục Song Ngư kéo anh ấy ngồi xuống chiếc ghế còn lại trong phòng, mình thì đứng sát cạnh anh ấy.

Bà Hoàng ngồi đối diện quan sát Mục Song Ngư từ trên xuống dưới, nhìn bàn tay khỏi hoàn toàn của anh thì âm thầm thở phào, may là không để lại sẹo. Đứa bé này hiền lành hiểu chuyện, bị đối xử như vậy vẫn có lòng đến thăm ông Hoàng, chắc chẳng được mấy ai, bà cũng hiểu được lý do tại sao Hoàng Song Tử lại yêu anh nhiều đến như vậy.

Hoàng Song Tử từ nhỏ luôn cảm thấy mình thiếu thốn tình thương, Mục Song Ngư lại là người cho anh ấy cảm nhận được điều đó, điều mà hai ông bà gần như chưa từng mang đến được. Đó là nền tảng gắn kết hai người xa lạ này với nhau, cuối cùng xây dựng lên tình yêu mà đi cùng nhau đến bây giờ mà cả mai sau.

Đáng tiếc, ông Hoàng lại không chịu hiểu cho hai người, quá cố chấp và bảo thủ, mới khiến quan hệ của hai bố con đi vào ngõ cụt thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play