Triệu Ngọc Tú nhìn thấy biểu hiện của Chu Ngạn Bác liền biết có hy vọng.
Bà ta lên tiếng rất đúng lúc, không cố tình gây sự như trước mà trong đó ẩn chứa đau lòng xót xa: "Mẹ đã sớm nói, ngoại tình không chỉ một lần mà là vô số lần, nhưng con không nghe. Lần trước chứng cứ rõ ràng như thế, chính cô ta đã thừa nhận, con nói cô ta bị người hãm hại, không phải thật, bị oan uổng. Lần này cũng vậy? Lần sau cũng thế sao?"
Chu Ngạn Bác nhướng mày nhìn Triệu Ngọc Tú, úp màn hình điện thoại lên mặt bàn.
"Chuyện này... hai người đã hiểu lầm, Vãn Vãn đã nói với con. Cô ấy đi tham gia bữa tiệc với bạn, thiếu niên kia là đồng nghiệp của cô ấy. Bức ảnh là do hai người nhìn nhầm rồi, đây là chụp tá vị, hai người không nhìn ra nhưng con nhìn ra được."
Triệu Ngọc Tú ‘cạch’ một tiếng đứng lên, không nhịn được nữa gào khóc.
"Chu Ngạn Bác! Rốt cuộc con muốn bị người phụ nữ kia lừa đến bao giờ?"
Chu Ngạn Bác dựa lưng vào ghế, mặt mày hờ hững.
"Con nói lại lần nữa, con tin tưởng Vãn Vãn, cô ấy tuyệt đối sẽ không làm gì có lỗi với con! Dù hai người có nói gì thì con cũng sẽ không ly hôn với cô ấy."
Triệu Ngọc Tú nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Ngạn Bác, tựa như nếu anh không phải con trai mình thì bà ta đã xông lên cắn xé vài phát rồi, nhưng không có cách nào, đó là con trai duy nhất của bà ta, bà ta không thể há nổi miệng, bà ta sẽ đau lòng.
Cuối cùng, sự phẫn hận trong lòng chỉ có thể biến thành đau khổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, che miệng run rẩy khóc.
Chú họ nhìn thấy bộ dạng này của Chu Ngạn Bác cũng thất vọng lắc đầu, đỡ Triệu Ngọc Tú, tức giận nói: "Ngạn Bác, đây là người mẹ đã nuôi nấng cháu, bây giờ cháu vì một người phụ nữ mà đối xử với bà ấy như thế, cháu có biết nửa đêm bà ấy khóc ướt gối nhiều bao nhiêu không? Ôi… trước đây cháu không như thế này..."
Chu Ngạn Bác liếc mắt nhìn Triệu Ngọc Tú đang bụm mặt khóc, mày càng nhíu chặt hơn, nhưng vẫn không nói gì.
Sau khi Triệu Ngọc Tú và chú họ rời đi, Chu Ngạn Bác lại cầm điện thoại lên, nhìn những tấm ảnh đẹp và ấm áp trên màn hình, xóa đi từng tấm khỏi lịch sử trò chuyện.
Cuối cùng, anh ngã xuống ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.
...
Lâm Vãn bị trẹo chân vì hôm nay kéo cáng cứu bệnh nhân quá gấp.
Lúc làm phẫu thuật không có cảm giác gì, sau khi phẫu thuật xong mới thấy mắt cá chân bị sưng to lên, thậm chí đau đến nỗi không đi nổi.
Y tá đành phải lấy xe lăn cho Lâm Vãn rồi đưa cô đến khoa chỉnh hình để xem xét.
Bác sĩ chỉnh hình đã xem, nói rằng không bị thương đến xương, nhưng phần mềm vẫn bị thương nặng, gần đây chân phải nghỉ ngơi nhiều hơn và ít hoạt động hơn.
Nói cách khác, những ngày này Lâm Vãn không thể lái ô tô, cô nhìn chiếc xe sáng nay đi đến và đang nghĩ làm cách nào báo cho Chu Ngạn Bác biết để anh ấy đến đón.
Tiểu Tế bỗng nhiên xuất hiện: "Bác sĩ Lâm, tôi nghe nói chị bị trẹo chân? Chị không sao chứ?"
Lâm Vãn ngồi trên xe lăn lắc đầu: "Không sao, cảm ơn đã quan tâm."
Tiểu Tế nhìn cô, mặt lại đỏ lên, sau đó mạnh dạn nói: "Hay là... trong khoảng thời gian này tôi sẽ đưa chị đi làm, bác sĩ Lâm, dù sao... nhà chúng ta cũng gần nhau, tôi… mỗi sáng đến sớm đón chị một chút, cũng… cũng tiện..."
Phản ứng đầu tiên của Lâm Vãn là từ chối, gần đây xe của Tiểu Tế bị hư, bọn họ đã cùng nhau đi làm rồi tan tầm mấy ngày rồi, qua lại hơi nhiều. Tuy cô và Tiểu Tế là đồng nghiệp, cậu ấy cũng là một em trai, nhưng cô là phụ nữ đã có gia đình, dễ bị hiểu lầm khi giao du với đồng nghiệp nam.
"Không cần, công việc tuần này của chúng ta khác nhau với rất phiền phức. Chồng tôi sẽ đến đón tôi, cậu về trước đi."
Tiểu Tế đỏ mặt, không ngờ Lâm Vãn sẽ từ chối, thậm chí là lời từ chối còn khiến người ta không thể phản bác.
"Không... không phải... bác sĩ Lâm, chồng… chồng chị bận rộn, tôi... bình thường tôi đưa đón chị… cũng rất tiện đường..."
Lâm Vãn khéo léo từ chối: "Tuần này tôi sẽ trực mấy đêm, tan tầm đúng lúc cậu đi làm. Chẳng lẽ cậu định đưa tôi về rồi mới đi làm sao? Cảm ơn ý tốt của cậu nhưng không cần phiền phức như thế."
Tiểu Tế bất đắc dĩ gãi đầu: "Chị trực đêm sao… tôi… tôi cũng có thể làm, hay tôi đi bảo chủ nhiệm đổi ca..."
"Không cần không cần, cám ơn ý tốt của cậu."
Tiểu Tế nghe thấy giọng nói này thì hoảng sợ, kinh ngạc nhìn lại.
Lâm Vãn cũng nhìn sang, thấy Chu Ngạn Bác từ bên kia đi tới, dáng vẻ vẫn ôn nhu dịu dàng như trước.
Nhưng cô nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng điệu của anh khác hẳn mọi khi.
Chu Ngạn Bác ngồi xổm xuống, đau lòng nhìn thoáng qua mắt cá chân sưng tấy của Lâm Vãn, rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô.
"Tại sao em lại bất cẩn như vậy?"
Sự khách sáo xa cách trong mắt Lâm Vãn biến thành dịu dàng mềm mại, nhẹ giọng nói: "Em không sao."
Chu Ngạn Bác ôm cô: "Đi thôi, về nhà."
Tiểu Tế vẫn đứng phía sau họ, nhìn chằm chằm với vẻ buồn bã.
Mãi cho đến khi Chu Ngạn Bác xoay người ôm Lâm Vãn, thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ấy, lúc này cậu ấy mới phản ứng lại rồi nhường đường.
Lâm Vãn ở trong vòng tay của Chu Ngạn Bác hỏi: "Còn xe của em thì sao?"
Chu Ngạn Bác nhẹ nhàng đáp: "Anh sẽ gọi điện bảo Tiểu Tế đến đây lái về nhà, mấy ngày này anh sẽ đưa đón em đi làm.”
Lâm Vãn cười dịu dàng đáp: “Được.”
…
Ban đêm, Lâm Vãn tắm rửa xong, đắp mặt nạ lười biếng ngồi ở đầu giường.
Chu Ngạn Bác ngồi ở cuối giường, hai tay bôi thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa chân giúp cô.
"Vãn Vãn, từ chức đi."
Giọng điệu từ tính của người đàn ông như thể đang nói về một chuyện gì đó rất bình thường.
Ánh mắt lười biếng của Lâm Vãn nghiêm túc nhìn vào đôi mắt và vẻ mặt đang cúi xuống của anh.
Chu Ngạn Bác dừng lại, vài giây sau, anh ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn cô.
"Anh không muốn em tiếp tục làm việc, quá vất vả. Anh có đủ khả năng nuôi em, đợi khi em nghỉ việc rồi chúng ta sẽ nhận nuôi một đứa trẻ, hoặc… em muốn... em muốn tự mình sinh anh cũng có thể chấp nhận..."
Lâm Vãn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Ngạn Bác, cảm xúc trong lòng lẫn lộn, lại càng thêm chua xót.
Đứa trẻ.
Là hai chữ đối với một đôi vợ chồng tốt đẹp biết bao, cũng khiến người ta khát khao biết bao.
Nhưng đối với bọn họ, đó là từ mà họ không bao giờ dám nhắc đến một cách dễ dàng chứ đừng nói đến đẹp đẽ, bọn họ cũng không dám khát khao.
Lâm Vãn đứng dậy, khẽ ôm lấy Chu Ngạn Bác.
"Ngạn Bác, gần đây anh bị sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"
Chu Ngạn Bác thở dài, không ôm lại cô, chỉ lặp lại: "Anh không muốn em làm việc quá sức..."
Lâm Vãn buông anh ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi lông mày đang cau lại của người đàn ông.
Nghĩ chắc anh vừa thấy cô đau chân, đau lòng nên mới nói ra lời này, cô nhẹ giọng an ủi.
"Ngạn Bác, em không sao, em không cẩn thận nên mới trẹo chân. Em cũng không thấy vất vả, em thích công việc này..." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Chu Ngạn Bác cúi mặt, thở mạnh ra một hơi.
"Anh biết, anh biết em thích công việc này, em thích nhìn những đứa trẻ được sinh ra một cách an toàn dưới sự giúp đỡ của em và em thích trẻ con. Nhưng anh không thể làm được tất cả những điều em thích!"
Lâm Vãn cau mày, tự hỏi tại sao Chu Ngạn Bác lại đột nhiên nói ra những lời quyết liệt như vậy.
Chu Ngạn Bác ngước nhìn Lâm Vãn, vẻ mặt thống khổ.
"Nhiều năm như vậy, anh nghĩ chỉ cần anh làm việc chăm chỉ, sự nghiệp thành công, kiếm nhiều tiền là có thể cho em hạnh phúc. Nhưng hôm nay anh chợt phát hiện ra rằng mình đã sai, dù anh cố gắng thế nào cũng không thể làm một người đàn ông hoàn chỉnh, không thể cho em một ngôi nhà hoàn chỉnh! Cho dù khoa học ngày nay tiên tiến như thế, anh cũng không thể làm thụ tinh nhân tạo!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT