"Đều không có, video gần bệnh viện tôi đều xem qua, chỉ có Triệu Lệ Hoa, không có người khác."

"Vậy làm sao cô ta biết Lâm Vãn gặp chuyện không may? Làm sao cô ta tìm được Lâm Vãn? Không phải anh nói đã ném người tới bãi đất hoang rồi sao?"

Không phải Giang Cẩn Đình, Lâm Uý cũng có thể buông lỏng một nửa, nhưng vẫn không thể phớt lờ.

Đầu bên kia đáp: "Điều tra lịch sử cuộc gọi, Triệu Lệ Hoa gọi cho Lâm Vãn rất nhiều cuộc điện thoại, sau đó lại gọi cho Chu Ngạn Bác. Đại khái là biết đã xảy ra chuyện, nhưng không thể tìm được Lâm Vãn nên mới đi điều tra video."

"Vậy chẳng phải bọn họ đã biết Lâm Vãn bị người khác mang đi rồi sao?" Lâm Uý lại bắt đầu khẩn trương nói.

"Yên tâm, camera có thể quay lại cảnh Lâm Vãn bị mang đi tôi đều đã động tay động chân, không có khả năng lưu lại chứng cứ. Còn chuyện Triệu Lệ Hoa tìm được Lâm Vãn thế nào, Ngôn Dự đã phái vài ba người đi ra ngoài tìm, rất lâu mới có thể tìm được."

Lâm Uý lại thở phào một hơi, vậy đã nói rõ chỉ có một người biết Lâm Vãn bị mang đi, ngay cả chính Lâm Vãn cũng không biết.

"Theo quan hệ giữa Triệu Lệ Hoa và Ngôn Dự bây giờ, nếu như Giang Cẩn Đình đã biết cái gì, hẳn sẽ không hoài nghi gì đâu nhỉ? Hai người bọn họ đã ở trên núi nhiều ngày như vậy, có thể sẽ nói lộ cái gì hay không?"

Đây mới là vấn đề Lâm Uý quan tâm nhất.

"Tôi nhìn chằm chằm lộ trình của anh ta, cũng không phát hiện vết tích anh ta từng phái người điều tra. Tuy rằng lần trước anh ta đã bắt đầu hoài nghi có hacker thao túng, thậm chí còn tra được người kia, nhưng phía tôi cũng không để bọn họ tra được cái gì, bọn họ cũng không tiếp tục tra nữa."

"Chỗ Đường Kiến Bưu phải làm sao bây giờ? Lỡ như ông ta nói ra cái gì..."

Lý Nhiễm cười: "Cô yên tâm, ông ta đã bị Chu Ngạn Bác đánh cho nửa phần đời còn lại phải nằm trong bệnh viện, không có tinh lực đi nói lung tung. Còn nữa, những hình ảnh kia đều đã bị tôi cắt bỏ hoàn toàn. Lâm Vãn không biết người của đêm hôm đó là ai, camera giám sát chứng minh chỉ có một người phụ nữ là cô từng đi vào căn phòng của Giang Cẩn Đình. Về sau nếu ông ta muốn uy hiếp cô mà không có chứng cứ, vậy thì chính là bịa đặt."

Lâm Uý cũng cười, cô ta biết Lý Nhiễm làm việc từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận.

"Lâm Vãn thì sao? Lúc nào mới có thể định tội cô ta? Cô ta đã ở bên ngoài một ngày đêm, tôi không thể yên tâm. Suy cho cùng, cô ta mới là mối họa ngầm lớn nhất."

Nói đến đây, Lý Nhiễm thở dài: "Lâm Vãn... không biết là ai bày kế cho Triệu Lệ Hoa. Cô ta mời một luật sư lấy lý do Lâm Vãn bị thương nặng để hậu thẩm, muốn định án còn phải chờ thêm thời gian."

Lâm Uý tức giận trợn trắng mắt: "Con nhỏ tiểu thư nhà họ Triệu đó lúc nào lại có bản lĩnh này? Còn biết mời luật sư kéo dài thời gian bảo vệ Lâm Vãn?"

"Đừng nóng, không tìm được chứng cứ, chờ ngày xuất viện, cô ta vẫn bị cảnh sát mang đi như cũ mà thôi."

"Ha ha, được, vậy tôi sẽ nhìn xem lần này Lâm Vãn còn có bản lĩnh ngóc đầu dậy hay không."

...

Buổi tối, Triệu Lệ Hoa cẩn thận đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Chu Ngạn Bác ngồi trên ghế dài ở ngoài cửa phòng bệnh.

Chu Ngạn Bác duỗi chân, đầu gục xuống, vai chùng thấp, thoạt nhìn vô cùng tang thương và tiều tụy.

Triệu Lệ Hoa đi tới, Chu Ngạn Bác mới chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt uể oải, trong mắt đầy tơ máu.

"Anh muốn biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Đi theo tôi."

Triệu Lệ Hoa đi ra ngoài hành lang, Chu Ngạn Bác liếc nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt, đứng dậy đi ra ngoài theo.

Dưới bầu trời sao trăng sáng tỏ, Triệu Lệ Hoa khoác một tầng ánh trăng mỏng lạnh ngồi trên băng ghế dài ở bên ngoài khu nội trú, giọng nói khô khốc:

"Tất cả đều bắt đầu từ đơn đặt hàng của công ty tôi..."

Công ty sản xuất thuốc của Triệu Lệ Hoa mở ra không dễ dàng, tất cả đều dựa vào chính mình, nỗ lực mấy tháng mới có được một đơn đặt hàng lớn. Tuy nhiên, đơn đặt hàng này lại cần mấy loại máy mới nghiên cứu.

Ở Giang Ninh, loại máy mới này chỉ có hai công ty có, một là công ty sản xuất máy móc hạng nặng của nhà họ Ngôn, hai là công ty của Đàm Thụ Lập.

Triệu Lệ Hoa mở công ty đã hao phí một khoản tài chính rất lớn, lúc này muốn nhập thêm máy móc, phải bỏ ra hơn mười vạn. Rõ ràng, người mẹ kế của cô cùng với ba cô của nhà họ Triệu cũng không hề giúp cô lấy một phân tiền.

Vì vậy, Triệu Lệ Hoa chỉ có thể đi tìm công ty sản xuất máy móc của nhà họ Ngôn thương lượng, có thể đem máy móc bán cho cô dùng để khởi công, chờ khách hàng gửi tiền thanh toán thì sẽ bổ sung tiền nợ máy móc.

Nhưng sau mấy lần, đừng nói là phối hợp, ngay cả người phụ trách nhà máy của công ty cô ấy cũng không thể gặp mặt.

Rơi vào đường cùng, cô ấy chỉ có thể nhượng bộ mà đi tìm Đàm Thụ Lập. Lão hồ ly này không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, chỉ gieo hy vọng cho Triệu Lệ Hoa mà không trả lời cụ thể.

Cái ngày gặp chuyện không may đó, Lâm Vãn biết Triệu Lệ Hoa bởi vì chuyện máy móc nên trong khoảng thời gian này tâm tình rất không tốt, bèn hẹn cô ấy ra ngoài giải sầu, trút bỏ nỗi lòng.

Triệu Lệ Hoa không ngờ, ở gần trung tâm thương mại Hạo Vũ Đế Vân lại gặp phải Đàm Thụ Lập.

"Ôi chao, đây không phải là cô Triệu đó chứ? Đúng lúc thật nhỉ, cô ra ngoài chơi sao?"

Đàm Thụ Lập không giống như các ông chủ tai to mặt lớn khác, anh ta rất gầy, có loại cảm giác xấu xí. Trên mũi còn đeo một cặp kính gọng vàng, mắt lộ ra tia sắc bén của thương nhân.

Ai biết một người mặc đồ tây mang giày da như vậy lại là mặt người dạ thú.

Triệu Lệ Hoa không muốn trả lời: "À... đúng vậy tổng giám đốc Đàm, thật đúng dịp, anh cũng đến trung tâm thương mại mua đồ sao?"

Đàm Thụ Lập cười híp mắt nhìn cô nói: "Cũng không phải, tôi tới đón người, nếu cô Triệu cũng ở đây, càng đông càng vui, đi chơi với chúng tôi không?"

Triệu Lệ Hoa đảo mắt nhìn thấy phía sau Đàm Thụ Lập là một đám đàn ông, bèn uyển chuyển từ chối: "Không được, chỗ tôi còn có việc, tôi..."

"Lệ Hoa, không có phô mai tớ mua cho cậu sữa chua…"

Lâm Vãn vừa đi mua sữa chua xong trở về, nghi ngờ nhìn về phía một đám đàn ông đứng trước người Triệu Lệ Hoa.

Khoảnh khắc Đàm Thụ Lập vừa nhìn thấy Lâm Vãn, trong mắt lại hiện lên ý đồ xấu xa như lang như hổ.

Triệu Lệ Hoa nhìn thấy, mau chóng kéo Lâm Vãn ra phía sau, khách khí nói: "Xin lỗi tổng giám đốc Đàm, tôi và người chị em của tôi còn có việc, không quấy rầy nhã hứng của tổng giám đốc Đàm, chúng tôi đi trước. Nếu có thời gian thì sẽ mời anh ăn cơm."

Dứt lời, Triệu Lệ Hoa lập tức kéo Lâm Vãn quay đầu bỏ đi.

Đàm Thụ Lập nhanh chóng ngăn cản đường đi của cô, vẫn cười nói như cũ: "Có chuyện gì mà lại gấp gáp như vậy chứ cô Triệu? Tôi còn định nói chuyện máy móc với cô Triệu đây, lần trước tôi có suy nghĩ một chút, hình như cũng không phải không thể mở tiền lệ cho cô Triệu..."

Chỗ nào dễ bắt thóp, chỗ nào dễ bị uy hiếp, từ trước đến nay họ đều phải chịu hàng trăm thủ đoạn của gian thương.

Quả nhiên Triệu Lệ Hoa dừng bước, nghiêm túc nhìn thoáng qua Đàm Thụ Lập.

Trước đây Đàm Thụ Lập chẳng bao giờ cho cô thái độ, nếu như lần này thực sự nguyện ý đáp ứng cô...

"À, thực ra cũng không phải chỉ có hôm nay mới nói chuyện được, chỉ có điều sau tối này, có lẽ tôi phải ra bên ngoài đi công tác mấy ngày, cho nên mới muốn nói chuyện với cô. Nếu như cô Triệu không vội, vậy chỉ đành..."

Nếu như mấy lần trước anh ta chỉ cho Triệu Lệ Hoa hy vọng, vậy thì những lời này chính là đòn chí mạng khiến cô nhất thời không đáp ứng không được.

Triệu Lệ Hoa quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Vãn, sau đó cười nói với Đàm Thụ Lập: "Được, tôi đi cùng tổng giám đốc Đàm."

Đàm Thụ Lập hài lòng cười rộ lên, cánh tay đưa ra khoác lên bả vai cô, sau đó lại nghe cô bổ sung:

"Nhưng mà... trước tiên phải chờ tôi đưa người chị em của tôi về đã, chồng cô ấy quản khá nghiêm, để chị ấy theo chúng ta thì không tiện lắm."

Lâm Vãn kéo kéo ống tay áo Triệu Lệ Hoa, hiển nhiên là đang lo lắng cô ấy sẽ thật sự đi cùng với Đàm Thụ Lập.

Ý cười bên môi Đàm Thụ Lập thu lại, lộ ra vài phần không kiên nhẫn. Nhưng anh ta đã ở trên thương trường nhiều năm, bản lĩnh ngoài cười nhưng trong không cười vô cùng thông thạo. Mấy giây sau đó anh ta lại cười rộ lên, vẫn đứng chắn trước mặt hai cô gái như trước, một bước cũng không nhường, lên tiếng nói: "Lúc này còn chưa tới chín giờ, vào phòng bao nói chuyện mấy câu cũng không làm lỡ bao nhiêu thời gian. Vả lại, tôi còn mời không ít ông chủ lớn, như thế này cũng chờ đến sốt ruột, có thêm bạn cô cùng với cô, cô cũng sẽ không luống cuống. Đi thôi!"

Dứt lời, bàn tay to của anh ta đã ôm lấy cùi chỏ của Triệu Lệ Hoa rồi đi về phía trước, Lâm Vãn bị Triệu Lệ Hoa nắm tay, cũng chỉ có thể bị ép đi theo.

Đám người đi cùng Đàm Thụ Lập ở phía sau bước mấy bước tiến lên trước, bao vây trước sau trái phái xung quanh Triệu Lệ Hoa và Lâm Vãn, cười cười nói nói trêu ghẹo.

"Đúng vậy, đi chơi với chúng tôi đi mà." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

"Đừng xấu hổ, chúng tôi cũng không ăn thịt người."

"Đi thôi đi thôi, tất cả mọi người đều chờ đến sốt ruột rồi."

Cứ như vậy, Lâm Vãn và Triệu Lệ Hoa bị một đám người do Đàm Thụ Lập cầm đầu dẫn vào Hạo Vũ Đế Vân.

Trong phòng bao sớm đã bắt đầu chơi bời, trên tivi liên tục phát tình ca sến rện, mấy người đàn ông mặc đồ Tây vừa uống rượu vừa ôm micro hát hò, tia sáng huỳnh quang đủ mọi màu sắc lúc ẩn lúc hiện.

Mọi người nhìn thấy Đàm Thụ Lập mang theo Triệu Lệ Hoa và Lâm Vãn đi tới, trong mắt lập tức phát xanh, giống như lang sói phát hiện ra miếng mồi ngon.

"Ôi chao! Lão Đàm đi đâu mà kiếm được hai người đẹp này thế? Đẹp quá nha! Ha ha ha ha..."

"Người đẹp tên gì vậy? Đến đây ngồi với anh trai này..."

Triệu Lệ Hoa nhìn bộ dạng xấu xa bẩn thỉu của gã, nắm chặt tay Lâm Vãn, thì thầm nói mấy câu ở bên tai cô.

Sau khi nghe xong, Lâm Vãn gật đầu, quay sang đối diện với người đàn ông kia cười hì hì nói: "Chờ một chút, tôi đi vệ sinh."

Trong phòng bao có toilet, nhưng người nọ bận chú ý đến bầu không khí ** trong phòng nên theo bản năng để cho cô đi.

Lâm Vãn trốn vào phòng vệ sinh, lập tức gọi điện thoại cho Chu Ngạn Bác.

Tút... tút... tút...

Sau vài tiếng, ở bên kia nhận cuộc gọi: "Alo...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play