Từ trạng thái sững sờ, Triệu Ngọc Tú không thể tin nổi nhìn về phía Lâm Vãn.
"Có... có thai? Mày mang thai?"
Lâm Vãn che bụng dưới theo bản năng, cô muốn lắc đầu, muốn phủ nhận, nhưng chuyện cho tới bây giờ, đây đã là sự thật không thể chối cãi. Cho dù cô không muốn thừa nhận thì cũng không thể chối bỏ sự thật.
Chu Ngạn Bác thở hổn hển, vẻ phẫn nộ trong mắt không có cách nào áp chế, hơn cả phẫn nộ chính là sự đau đớn.
"Em không chỉ cùng ông ta... mà em còn mang thai?"
Anh ấy chưa từng nói chuyện với người khác thế này, Lâm Vãn chưa bao giờ nhìn thấy Chu Ngạn Bác hùng hổ như vậy.
Lâm Vãn nói không ra lời, cô nhìn về phía bàn tay siết chặt ở bên người anh đã bắt đầu run rẩy, đưa tay ra định nắm lấy nó.
Chu Ngạn Bác lùi về phía sau, anh lắc đầu không muốn để cho cô đụng vào.
"Anh đang hỏi em, Lâm Vãn! Có thật là em đang mang thai hay không? Có đúng hay không?"
Tiếng rống giận đinh tai nhức óc cất cao, Triệu Ngọc Tú cũng rất khiếp sợ. Bà ta chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của con trai mình, lại càng không cần phải nói nó quý trọng cưng chìu Lâm Vãn như thế nào.
Tuy nhiên, từ phản ứng kịch liệt đó, bà ta cũng hiểu rằng Lâm Vãn thực sự mang thai, nhưng lại không phải của Chu Ngạn Bác, không phải của nhà họ Chu bọn họ.
Lâm Vãn có cảm giác như chính mình sắp sụp đổ.
"Ngạn Bác, em không có uống say, em bị người khác bỏ thuốc nên mới... mới có thể... Những chuyện xảy ra sau khi bị bỏ thuốc, em không biết... không biết vì sao em lại mang thai. Ngạn Bác... lúc đó em không còn sự lựa chọn nào khác, em chỉ có thể đi gõ cửa, ở phía sau có rất nhiều người đuổi theo em. Em không biết phía sau cánh cửa lại là ông ta, em không cố ý đâu, em chỉ muốn cầu cứu! Em không ngờ lại cùng với ông ta… thật sự không có. Ngạn Bác, anh tin em đi..."
Nghe Lâm Vãn trả lời, Chu Ngạn Bác có cảm giác như lồng ngực của mình đã sắp nứt ra.
"Em bị Đàm Thụ Lập mang đi, vì sao không gọi điện thoại cho anh? Cho dù em bị bỏ thuốc, thật sự cùng với người đàn ông này... vì sao sau tất cả mọi chuyện em lại không báo cảnh sát? Vì sao chuyện đã xảy ra hai tháng mà em không nói với anh một tiếng? Còn có đứa bé trong bụng em, em có thật sự... muốn giữ lại nó không?"
Chu Ngạn Bác dừng lại một chút, sau đó cực kỳ đau khổ nói: "Lâm Vãn, em có hối hận không?"
Lâm Vãn nhìn anh, trước mắt mơ hồ không rõ hình dáng: "Em không có, chưa từng có... Đêm hôm đó xảy ra quá nhiều chuyện, em không biết nên giải thích với anh thế nào, thế nhưng Ngạn Bác... anh tin em đi, em tuyệt đối không phải như anh tưởng tượng, em không phải..."
Hai người khóc nức nở.
Đường Kiến Bưu lại nắm bắt thời cơ đi tới trước người Lâm Vãn, bộ dạng như muốn bảo vệ cô, ông ta nói: "Ngạn Bác, đứa bé là vô tội. Vãn Vãn làm mẹ của đứa bé tất nhiên là không nỡ bỏ nó, cậu không nên làm khó cô ấy. Vãn Vãn, Ngạn Bác không cần đứa bé này, tôi cần! Cô sinh đi, tôi là ba của nó, tôi nuôi!"
Chu Ngạn Bác nhìn Đường Kiến Bưu vừa há miệng ra thì lại khép lại, nắm tay run rẩy ở bên người không thể nhịn được nữa dồn sức quất tới.
"Ngô…"
Đường Kiến Bưu bất ngờ không kịp đề phòng, vội giơ tay che mũi, sau đó lảo đảo lùi về phía sau. Còn chưa kịp phản ứng, trên bụng ông ta lại bị đá mạnh một cước, ruột gan đau đến mức đảo loạn, 'bịch' một tiếng lật mình ngã xuống đất.
"Ngạn Bác…"
Đây là lần đầu tiên Triệu Ngọc Tú nhìn thấy Chu Ngạn Bác mất khống chế như vậy. Trên mặt Đường Kiến Bưu dính máu tươi đỏ thắm, lại không dám ngăn cản, chỉ có thể thét lên rồi trốn sang một bên, sợ sệt nhìn Chu Ngạn Bác.
