"Lâm Vãn đâu?"
Trong màn mưa như trút nước, Land Rover màu đen bá đạo dừng ở cổng khu chung cư của Lâm Vãn, vì bung dù che cho Giang Cẩn Đình mà cả người Chu Ngạn Bác ướt đẫm.
Nghe được tên của cô, trong mắt Chu Ngạn Bác lóe lên vẻ thống khổ khó nói, anh ngước mắt trả lời: "Cô ấy đi rồi, tôi đang đi tìm cô ấy."
Mái tóc ngắn của người đàn ông bị mưa to làm ướt nhẹp, đôi mắt sắc bén trên gương mặt nheo lại, không kiên nhẫn nói: "Cô ấy đi đâu?"
Chu Ngạn Bác nhìn Giang Cẩn Đình, lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, trong nháy mắt ướt cả quần áo.
Giang Cẩn Đình nhìn chằm chằm gương mặt không giấu nổi sự cô đơn của Chu Ngạn Bác. Anh khẳng định, Lâm Vãn đã xảy ra chuyện gì đó ở nhà Chu Ngạn Bác.
Chu Ngạn Bác vuốt mặt một cái, sắp không mở mắt nổi vì nước mưa, anh hít thở hơi dồn dập: "Anh Giang... cho dù Lâm Uý có nói cái gì với anh, anh tìm tôi là được, đừng ra tay với một người phụ nữ."
Giang Cẩn Đình liếc mắt nhìn anh, sau đó quay mặt lại nhấc chân đạp một cái, chân ga nổ vang, anh vội vàng chạy đi tựa như lúc tới.
Người đàn ông dùng một tay tiếp tục lái xe, tay kia gọi vào một số điện thoại.
Cao Viễn nhanh chóng bắt máy: "Sếp."
"Trong vòng nửa canh giờ, tôi phải biết hành tung của Lâm Vãn."
"Vâng!"
...
Xe bánh mì màu trắng chạy đến một căn biệt thự bí mật.
Người trên xe nhanh chóng bước xuống, ôm Lâm Vãn đi vào trong nhà.
Lúc bọn họ đi vào, một thanh niên chậm rãi đẩy xe lăn đi tới cửa.
Sắc mặt thanh niên trắng bệch một cách bất thường, anh ta ngước mắt nhìn màn mưa xối xả ngoài cửa, tay đưa lên che miệng yếu ớt ho khan, sau đó đóng cửa lại.
Tại phòng ngủ trên lầu hai, bác sĩ đã chờ đợi từ lâu. Một người ôm Lâm Vãn đặt lên giường, lập tức làm kiểm tra cho cô.
Trên chiếc quần nhuộm đầy vết máu loang lổ màu nâu nhạt, hỗn hợp nước mưa và máu loãng từ ống quần nhỏ giọt xuống đất.
Mái tóc rối bời ướt nhẹp dính chặt vào nửa người trên của Lâm Vãn, sợi tóc hỗn loạn dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng bệch không gì sánh được.
Mười phút sau, bác sĩ từ trong phòng ngủ đi ra.
Lý Nhiễm đứng ở trước cầu thang nhấc mắt lên, nhìn thấy bác sĩ lắc đầu với chính mình.
...
Vườn Kim Dương.
Lúc này, tâm trạng Lâm Uý còn gấp gáp hơn so với màn mưa bên ngoài cửa sổ, cô ta cầm điện thoại di động, trong lòng nôn nóng hỗn loạn.
Lại có một số điện thoại xa lạ gọi tới, Lâm Uý bắt máy ngay lập tức, tâm tình khẩn trương tới cực điểm.
Bên kia nói: "Con của Lâm Vãn... không giữ được."
Lâm Uý thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô ta càng hy vọng đứa bé này chết đi.
Suy cho cùng... đó cũng là cốt nhục của Lâm Vãn và Giang Cẩn Đình. Mặc dù thật sự giữ được, sau đó có một ngày đứa bé trong bụng Lâm Vãn trở thành con của cô ta, nhưng khi nhớ tới Lâm Vãn, Lâm Uý vẫn không thể quan tâm hay thương yêu nổi, chỉ có ghen ghét và đố kỵ.
Im lặng vài giây, Lâm Uý quay đầu nhìn ra màn mưa to ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy... hãy khiến cô ta đời này không thể sinh con."
...
Lý Nhiễm cúp điện thoại, liếc nhìn lên trên lầu, chậm rãi nói với mấy người đàn ông đứng ở bên cạnh: "Ném người ra ngoài đi, bí mật một chút, đừng lưu lại nhược điểm gì cả."
Mấy người đàn ông gật đầu: "Vâng."
Lý Nhiễm lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa thu se lạnh mưa rơi tầm tã, không biết lúc nào sẽ dừng lại. Cứ như vậy mà dầm mưa hơn nửa canh giờ, e rằng người bình thường cũng sẽ đổ bệnh nặng, huống chi còn là một người phụ nữ vừa mới sảy thai?
Mấy người đàn ông lại ném Lâm Vãn lên xe lần nữa, lúc này bọn họ không hề cẩn thận dè dặt như trước đó, mà lại thô lỗ nhét cô vào bên trong.
Một mảnh đất hoang còn chưa được khai thác, nước mưa vô tình cọ rửa đất cát màu vàng, Chiếc xe bánh mì màu trắng dừng lại, người đàn ông đá Lâm Vãn một cước, sau đó biến mất trong màn mưa.
