Tiếng cười từ xa truyền đến chỗ Nhan Hoài Ẩn, Cố Yên nói vài câu khách khí với y rồi cũng rời đi. Lưu Khanh Vân nghiêng đầu nhìn về nơi đang rộn ràng tiếng cười nói, trong ánh mắt cũng hiện lên ý cười.
Ông bắt đầu có tuổi rồi, khung cảnh gắn liền với ông cũng già theo, chỉ khi ở bên cạnh thanh niên, ông mới thấy khung cảnh sống động hơn.
Tề Toản ở bên cạnh hai mắt mở to, miệng hé ra định nói, không hề cảm nhận được sự bi thương hiếm thấy từ Lưu Khanh Vân.
Hắn ta nhìn sang Nhan Hoài Ẩn, người này giận nhanh mà hết giận cũng nhanh, nhưng hắn ta lại không xuống nước trước được, lời nói ra cũng mang theo tiếng thở than: “Tiên sinh, hôm qua suýt là bọn ta đã tìm thấy Mạnh Tĩnh Huyền rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT