Hôm nay vẫn là Hoàng Song Tử bế Mục Thiên Xứng đi học, cậu nhóc phải công nhận Hoàng Song Tử đi rất nhanh, chớp mắt một cái đã đi đến trường.
Có lẽ vì chân của anh ấy dài, đi một bước bằng ba bước của người bình thường.
Mục Thiên Xứng được anh ấy thả xuống, Hoàng Song Tử bóp cánh tay hơi mỏi của mình, trước khi đi còn không khỏi nhéo cái má trắng trẻo của Mục Thiên Xứng, vui vẻ cười nói: “Nhóc Thiên Xứng, nhóc mũm mĩm hơn rồi.”
Mục Thiên Xứng chớp mắt, nhanh chóng tiêu hóa lời nói của anh trai ở nhờ.
Mũm mĩm?
Ý đó chính là——
Cậu nhóc mập rồi!
Cảm giác không khác gì sét đánh ngang tai.
Mục Thiên Xứng ôm hai cái má hơi phúng phính của mình, rưng rưng nước mắt.
Không muốn!
Đến giờ ăn trưa, Biện Nhân Mã vẫn theo thói quen nhường thức ăn cho cậu nhóc, bất ngờ bị Mục Thiên Xứng giận dữ trừng.
Cậu nhóc không thèm để ý vẻ mặt ngạc nhiên của Biện Nhân Mã, mà nhìn một bạn nam béo mập của lớp bên cạnh. Bạn nam đó thật sự rất béo, hai má toàn thịt gần như che mất cái miệng, bụng thì to phình, đi đứng cũng khó khăn, vài ba bước lại thở dốc một lần.
Cậu nhóc không muốn mập như thế!
“Anh tớ bảo tớ mập, tại cậu hết! Tớ không ăn.”
Biện Nhân Mã tròn mắt nhìn Mục Thiên Xứng trả lại đồ ăn cho mình, thậm chí còn sẻ thêm phần của cậu nhóc. .
Đam Mỹ Hiện ĐạiCậu bé nhìn Mục Thiên Xứng từ trên xuống dưới, rõ ràng chỉ mới có tí thịt thôi?
“Cậu không mập.” Biện Nhân Mã nhanh miệng nói.
Mục Thiên Xứng không thèm tin, Hoàng Song Tử bế cậu suốt, đương nhiên sẽ nhận ra điểm khác, anh ấy bảo mập thì chính là mập. Biện Nhân Mã muốn dỗ cậu nhóc thôi, nhất định là vậy.
Biện Nhân Mã thấy chút thức ăn trong bát của Mục Thiên Xứng, gấp gáp bảo: “Nhưng mẹ tớ bảo ăn ít sẽ không cao lên được đâu.”
Mục Thiên Xứng đang định bỏ thìa vào miệng thì khựng lại.
Biện Nhân Mã vội vàng nói tiếp: “Anh lớn của cậu cao như vậy, cậu không muốn cao như anh ấy sao?”
Anh lớn là chỉ Hoàng Song Tử, trước đây Biện Nhân Mã có hỏi thì cậu nhóc đã trả lời như vậy.
Mục Thiên Xứng ngẩng đầu, âm thầm nhớ lại thân hình cao ngất ngưởng và cặp chân dài lý tưởng của Hoàng Song Tử, đôi mắt to tròn long lanh tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Tất nhiên là cậu nhóc cũng muốn cao như thế.
Mục Thiên Xứng xoắn xuýt nhìn Biện Nhân Mã: “Muốn.”
Cậu bé cười tít mắt: “Vậy ăn thêm một chút, không cần quá nhiều, hay là ăn thêm rau nhé.”
Vào giờ ngủ trưa, trái với mùa hè nóng nực, mùa thu trời trở lạnh, hai đứa bé đắp chăn ôm nhau ngủ là chuyện cực kỳ ấm.
Biện Nhân Mã cao lớn khỏe mạnh, nhiệt độ trên người cũng ấm, Mục Thiên Xứng cuộn tròn người rúc vào lòng bạn thân, còn Biện Nhân Mã vẫn giữ nguyên tướng ngủ khoác vai bá chân của mình mà quấn chặt Mục Thiên Xứng.