Lâm Vãn lăn mấy vòng trên mặt đất, ngửa mặt hướng lên trên, cả người đều ngâm vào trong nước bùn.
Nước bùn màu vàng, mái tóc màu đen, gương mặt trắng bệch, máu tươi đỏ thắm, Lâm Vãn nằm ở nơi đó, nước mưa lạnh như băng liên tục rơi xuống, cô không còn một tia ý thức nào.
...
Nửa đêm, mưa to giàn giụa vẫn không dừng lại, vịnh Ngự Long.
Trong khoảnh sân lớn vang lên tiếng xe rồi chợt tắt, Lâm Uý lập tức nhảy xuống giường, kéo màn cửa sổ ra nhìn xuống.
Người đàn ông mặc đồ đen bước ra từ trong xe, giữa đêm đen không thấy rõ biểu tình.
Lâm Uý mang dép lê chạy xuống dưới.
Giang Cẩn Đình vừa đi vào trong nhà, Lâm Uý đã khóc lóc nhào tới.
"Hu hu hu hu… Cẩn Đình, sao bây giờ anh mới về? Bên ngoài trời mưa rất lớn, sấm chớp rền vang, em rất sợ hãi."
Giang Cẩn Đình giơ tay kéo cô ta ra, sắc mặt rét lạnh.
Lâm Uý tủi thân ngước mắt, nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô ta hơi sợ hãi rụt đầu.
"Cẩn... Cẩn Đình... anh làm sao vậy?"
Ánh mắt của Giang Cẩn Đình dừng lại trên người Lâm Uý, cô ta mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, sợi tóc hơi rối, hai mắt đẫm lệ, ánh mắt lại sợ hãi tủi thân, đúng là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Lâm Uý thật sự bị hành động đột ngột của người đàn ông dọa sợ. Lý Nhiễm vừa gọi điện thoại tới nói cho cô ta, anh ta đã điều tra được, hôm nay Triệu Lệ Hoa bị Cao Viễn đưa vào Gilt Building. Không tới mười phút sau, Giang Cẩn Đình lại vội vàng đi ra ngoài, không biết có phải là đã biết chuyện đêm đó từ trong miệng của Triệu Lệ Hoa hay không.
Mà bây giờ trễ như vậy anh mới về, hơn nữa còn dùng loại ánh mắt này nhìn cô ta, làm sao cô ta có thể không sợ?
"Đột nhiên có một hạng mục cần xử lý gấp, vì vậy bận rộn đến tận bây giờ."
Ngay khi Lâm Uý căng thẳng đến mức sắp hỏng mất, Giang Cẩn Đình bỗng thay đổi sắc mặt, giọng nói trầm thấp mềm nhẹ vang lên.
Lâm Uý giật mình, vẫn chưa thể phản ứng kịp từ chuyển biến bất ngờ của người đàn ông.
Bỗng nhiên, Giang Cẩn Đình ôm ngang cô ta lên, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Trễ như vậy còn chưa ngủ, đối với đứa bé trong bụng cũng không tốt."
Lâm Uý bị cái ôm bất thình lình này làm cho kinh ngạc, cô ta vùi mặt vào khuỷu tay của người đàn ông, tủi thân nói: "Trời mưa lớn như vậy, anh lại không có ở đây... Em sợ hãi nên không ngủ được."
"Tôi đã về rồi, không cần phải sợ."
Mặc dù vẫn có cảm giác không thích hợp lắm, nhưng Giang Cẩn Đình rất hiếm khi dịu dàng với cô ta như thế, cho nên Lâm Uý vẫn đắm chìm trong sự an ủi của người đàn ông, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Giang Cẩn Đình ôm cô ta lên lầu.
Lâm Uý thuận thế nằm trong lồng ngực anh, cẩn thận nhìn quần áo trên người anh một chút. Bề mặt vẫn thẳng thớm nghiêm chỉnh, giống nhau như đúc với lúc anh rời đi sáng nay.
Bên ngoài trời mưa lớn như vậy, nếu như anh thật sự bởi vì chuyện Lâm Vãn mà đi ra ngoài, quần áo sẽ không sạch sẽ như thế.
Vậy tại sao Triệu Lệ Hoa lại đột nhiên bị gọi tới chứ?
Quên đi, ngày mai lại bảo Lý Nhiễm điều tra tỉ mỉ một chút. Nếu Giang Cẩn Đình thật sự đi tìm Lâm Vãn, nhất định anh sẽ đến bệnh viện, trong bệnh viện sẽ có tin tức lộ ra ngoài.
Thay vì rối rắm nhiều như vậy… chi bằng nắm chắc hiện tại...
Lâm Uý cắn môi, hai cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng vòng qua cổ của người đàn ông, tỏ vẻ đáng thương nói: "Vậy đêm nay anh ngủ với em được không? Đừng để mấy người làm mỗi ngày đều ở bên cạnh đầu giường của em, nhìn thấy em càng không ngủ được."
Giang Cẩn Đình chậm rãi nhếch khóe môi: "Thói quen ngủ của tôi không tốt, tôi sợ sẽ bất cẩn mà làm ảnh hưởng tới em và đứa bé."
Lâm Uý ôm lấy cổ anh, làm nũng: "Em mặc kệ, em muốn ngủ cùng anh thì mới có thể yên tâm, sau này... chúng ta cũng phải ngủ cùng nhau mà."
Giang Cẩn Đình dùng chân đá văng cửa phòng ngủ, cúi đầu dịu dàng nói với Lâm Uý: "Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT