“Không... Không... cô lừa tôi! Lâm Vãn cô lừa tôi!"
Lâm Uý kinh hãi kêu lên, cầm lấy gối đầu trên giường bệnh ném về phía Lâm Vãn.
Khương Lan Y thấy cô ta xúc động như vậy, vội vàng tiến lên giữ chặt cô ta: “Uý Uý... Uý Uý... con đừng xúc động, đừng hoảng, con vừa mới sảy thai, không thể như vậy được!”
“Cô ấy không lừa cô."
Chất giọng trầm ổn nhưng lạnh lùng của đàn ông chợt vang lên ngoài cửa.
Mọi người đổ ánh mắt đến nơi vừa vang lên giọng nói, họ đi từ sự ngạc nhiên đến ngạc nhiên khác.
Giang Cẩn Đình không tới một mình, phía sau anh ta còn có rất nhiều người.
Cao Viễn, Triệu Lệ Hoa, Ngôn Dự, còn có luật sư Tôn.
Giang Cẩn Đình xuyên qua ánh mắt của mọi người nhìn thẳng vào Lâm Vãn, sau đó anh nhìn thấy chiếc áo thun trên người cô bị xé rách thì cởi âu phục ra, khoác lên người cô.
Lâm Vãn ngẩn ra, ngước mắt nhìn anh.
Lâm Uý nhìn cảnh tượng Giang Cẩn Đình quan tâm của Lâm Vãn, trong cổ họng gào lên một tiếng thét bi phẫn: “Cẩn... Cẩn Đình... em... em không làm... em bị oan! Anh đừng tin lời Lâm Vãn, anh đừng tin cô ta!"
Triệu Lệ Hoa cũng bước đến bên cạnh Lâm Vãn, cô hỏi nhỏ: "Vãn Vãn, cậu không sao chứ?"
Lâm Vãn nhìn cô, lắc đầu, sau đó đưa điện thoại di động cho hai cảnh sát trước mặt, nói: “Anh cảnh sát, tôi đồng ý phối hợp kiểm tra, tất cả nội dung đều nằm trong điện thoại di động."
Cảnh sát vừa tra hỏi nhìn cô một cái, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Người phụ nữ có thể nhẫn nhịn lâu như vậy mới tung đòn chốt hạ để đánh gục đối phương, đúng là không đơn giản.
“Cẩn Đình! Anh tin em! Tin em đi!"
Lâm Uý khóc đứt ruột đứt gan, Giang Cẩn Đình liếc cô ta một cái.
"Uý Uý, Uý Uý, con bình tĩnh... bình tĩnh lại đã!"
Khương Lan Y khóc ôm lấy Lâm Uý.
Lâm Ích Viễn nhìn tình hình, cũng lập tức tiến lên nói với Giang Cẩn Đình: “Cẩn Đình, tôi cảm thấy chuyện này có hiểu lầm. Uý Uý là con gái tôi, tôi hiểu con bé, nó là người ngây thơ đơn thuần. Tuy thỉnh thoảng có hơi kiêu căng nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện kia.”
Lâm Vãn nhìn Lâm Ích Viễn đang ra sức bào chữa cho Lâm Uý, chợt nở nụ cười.
Xem đi, đây là cha cô đó, người thân cuối cùng còn quan hệ huyết thống với cô trên đời này.
Ông ta gọi Lâm Uý là Uý Uý, nhưng lại gọi cô là Lâm Vãn.
Giang Cẩn Đình xoay người ngồi xuống ghế sô pha đối diện giường bệnh, sắc mặt anh bình thản, ánh mắt bình tĩnh, ngoại trừ sự lạnh lẽo toát ra từ trên người thì không khác gì lúc bình thường.
Anh đang rất tức giận.
Hàn Khanh Vân cảm nhận được, Cao Viễn cũng cảm nhận được, Giang Cẩn Đình chưa bao giờ tức giận như vậy.
“Tôi không đồng ý với lời của bác Lâm, Lâm Uý không phải là kiểu người như vậy, chẳng lẽ Vãn Vãn chính là người sẽ làm hại người khác chỉ vì ghen tị sao?”
Lâm Ích Viễn lại giận đùng đùng nhìn qua nguồn cơn của mọi việc, ông ta bất mãn nói: “Triệu Lệ Hoa, đây là chuyện gia đình nhà họ Lâm chúng tôi, cô đi theo làm cái gì?
Ngôn Dự đẩy Triệu Lệ Hoa ra phía sau mình, cười tủm tỉm nói: “Tổng giám đốc Lâm đúng là người bận rộn nên hay quên quá, bài đăng tuyên bố cắt đứt quan hệ huyết thống vẫn đang nằm trên trang web chính thức của công ty ông đấy."
Lâm Ích Viễn nghẹn họng không nói được gì: “Cậu.”
Giang Cẩn Đình dửng dưng nhìn Lâm Uý đang nằm úp sấp trên giường mà gào khóc, nhưng anh lại không cảm thấy một chút thương xót hay đau lòng nào.
Giọng nói trầm trầm của anh ta lại vang lên, chỉ có hai chữ: “Cao Viễn."
Cao Viễn nghe thấy tên mình lập tức cầm theo tập tài liệu tiến lên phía trước một bước, mỉm cười gật đầu nói: “Hai đồng chí cảnh sát, luật sư Tôn, tôi xin chịu trách nhiệm pháp lý cho mỗi một từ tôi nói sau đây. Chúng tôi có đủ chứng cứ chứng minh tội chứng của Lâm Uý, xin hai đồng chí cảnh sát ghi chép chi tiết lại những bằng chứng đó, tất cả những người ở đây đều có thể làm chứng."
Luật sư Tôn và hai đồng chí cảnh sát gật đầu, sau đó lấy giấy chuẩn bị ghi chép.
Lâm Uý khóc đến sắp kiệt sức, cô ta mệt mỏi nằm im trong ngực Khương Lan Y, hơi thở mỏng manh như tơ.
Khương Lan Y không chịu nổi liền khóc nói với Hàn Khanh Vân: “Bà thông gia, thế này... thế này... Uý Uý nhà chúng tôi tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy, mà con bé vừa mới sảy thai, xin chị khuyên Cẩn Đình một câu!"
Hàn Khanh Vân nhìn Lâm Uý một cái, sau đó thất vọng thở dài, đi về phía Giang Cẩn Đình.
“Không... chị... bà thông gia...”
“Đầu tiên, chúng tôi muốn cho các vị xem một báo cáo kết quả DNA của phôi thai, kết quả DNA từ thai nhi vừa mất của cô Lâm Uý cho thấy, thai nhi này không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với anh Giang Cẩn Đình."
Lâm Uý nghe được những lời này, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Cao Viễn mỉm cười nói tiếp: “Chắc cô Lâm Uý không ngờ, cho dù đứa nhỏ sảy thai thì vẫn xét nghiệm được bằng phôi thai nhỉ?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đừng nói Lâm Uý thấy bất ngờ, trong phòng này cũng không có mấy người bình tĩnh nổi. Lâm Ích Viễn và Khương Lan Y nghe được điều này, bả vai cả hai sụp xuống, sắc mặt hết đỏ lại trắng, không thể biện minh lấy một câu.
“Thực tế thì cô Lâm đã dàn dựng chuyện này rất tinh vi, chỉ tiếc... cô Lâm Uý quá nóng vội, lại biến cái kế hoạch hoàn mỹ thành nước cờ chết. Mọi việc từ đầu chí cuối là thế này...
Cao Viễn từ từ nói, âm lượng không lớn, nhưng cũng đủ để cho mỗi người ở đây đều nghe rõ ràng.
Lâm Uý yêu thầm Giang Cẩn Đình, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh cô ta đã không kìm chế nổi bản thân.
Nhưng Giang Cẩn Đình quá lạnh lùng, dù cô ta có cố gắng thế nào thì anh cũng không nhìn cô ta lấy một lần, thậm chí còn không nhớ nổi cô ta!
Cũng đúng, người muốn làm vợ Giang Cẩn Đình quá nhiều, người thích anh ta, tiếp cận anh ta càng nhiều hơn.
Dù xét về bối cảnh gia đình hay là khí chất, vẻ ngoài Lâm Uý cũng chỉ ở mức bình thường, sao cô ta có thể với tới?
Thiếu nữ không giấu nổi tình yêu của mình, Khương Lan Y là mẹ, vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.
Không phải Khương Lan Y không thích Giang Cẩn Đình, anh chàngi này đẹp trai, tài giỏi, gia đình có điều kiện, nếu bà ta trẻ hơn hai mươi tuổi thì bà ta cũng si mê.
Nhưng cái khó là anh có quá nhiều người thích, quá nhiều người muốn. Người có thân phận như nhà họ Giang, nếu không dùng vài thủ đoạn đặc biệt thì chắc chắn bọn họ sẽ không quan tâm đến nhà họ Lâm.
Khương Lan Y hỏi Lâm Uý: “Con thật sự muốn lấy Giang Cẩn Đình sao?”
Lâm Uý trả lời chắc chắn: “Vâng! Trừ Giang Cẩn Đình, cả đời này con sẽ không lấy ai khác!"
Khi đó Khương Lan Y mỉm cười sờ sờ mặt Lâm Uý, nói: “Được, có chí khí! Đây mới là con gái của mẹ, mẹ sẽ giúp con."
Tối ngày mười tám tháng bảy là sinh nhật Ngôn Dự, anh ta tổ chức một buổi tiệc sinh nhật có quy mô cho cả trăm người tham gia.
Người trong giới đều biết quan hệ giữa Ngôn Dự và Giang Cẩn Đình, chắc chắn Giang Cẩn Đình sẽ đi, cũng sẽ uống rượu.
Cơ hội tuyệt vời này, chỉ cần lấy chút tiền đi hỏi thăm là có thể biết số phòng Giang Cẩn Đình.
Đầu tiên là Khương Lan Y mua chuộc nhân viên dọn dẹp phòng VIP, để kẻ đó giúp bà ta thêm một chút “đặc biệt” lên khăn tắm, áo choàng tắm, thậm chí là giường, chăn đệm, lỗ thông hơi của điều hòa.
Nói cách khác, cho dù đêm đó Giang Cẩn Đình không dính một giọt rượu nào, nhưng chỉ cần anh ta trở về phòng, ngủ ở Hạo Vũ Đế Vân thì trăm phần trăm sẽ trúng chiêu.
Tại sao bà ta lại không động tay động chân vào rượu? Bởi vì rượu có hiệu quả quá nhanh.
Thứ Khương Lan Y muốn chính là một lần “ngoài ý muốn” được chuẩn bị thật tốt, mà không để Giang Cẩn Đình nghĩ rằng Lâm Uý là loại phụ nữ bất chấp thủ đoạn chỉ vì muốn tiếp cận anh ta.
Cho nên chỉ cần đêm đó Lâm Uý có thể khiến Giang Cẩn Đình mở cửa, tất sẽ xảy ra chuyện hai mẹ con bà ta muốn.
Nhưng cả Lâm Uý và Khương Lan Y đều không ngờ, tối hôm đó, Lâm Uý lại gặp phải Đường Kiến Bưu, Lâm Vãn lại vô tình gõ cửa thay cho Lâm Uý.
Mọi chuyện đều bị đảo lộn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT