Chu Ngạn Bác đột ngột xuất hiện, nắm lấy cổ áo Tiểu Tế từ phía sau, vung tay đấm mạnh lên.

Tiểu Tế bất ngờ, bị đánh một phát vào mũi đến chảy máu.

Cậu ấy ôm mũi ngồi xổm xuống, nhưng Chu Ngạn Bác vẫn không thấy đủ, lại đá vào bụng cậu ấy.

"A…"

"Tôi và vợ nhất định sẽ yêu nhau và sống một cuộc sống tươi đẹp đến cuối đời. Chúng tôi sẽ không bao giờ ly hôn và cũng sẽ không bao giờ cho thằng nhóc như cậu một cơ hội!"

Tiểu Tế bị đá vào tường, trên mặt đều là máu, vẻ mặt đau đớn dữ tợn.

Lâm Vãn xông lên ngăn cản Chu Ngạn Bác: "Ngạn Bác! Đừng như vậy!"

Tôn Nguyệt và các bác sĩ y tá khác nghe thấy âm thanh cũng chạy đến.

"Làm sao vậy? Đây là bệnh viện, sao lại có thể đánh người?"

Đây là lần thứ hai Lâm Vãn nhìn thấy vẻ mặt giận dữ mất kiểm soát này của Chu Ngạn Bác, anh chỉ vào Tiểu Tế đang được y tá vây quanh để kiểm tra tình hình, cắn răng nói: "Đừng để tôi thấy cậu dây dưa với vợ tôi lần thứ hai, nếu không… tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cậu!"

Sau đó, Lâm Vãn bị anh ấy ôm lấy rồi bước nhanh rời khỏi bệnh viện.

...

Biệt thự Lục Nhân Hồ.

Sau khi Chu Ngạn Bác đưa Lâm Vãn về nhà, anh trốn trong phòng làm việc, không đi ra ngoài.

Lâm Vãn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nhìn phòng làm việc trên lầu, không nói gì.

Dì Vương nhìn vẻ mặt tiều tụy của Lâm Vãn, thở dài.

"Ôi... giữa vợ chồng có cái gì không thể nói rõ chứ? Sáng nay khi vào dọn phòng, tôi thấy trong phòng ông chủ đầy tàn thuốc, vừa nhìn liền biết cả đêm không ngủ. Sáng nay còn gõ cửa phòng cô, chắc muốn đưa cô đi làm nhưng lại không kịp. Sau đó còn bảo tôi đi mua thức ăn, dành cả buổi sáng làm cơm trưa mang đến cho cô, không phải rất tốt sao? Tại sao khi trở về lại biến thành thế này?"

Lâm Vãn nghe dì Vương nói thế, lại nhướng mắt nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt.

Mãi cho đến khi đồng hồ thạch anh trong sảnh vang lên tiếng chuông điểm giờ, nhắc nhở Lâm Vãn thời gian đi làm buổi chiều đã qua từ lâu.

"Dì Vương, dì có thể giúp cháu lên tầng lấy máy tính xách tay xuống không?"

"Được."

Lâm Vãn ngồi trên ghế sô pha, đặt máy tính xách tay lên đùi, khởi động máy rồi mở văn bản.

Đầu ngón tay trắng xanh, gõ nhẹ trên bàn phím.

Trên chỗ trống hiện lên bốn chữ “Báo cáo từ chức”.

...

Chu Ngạn Bác ở trong phòng cả ngày hút thuốc, mãi đến khi dì Vương gõ cửa nói: “Ông chủ, bà chủ gọi cậu xuống ăn cơm.”

Người đàn ông ở trong phòng tối một lúc lâu, cuối cùng cũng dập thuốc, đứng dậy mở cửa đi xuống lầu.

Ở bàn ăn dưới nhà, Lâm Vãn đeo tạp dề bưng lên món ăn cuối cùng, vừa nhìn thấy anh liền cười nói: "Đúng lúc, ăn cơm thôi, đều là món anh thích ăn."

Chu Ngạn Bác nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt phức tạp, gật đầu.

Trên bàn ăn, hai người mặt đối mặt ăn cơm, đều không nói lời nào.

Lâm Vãn nuốt xuống một miếng cơm, ngẩng đầu: "Em xin nghỉ việc, mấy ngày nữa có thời gian, chúng ta đến cô nhi viện."

Cô không muốn sinh con cho người khác, dù chỉ là thụ tinh nhân tạo thì Lâm Vãn cũng không chấp nhận. Cô biết có lẽ Chu Ngạn Bác sẽ không chấp nhận nên chỉ có thể nhận nuôi. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Chu Ngạn Bác bất ngờ ngẩng đầu nhìn Lâm Vãn, hiển nhiên có chút không dám tin, sau khi phản ứng lại, trong mắt lại càng lộ ra vẻ tự trách.

Lâm Vãn giả vờ thoải mái gắp thức ăn cho anh nói: "Em nghĩ rồi, cho dù không thể làm việc ở bệnh viện thì em cũng có thể đến cô nhi viện giúp đỡ. Nếu chồng em đã có thể nuôi em thì em đây có thể yên tâm ở nhà làm bà chủ là được."