Ở trường Mục Thiên Xứng có Biện Nhân Mã chăm lo, ở nhà có hai anh săn sóc, hôm nay Mục Song Ngư dành chút thời gian bảo Hoàng Song Tử trông cửa hàng, mình thì đi đến cửa hàng bán quần áo trẻ em gần đó mua đồ mùa thu cho em trai.
Mục Song Ngư không để ý tới giá tiền lắm, anh ưu tiên cho chất lượng, đồ tốt dùng lâu còn hơn đồ rẻ dùng được mấy hôm là hỏng mà.
Mục Song Ngư chọn đi chọn lại hồi lâu mới chọn được hai bộ không có họa tiết. Mục Thiên Xứng không thích mấy kiểu áo in hình trang trí gì đó. Anh nhớ trước đây bố mẹ có mua mấy bộ như vậy, kết quả Mục Thiên Xứng nhìn xong đã khóc toáng lên, nằm trên đất ăn vạ. Từ đó việc chọn đồ cho Mục Thiên Xứng, bỗng trở thành một vấn đề khá khó khăn.
Trên đường về cửa hàng lại vô tình gặp được anh hàng xóm trước đó, hai người đứng lại nói chuyện mấy phút.
Trong cửa hàng, Hoàng Song Tử nhân cơ hội gọi điện cho Dương Bảo Bình, thái độ thản nhiên đến lạ.
“Hiện tại vô cùng ổn, mày không cần lo cho tao nữa, cũng không cần chạy qua đây cho phí công. Tao sẽ tự sắp xếp, có gì cần tao sẽ liên lạc.”
Dương Bảo Bình ở đầu máy bên kia thở dài thườn thượt: “Nhớ ra hết rồi?”
“Ừ.” Hoàng Song Tử nghịch bút trên bàn.
“Mày vẫn cảm thấy bình thường?”
Hoàng Song Tử bật cười: “Không thì sao? Tao cảm thấy bây giờ mình rất giống một con người.”
Dương Bảo Bình lại im lặng chốc lát, giọng điệu mang theo chút trêu đùa: “Nói thật đi, chấm người kia rồi?”
Hoàng Song Tử cười cười, đưa mắt nhìn đồng hồ thấy Mục Song Ngư đi lâu vẫn chưa quay về, lại nhìn ra ngoài thì thấy anh đang nói chuyện với người lần trước ở bên kia đường.
Nụ cười trên môi vụt tắt, Hoàng Song Tử đen mặt, tự dưng cúp máy ngang. Anh đi ra bên ngoài, tựa lưng lên cửa nhìn chằm chằm hai người cười nói vui vẻ với nhau, trong lòng đang rất khó chịu.
Mục Song Ngư vô tình liếc thấy anh ấy, bèn tạm biệt anh hàng xóm mà đi về.
“Sao thế?”
Hoàng Song Tử không thèm trả lời, quay người đi vào trong.
Mục Song Ngư sững người nhìn theo bóng lưng của anh ấy, đôi mắt hơi nheo lại.
Đây là lần thứ mấy rồi?
Mục Song Ngư đi vào trong cửa hàng, đặt gọn đồ trong góc của quầy tính tiền, vừa cẩn thận suy nghĩ hành động khác thường bao nhiêu ngày nay của Hoàng Song Tử.
Mục Song Ngư đảo tròng mắt, thử sát gần anh ấy, Hoàng Song Tử lại né người, đi đến từng giá hàng sắp xếp lại sản phẩm vốn dĩ đã khá gọn gàng.
Mục Song Ngư đỡ trán: “…”
Nói không quá thì, cả buổi hôm nay Mục Song Ngư bị bơ đẹp.
Buổi tối cùng ngày đi về nhà, Mục Song Ngư đi tắm rửa trước, Hoàng Song Tử nấu cơm. Nào ngờ khi anh ấy đang rửa rau thì nghe thấy Mục Song Ngư ở trong nhà tắm nói vọng ra ngoài.
“Song Tử, hình như vòi hoa sen hỏng rồi! Vặn không ra nước.”
Giọng điệu của anh có hơi bất đắc dĩ.
Hoàng Song Tử bỏ rau xuống, vừa lau tay vừa đi vào trong nhà tắm, không phải tháng trước Mục Song Ngư mới thay vòi hoa sen à, sao nhanh như vậy đã gặp trục trặc rồi?
Hoàng Song Tử mở cửa phòng tắm ra, thấy Mục Song Ngư chỉ quấn khăn che nửa người dưới, để lộ phần thân trên có sức quyến rũ nguy hiểm với Hoàng Song Tử.
Anh ấy vội dịch tầm mắt, thầm nuốt nước bọt, đi tới phía vòi hoa sen thử vặn chốt.
Nhưng không ngờ trái ngược với lời nói của Mục Song Ngư, anh ấy vừa mở ra thì dòng nước lạnh lập tức trút xuống. Hoàng Song Tử vội vàng vặn lại chốt, chẳng qua vẫn bị nước lạnh xối ướt cả người.
Hoàng Song Tử vuốt nước trên mặt, thầm nghĩ có phải mình bị Mục Song Ngư lừa không?
Thế là anh ấy quay sang, thấy Mục Song Ngư “vô tội” nhíu mày: “Kỳ lạ, sao giờ lại được rồi?”
“…” Hoàng Song Tử cười khổ: “Có lẽ nước bị yếu, giờ mới lên.”
Anh lừa mình làm gì chứ?
“Ồ.” Mục Song Ngư nhún vai, nhìn Hoàng Song Tử ướt nhẹp bèn thản nhiên bảo: “Anh bị ướt rồi, coi chừng bị cảm, chúng ta tắm chung đi.”
Hoàng Song Tử mở to mắt nhìn Mục Song Ngư đang thản nhiên vặn sang chốt nước ấm, cởi khăn quấn trên người ra, hoàn toàn để lộ cả người dưới ánh đèn, thản nhiên cười nói với Hoàng Song Tử vẫn chưa nhúc nhích: “Trước đây tay anh bị thương, cũng là tôi giúp anh tắm, có gì phải ngại.”
“…”
Hoàng Song Tử đỏ bừng mặt, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Đêm đến, Mục Song Ngư không ngủ được, anh quay người ra bên ngoài, nhìn xuống Hoàng Song Tử nằm dưới đất.
Anh cẩn thận ngồi dậy, xuống giường không làm ảnh hưởng tới Mục Thiên Xứng. Đi đến bên cạnh Hoàng Song Tử, Mục Song Ngư nhẹ nhàng kéo cái chăn qua vai anh ấy, im lặng ngắm nhìn gương mặt đang say giấc.
Hoàng Song Tử mơ màng mở mắt ra, Mục Song Ngư giật mình, chưa kịp phản ứng gì đã bị Hoàng Song Tử nắm cổ tay, kéo xuống. Mục Song Ngư ngơ ngác nằm trên người anh ấy, muốn giãy giụa thì bị Hoàng Song Tử ôm chặt hơn, anh thử gọi anh ấy cũng vô ích.
Mơ ngủ sao?
Mục Song Ngư nhìn lên giường, nhưng vì tầm nhìn bị hạn chế nên chẳng thấy được gì, anh lại ngước nhìn Hoàng Song Tử.
Hôm nay hời cho anh!
Thế là sáng hôm sau tỉnh dậy, Mục Thiên Xứng khó hiểu nhìn anh hai đáng lẽ phải ngủ trên giường với mình, bây giờ lại đang nằm dưới đất chen chúc cái đệm nhỏ với Hoàng Song Tử.
…
Sáng sớm đi học mệt mỏi chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, Giang Thiên Yết lại không ngờ vừa về đến nhà đã thấy mẹ của lớp phó kia đứng trước cổng nhà mình.
Lần trước bà ta cũng đến, là xin bố mẹ cậu giơ cao đánh khẽ vì thằng con trai vẫn trẻ người non dạ, không biết lần này bà ta lại đến khóc lóc cầu xin cái gì.
Vừa nhìn thấy Giang Thiên Yết, bà ta lập tức lao đến, Doãn Sư Tử làm tròn chức trách bảo vệ cậu ở phía sau.
Bà ta bị khí thế của anh dọa, lùi lại một bước, bật khóc nói: “Thiên Yết à, cháu làm ơn cứu con cô với.”
Bà ta vừa nói vừa vội vàng lấy một tờ giấy khám bệnh ra từ trong túi xách, đưa cho Doãn Sư Tử. Anh nhận lấy đọc qua, sau đó nhướng mày nói nhỏ với Giang Thiên Yết.
“Chẩn đoán tâm thần, rất nặng.”
Giang Thiên Yết nhướng mày, nhếch môi lẩm bẩm: “Một tờ giấy mà thôi, bỏ chút tiền là được.”
Giả tâm thần hòng thoát tội không phải chuyện mới lạ, nhưng trong mắt Giang Thiên Yết, lớp phó đó đích thực là người điên.
Sau đó cậu lại nghĩ đến nguyên nhân mà bà ấy đến tìm mình: “Không lẽ cô muốn cháu đến gặp cậu ta?”
Bà mẹ gật đầu, vừa lau nước mắt vừa nói: “Bây giờ thằng bé đang ở bệnh viện, nhưng ngày nào nó cũng kêu gào đòi sống đòi chết muốn gặp cháu. Cô xin cháu đến gặp nó một lần, có khi gặp cháu rồi, thằng bé sẽ ngoan ngoãn chữa bệnh.”
Giang Thiên Yết tỏ vẻ rất thờ ơ: “Cháu từ chối, chẳng có một nạn nhân nào muốn gặp lại kẻ quấy rối thậm chí suýt cưỡng ép mình, ai biết gặp cháu rồi cậu ta còn nổi điên cỡ nào.”
Bà mẹ cắn môi, ánh mắt nhìn Giang Thiên Yết thoáng qua chút giận dữ, nhưng dường như vẫn vì con trai mà nhịn xuống: “Không có lửa thì làm sao có khói, Thiên Yết, cháu không thể thấy chết không cứu chứ?”
Giang Thiên Yết ngỡ mình nghe được chuyện hài, cười tươi đáp lại: “Cháu không phải thần thánh, không có tấm lòng lương thiện cao cả. Với lại, lửa là do con của cô tự đốt, đừng cố đổ cho ai, cô nên đi về chăm sóc con mình cho kỹ đi.”
Giang Thiên Yết đưa mắt nhìn Doãn Sư Tử, sau đó cất bước đi vào nhà, anh hiểu ý cậu mà giơ tay ra hiệu tiễn khách.
“Giang Thiên Yết, cậu không sợ tôi lan chuyện này ra sao!”
Bà mẹ nghiến răng nghiến lợi, muốn chạy đến chỗ Giang Thiên Yết lại bị Doãn Sư Tử liên tục chặn đường.
Thấy Giang Thiên Yết lạnh lùng như vậy, lại nghĩ đến con trai nằm trong bệnh viện tâm thần ngày nào cũng kêu gào gọi tên người này, hốc hác tiều tụy không ra con người thì không khỏi đau lòng. Trong mắt bà ta, nếu không phải Giang Thiên Yết đã làm gì đó quyến rũ con trai mình, thì con trai cũng không đến mức điên loạn như bây giờ.
“À.” Giang Thiên Yết lại quay người, thái độ cực kỳ thản nhiên, không hề tỏ ra sợ hãi: “Cô làm thử đi.”
Bà mẹ mở to mắt.
“Dù gì thì cháu cũng là nạn nhân, bằng chứng đầy đủ nên cô có lan truyền xiêu vẹo thế nào, cháu cũng đính chính được.” Giang Thiên Yết nói xong lại lắc đầu, tỏ vẻ rất khổ tâm: “Cháu chọn âm thầm giải quyết, còn không phải cũng nghĩ một phần cho gia đình cô chú rồi sao?”
Bà mẹ mở miệng muốn nói, lại nghe Giang Thiên Yết nói thêm mấy câu cuối cùng: “Con đường làm ăn yên ổn của chú nhà và con trai bệnh tâm thần có thể không cần chịu trách nhiệm hình sự, hay là cả nhà sau này không còn chỗ dung thân, cô đã nghĩ kỹ chưa?”
“…”
Giang Thiên Yết nhìn chiếc xe taxi chở bà mẹ đang xoắn xuýt suy nghĩ chậm rãi lái đi xa, cậu không thèm đếm xỉa tới nữa, chạy vào trong nhà, nằm lên ghế sofa lấy điện thoại ra nghịch.
Doãn Sư Tử bước vào, hỏi cậu muốn dùng gì không, Giang Thiên Yết lại bỏ điện thoại xuống, nói sang chuyện khác: “Leo, anh nhớ tên bệnh viện ghi trên giấy chẩn đoán kia chứ?”
Doãn Sư Tử gật đầu, nhanh chóng hiểu ra, cười nhẹ bảo: “Buổi tối tôi sẽ đi xác nhận.”
Giang Thiên Yết cười tít mắt, thầm nghĩ tháng này sẽ tăng lương cho anh.