Thế nhưng, Chu Ngạn Bác vẫn cảm thấy chưa đủ. Đôi mắt của anh đỏ đậm, tràn đầy vẻ hung ác. Anh nhảy tới ngồi lên người Đường Kiến Bưu, phát điên đánh đấm.
Mỗi một quyền đều là cơn phẫn nộ và nỗi đau đớn không thể tả trong lòng anh.
Lâm Vãn cũng hoảng sợ nhìn chằm chằm Chu Ngạn Bác.
Con người dù có tính tình tốt đến thế nào đi nữa thì cũng có điểm mấu chốt, một khi bị chọc giận thực sự, hậu quả sẽ kinh khủng hơn nhiều so với tưởng tượng.
Đường Kiến Bưu đã bị đánh đến mức mất đi năng lực phản kháng từ lâu, thậm chí còn mất ý thức và rơi vào hôn mê.
Lâm Vãn nhìn chằm chằm gương mặt khiến kẻ khác chán ghét chảy máu ròng ròng. So với bất cứ ai khác, cô là người muốn Đường Kiến Bưu biến mất nhất, muốn cho tất cả những gì cô đã trải qua trong đêm hôm đó biến mất.
Thế nhưng, thời gian sẽ không quay ngược, Lâm Vãn cũng không muốn Chu Ngạn Bác sẽ vì cô mà suốt quãng đời còn lại bị chôn vùi ở trong tù.
"Ngạn Bác! Ngạn Bác! Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"
Lâm Vãn tiến lên, dùng hết khí lực toàn thân ôm lấy Chu Ngạn Bác đang gần như điên cuồng.
Chu Ngạn Bác thở phì phò, trên mặt dính đầy máu tươi bị bắn trúng, lý trí đúng lúc quay về.
Anh cúi đầu, nhìn thấy cánh tay trắng nõn mềm mịn mà anh đã từng hôn qua rất nhiều lần ôm lấy hông mình.
Chu Ngạn Bác vung mạnh.
Lâm Vãn bị hất ra lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, cô đau đớn và không thể tin nổi nhìn về phía Chu Ngạn Bác.
"Lâm Vãn! Em đã đáp ứng anh! Đã đáp ứng với anh rồi!"
Chu Ngạn Bác hét to đến độ giọng nói đều đang run rẩy.
Thể xác và tinh thần Lâm Vãn cũng không ngừng run rẩy.
"Nhiều đàn ông như vậy, vì sao cứ nhất định phải là ông ta? Em có biết không, em có biết ông ta và mẹ anh cũng..."
Chu Ngạn Bác cắn răng, cuối cùng vẫn không thể nói cái từ hổ thẹn đó ra khỏi miệng.
Một người đàn ông từ trước đến nay đều ấm áp như ánh mặt trời, lúc này lại tàn khốc và không thể tiếp nhận sự thực, hai tay anh bấu lấy mái tóc, chật vật khóc lên.
"Ngạn Bác, em có thể... có thể dẫn anh đi tìm Lệ Hoa, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện. Hết thảy đều có thể giải thích, anh tin tưởng em có được hay không?"
"Đủ rồi Lâm Vãn! Mày đừng dùng những lời nói hoa mỹ đó để lừa dối con tao nữa! Mày lừa nó như vậy còn chưa đủ sao? Mày chính là một con điếm! Một con điếm không biết xấu hổ!"
Lâm Vãn lắc đầu: "Ngạn Bác, chúng ta đi... chúng ta đi tìm Lệ Hoa có được không?"
Cô giơ tay định nắm lấy bàn tay dính đầy máu của Chu Ngạn Bác.
"Đừng đến gần con tao!"
Triệu Ngọc Tú nghiến răng nghiến lợi, từ phía sau giơ tay nắm tóc Lâm Vãn.
"A…"
Bất ngờ không kịp trở tay, da đầu đau đến tê dại, Lâm Vãn la lên một tiếng. Dưới chân lảo đảo, cô té ngã xuống đất.
Trong khoảnh khắc đó, bụng dưới và đầu cô đồng loạt truyền đến cảm giác đau nhức. Lâm Vãn đau đến mức nói không nên lời, chỉ có thể đưa một tay che bụng dưới, tay còn lại với ra phía sau kéo tay của Triệu Ngọc Tú ra.
Triệu Ngọc Tú lại tát một cái vào mặt cô: "Tao đã nói rồi, con đàn bà như mày tâm tư rất ác độc! Nhất định sẽ hủy hoại Ngạn Bác! Nhưng không ngờ, mày còn đê tiện hơn những gì tao nghĩ! Thậm chí còn không biết xấu hổ!"
Khóe miệng Lâm Vãn tràn ra máu tươi, cô quay đầu lại, yếu ớt nhìn về phía Chu Ngạn Bác.
Chu Ngạn Bác đứng tại chỗ, không nói năng cũng không nhúc nhích, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Trước đây, anh không chịu nổi khi nhìn thấy cô bị mắng chửi. Cho dù Triệu Ngọc Tú chỉ nói nặng một câu, anh cũng không nỡ.
Nhưng lúc này, cũng là lần đầu tiên anh cứ như vậy mà nhìn cô chằm chằm. Thấy cô bị chửi, bị đánh đến mức chật vật không chịu nổi, nhưng cuối cùng anh vẫn luôn thờ ơ.
Triệu Ngọc Tú liếc nhìn bụng Lâm Vãn, bà ta chờ mong cháu nội lâu như vậy, vẫn luôn cho là Lâm Vãn không thể sinh con.
Lại không ngờ, Lâm Vãn có thể sinh, nhưng lại sinh con của người tình!
Không thể nhịn nổi nữa!
Gương mặt Triệu Ngọc Tú hiện vẻ dữ tợn, bà ta ngồi dậy, giơ chân đạp mạnh vào bụng Lâm Vãn.
...
Vườn Kim Dương.
Giang Cẩn Đình không ở nhà, Lâm Uý ở vịnh Ngự Long một mình cũng buồn chán nên trở về nhà họ Lâm, chơi mạt chược cùng với Khương Lan Y và mấy người bạn của bà ta.
Lâm Uý đang chơi mạt chược, một số điện thoại xa lạ gọi vào điện thoại di động của cô ta.
Cô ta tức giận nhận cuộc gọi: "Alo, có chuyện gì?"
Bên kia trầm mặc vài giây, sau đó trả lời: "Lâm Vãn mang thai."
Bàn tay đang ra bài của Lâm Uý dừng lại, có cảm giác như đầu óc mình lập tức nổ 'ầm' một tiếng, da đầu tê dại.
Khương Lan Y đang chờ Lâm Uý ra bài, đảo mắt nhìn thấy cô ta ngây ra như phỗng, bèn thúc giục: "Làm sao vậy? Ra bài đi."
Lâm Uý cấp tốc cúp điện thoại, đá văng cái ghế bỏ chạy lên lầu.
Khương Lan Y và mấy người bình thường hay chơi mạt chược với bà ta cũng không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Lâm Uý.
"Cẩn thận một chút chứ! Như vậy là sao nhỉ?"
Trở về phòng, Lâm Uý mới dám cầm điện thoại di động gọi lại cho số điện thoại vừa rồi.
Bên kia nhận cuộc gọi, Lâm Uý lập tức hốt hoảng nói: "Anh xác định sao? Không phải anh nói có ghi chép Lâm Vãn mua thuốc sao? Lẽ nào cô ta không uống? Có phải là cô ta đã biết cái gì nên mới cố ý không uống không?"
Lâm Uý liên tục chất vấn, bên kia chỉ thở dài.
"Tôi cũng không biết, chúng tôi vẫn luôn đề phòng Giang Cẩn Đình bên này, sau khi gửi thư nặc danh tôi cũng không dám tùy tiện ra tay, không ngờ cứ như vậy mà quên mất Lâm Vãn, còn có đứa bé trong bụng cô ta."
Lâm Uý không ngừng thở dốc, đưa tay lên che lấy bụng mình.
"Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Cô ta và Giang Cẩn Đình ở trong thôn nhiều ngày như vậy, tôi vẫn lo lắng bọn họ sẽ vô thức nói lộ ra cái gì đó! Hiện giờ Lâm Vãn đã hoài thai, nếu bọn họ nhắc tới chuyện đêm đó, Giang Cẩn Đình phục hồi tinh thần lại, kế hoạch chúng ta thực hiện lâu như vậy, còn có nhà họ Lâm... đều sẽ xong đời!"
Bên kia trầm mặc hồi lâu, sau cùng nói: "Vẫn chưa tới một khắc cuối cùng, cô phải tiếp tục kiên trì."
"Hiện tại anh nói với tôi những lời này thì có ích gì? Tôi phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây?" Lâm Uý gấp đến độ la lên.
Bên kia lại im lặng, Lâm Uý hít sâu mấy hơi, sau đó nói: "Không được, con của Lâm Vãn không thể giữ lại! Bây giờ tôi sẽ lập tức phái người đi ra ngoài giết nó!"
"Không được!"
"Tại sao? Chẳng lẽ phải giữ lại trưởng tôn thật sự của nhà họ Giang cho đến ngày nó vả mặt tôi?"
"Lâm Uý, cô hãy nghe tôi nói. Chúng ta phải giữ lại đứa bé trong bụng Lâm Vãn. Cô vẫn là mẹ ruột của trưởng tôn nhà họ Giang, cũng chỉ có cô mà thôi."
Lâm Uý nghe bên kia nói, giống như nắm bắt được cái gì đó, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nói: "Vậy tôi nên làm thế nào?"
"Bệnh viện bên kia không có động tĩnh gì, có lẽ Lâm Vãn đã trở về nhà. Cô phái người đi qua đó coi chừng, nhìn thấy người nào đi ra thì đưa đến chỗ tôi."
Lâm Uý thở phập phồng nói: "Được.”