Công ty tài chính Gia Vũ, tầng chín khu A của tòa nhà nào đó.

“Ngạn Bác, rốt cuộc người phụ nữ kia cho con uống thuốc gì? Con có biết chỉ vì lòng đố kỵ mà cô ta đã làm ra chuyện không màng đến sự sống chết của nhà họ Chu chúng ta không?”

Triệu Ngọc Tú chỉ một tay ra cửa, một tay ôm ngực, vừa khó chịu vừa tức giận.

“Hôm qua ở bệnh viện, nếu mẹ không khóc lóc quỳ lạy cầu xin trước mặt Giang thiếu, chúng ta không thể tiếp tục ở lại Giang Ninh! Nhưng người phụ nữ kia thì sao? Chứng cứ rành rành ra đấy mà cô ta còn sống chết không chịu thừa nhận!”

Chu Ngạn Bác nhíu mày mệt mỏi, sắc mặt cũng không được tốt lắm, nhưng vẫn nói rất nhẹ nhàng: “Mẹ, chuyện này không phải do Vãn Vãn làm, mẹ đừng xem mấy tin tức ngoài kia rồi kết tội cô ấy, cô ấy là con dâu của mẹ. Cô ấy mới là người nhà họ Chu chúng ta, người mà mẹ nên giúp là cô ấy chứ không phải giới truyền thông ngoài kia.”

Triệu Ngọc Tú tức giận, bắt đầu la lối om sòm.

“Mẹ thà không có loại con dâu như thế! Cô ta gả vào nhà họ Chu chúng ta nhưng đã làm được gì cho nhà họ Chu chưa? Ban đầu còn nói cái gì mà cô chủ của nhà họ Lâm, cứ tưởng cô ta có thể giúp đỡ cho con, kết quả thì sao? Con nhìn em gái người ta xem, được gả vào nhà họ Giang! Nhà họ Giang quyền thế ngút trời! Còn cô ta thì sao? Con thành lập công ty vất vả như thế, cô ta đã giúp được gì cho con chưa? Không những không lấy được một xu nào từ nhà họ Lâm! Lại còn không thể sinh con!”

“Mẹ, mẹ đủ rồi!” Chu Ngạn Bác nhìn ra ngoài phòng làm việc, thấy càng ngày càng nhiều ánh mắt của các nhân viên nhìn sang đây, lên tiếng ngắt lời.

“Mẹ, mẹ làm loạn ở nhà là đủ rồi, lại còn đến công ty làm loạn, muốn để cho nhân viên đến xem trò cười của ông chủ sao?”

Triệu Ngọc Tú nhìn thái độ của Chu Ngạn Bác, càng nghĩ càng đau lòng, ngồi xuống ghế sô pha khóc lóc kể lể: “Nếu như suốt ngày con không vì người đàn bà kia mà chọc tức mẹ thì mẹ có làm loạn như vậy không? Ngạn Bác, ly hôn đi! Người phụ nữ như thế không đáng để con thật lòng đâu.”

Chu Ngạn Bác hít một hơi thật sâu: “Mẹ, chuyện này con sẽ xử lý, con tin tưởng Vãn Vãn. Nhưng trước khi mọi chuyện chưa được điều tra rõ ràng, con không cho phép mẹ chửi rủa Vãn Vãn. Còn nữa… sau khi chuyện này có chứng cứ chứng minh Vãn Vãn vô tội, mẹ phải xin lỗi vì đã tát cô ấy.”

Không chửi cô còn được chứ xin lỗi Lâm Vãn thì Triệu Ngọc Tú sẽ không bao giờ làm.

“Dựa vào đâu chứ, mẹ là mẹ chồng cô ta, là bề trên, dựa vào đâu mà phải xin lỗi cô ta? Hơn nữa, cho dù cô ta bị oan thì tại sao không phải ai khác mà lại cứ đổ oan lên đầu cô ta, chỉ có thể chứng tỏ rằng cô ta có vấn đề!”

Chu Ngạn Bác thật sự không biết phải bác bỏ lý lẽ của Triệu Ngọc Tú thế nào, đau đầu, chỉ có thể bảo bà ta nhanh chóng rời đi: “Mẹ, mẹ đi trước đi, lát nữa con còn có cuộc họp.”

Triệu Ngọc Tú cầm túi đứng dậy, chưa hết tức giận lườm Chu Ngạn Bác: “Bảo mẹ đi cũng được, nhưng con nhất định phải về nhà ở, không được ở cùng với người phụ nữ kia, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng cũng không cho phép người phụ nữ kia quay lại nhà chúng ta! Đừng để điều tra rõ ràng rồi, nhà họ Giang tức giận lên lại liên lụy đến chúng ta!” ( truyện trên app T𝕪T )

Chu Ngạn Bác không trả lời, cầm một xấp tài liệu đi họp.



“Cái gì, mẹ chồng cậu cũng quá ngang ngược rồi! Vậy mà lại thật sự đuổi cậu đi?”

Trong quán cà phê, Triệu Lệ Hoa vô cùng khó chịu bất bình thay cho Lâm Vãn.

Lâm Vãn không nói gì, chỉ nhìn xuống dưới, lặng yên suy nghĩ.

Bệnh viện bên kia bị cánh truyền thông bao vây vì chuyện thư nặc danh, để không cản trở bệnh nhân đến khám bệnh, cô cũng bị bệnh viện thông báo tạm thời đình chỉ công tác.

Bây giờ lại bị Triệu Ngọc Tú đuổi ra ngoài, đúng là không có nhà để về.

“Vãn Vãn, không sao đâu, cậu đến nhà tớ ở đi, dù gì tớ đang lo không có ai giúp tớ thu dọn nhà cửa! Ở bao lâu cũng được, tốt nhất là ở đến khi mẹ chồng cậu đến cầu xin cậu quay về mới thôi.”

“Phụt…” Lâm Vãn bỗng bị câu nói này của Triệu Lệ Hoa chọc cười, ngẩng đầu lên nói: “E là bà ta hận không thể đuổi tớ đi luôn ấy chứ.”

Triệu Lệ Hoa khịt mũi, nghĩ ra điều gì đó lại nhìn Lâm Vãn hỏi: “Vãn Vãn… bụng cậu… thế nào rồi?”

Lâm Vãn xoa xoa bụng dưới của mình, hết chuyện này đến chuyện khác ập đến, cô thật sự không hề để ý đến đứa trẻ.

Nếu đã như vậy, chi bằng nhân cơ hội này…

“Lệ Hoa, thế này đi… đưa xe của cậu cho tớ mượn, nếu như ở thành phố S không được thì tớ sẽ nhân cơ hội này đi đến nơi khác, lần này… tranh thủ làm xong.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play