Chu Ngạn Bác đặt bát đũa xuống, nghiêm túc nhìn Lâm Vãn: "Thật sao? Vãn Vãn... em thật sự nghĩ như vậy?"

Lâm Vãn cũng đặt bát đũa xuống, nghiêm túc nhìn anh: "Ngạn Bác, em chỉ muốn có cuộc sống thật tốt, không bao giờ chia xa."

Chu Ngạn Bác nhìn cô thật sâu, đứng dậy đi về phía cô, ôm cô: "Sẽ, nhất định sẽ, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra."

...

Một tuần sau, ban công.

Lâm Vãn để điện thoại lên giữa tai và bả vai, hai tay bận bịu hái hoa cỏ trên mặt đất.

Giọng nói khó tin của Triệu Lệ Hoa truyền ra từ di động: "Cái gì? Cậu nghỉ việc rồi? Vãn Vãn, không có chuyện gì xảy ra với cậu trong nửa tháng tớ không có ở đây đấy chứ? Không phải cậu nói rất thích công việc này sao? Làm sao có thể nói nghỉ là nghỉ?"

Lâm Vãn bình tĩnh thoải mái trả lời: "Không muốn làm nữa nên xin nghỉ, lấy đâu ra nhiều lý do đặc biệt như vậy. Dù sao bây giờ chồng tớ cũng nuôi được tớ, ở nhà làm đúng chức trách của một người vợ là được rồi."

Nghe được những lời này, Triệu Lệ Hoa không đào sâu thêm nữa nên đổi chủ đề nói: "Thôi, mấy ngày nữa đến sinh nhật cậu, chúng ta lại tổ chức ăn mừng một chút."

"Chắc là năm nay không thể chúc mừng với nhau được, Ngạn Bác nói sẽ đi du lịch vào mấy ngày tới, nói là sẽ đưa tớ đi chơi cho vui."

"Ôi, Chu Ngạn Bác thật là lãng mạn, chua quá đi. Được rồi, hai người đi chơi thế giới của hai người, chờ cậu trở về có thời gian chúng ta lại tụ tập.”

Lâm Vãn trồng một hạt giống hoa vào trong chậu, cười đáp: "Được, cậu ở tỉnh C nửa tháng qua như thế nào? Cũng không thấy cậu kể gì."

"Đừng nhắc tới nữa, nửa tháng này thật là... bảo bối, nhanh lên, đừng đánh..."

Lâm Vãn kinh ngạc nhíu mày khi nghe thấy tiếng một người đàn ông đột ngột truyền tới.

"Ngôn Dự! Trả điện thoại cho tôi…"

Sau khi Triệu Lệ Hoa hét lên, cuộc gọi đã bị tắt.

Lâm Vãn khẽ cười lắc đầu, cất điện thoại vào túi.

...

Vào ngày sinh nhật của Lâm Vãn, mặt trời rực rỡ, bầu trời trong xanh.

Chu Ngạn Bác đặt hành lý đã chuẩn bị sẵn lên xe, Lâm Vãn dựa vào xe nhìn anh, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Phải nói, đây không chỉ là lần đầu tiên Lâm Vãn nghiêm túc đi du lịch trong hai mươi tư năm nay, mà còn là lần đầu tiên cô và Chu Ngạn Bác đi du lịch cùng nhau trong sáu năm kể từ khi bọn họ hẹn hò và kết hôn.

Làm sao có thể không mong chờ?

Chu Ngạn Bác cúp điện thoại đi tới, xoa đầu cô: "Vui không?"

Lâm Vãn gật đầu: "Vui."

"Được, chỉ cần em vui, sau này có cơ hội anh sẽ đưa em đi chơi."

Lâm Vãn kiễng chân lên, thưởng một nụ hôn vào giữa trán người đàn ông.

"Đi nhanh đi, thừa dịp đi sớm đến trưa có thể uống trà ở cổ trấn."

"Được."

Lâm Vãn đóng cửa xe và đi về phía ghế phụ.

Ngay khi Chu Ngạn Bác chuẩn bị mở cửa xe, điện thoại đổ chuông.

Anh buông tay nắm cửa, lấy điện thoại trong túi ra rồi nghe máy.

"Cái gì? Làm sao có thể!"

Không biết bên kia nói cái gì, vẻ mặt của Chu Ngạn Bác lập tức trở nên lo lắng và nghiêm nghị, anh nhìn Lâm Vãn đang đợi anh lên xe khởi hành, trong mắt anh có chút nghi ngờ.

Lâm Vãn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn vẻ mặt rõ ràng không đúng của Chu Ngạn Bác, cô nhẹ nhàng hỏi bằng mắt qua một lớp cửa kính.

Chu Ngạn Bác tránh ánh mắt của Lâm Vãn, rũ mắt xuống, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Tôi biết rồi, lập tức đến đó ngay."

Sau đó, anh cúp máy và mở cửa xe.

Lâm Vãn nghi ngờ nhìn anh hỏi: "Làm sao vậy?"

Chu Ngạn Bác nghiêm nghị, áy náy ôm Lâm Vãn vào lòng.

"Xin lỗi Vãn Vãn, mẹ anh... đã tự tử."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play