Triệu Lệ Hoa còn nhớ rõ bộ
dáng Ngôn Dự từng ở trước mặt lập lời thề son sắc cầu xin chịu trách nhiệm.
Không nghĩ tới nhanh như vậy
liền tự vả mặt, quả nhiên lời nói của bọn đàn ông là không thể tin tưởng được.
Triệu Lệ Hoa nhìn Dương tiểu
thư điềm đạm đáng thương đứng trước mặt
Ngôn Dự, bất lực thê thảm,khi đứng ở trước mặt
cô lại bừng bừng khí thế, ánh mắt khinh miệt, đúng là thái độ một trời một
vực. Thở dài nói: "Tôi biết, vậy cô cứ nhanh chóng đem anh ta đi lẹ đi. Đừng
ngày nào cũng đến trước mặt tôi gây phiền toái.”
Cô ta vốn đang khí thế sôi
trào sao khi nghe cô nói liền lộ ra ánh mắt không thể tin tưởng được.
"Cô đang khoe khoang với
tôi à? A... Nếu không phải dựa vào gương mặt có vài phần tinh xảo này của cô,
cô cảm thấy Ngôn Dự sẽ để ý đến cô sao? Vừa mới bắt đầu tôi còn tưởng rằng là
tiểu thư danh môn vọng tộc nhà nào đây, ai lại biết bất quá chỉ là con gái nhà
giàu tầm trung lại không được cha yêu thương, đến việc xách giày cho Ngôn Dự
cũng không đến lượt cô.”
Triệu Lệ Hoa rất không kiên
nhẫn, chỉ cảm thấy vừa mệt vừa ồn ào, như có con chó đang cắn giẻ lau sủa um
sùm.
"Tôi biết rồi, bởi vì
tôi xinh đẹp, cho nên nhất định là tôi
quyến rũ anh ta, bằng không với việc tôi xuất thân thấp kém, xách giày cho anh
ta cũng không xứng. Mà Dương tiểu thư đây thân phận tôn quý, lại là mối tình đầu
của anh ta, bộ dạng cũng không tệ, có thể mang giày cho anh ta. Cho nên tôi
không có tư cách cùng anh ta ở cùng một chỗ, người như cô mới có tư cách, cùng
anh ta trai tài gái sắc một đôi lương duyên ông trời tác hợp, và từ bây giờ tôi sẽ không bao giờ liên lạc với anh ta nữa
cũng mời cô đừng thêm một lần nào đến
làm phiền tôi. Được chưa? Cô có thể đi rồi, miễn làm phiền, hiện tại là giờ
nghĩ trưa, tôi còn phải ngủ trưa. Không tiễn.”
Nói xong, Triệu Lệ Hoa cũng mặc
kệ biểu tình cô ta có bao nhiêu đặc sắc, trực tiếp đóng cửa lại.
Dương Lạc Phỉ mặt hiện vẻ khó
tin nhìn Triệu Lệ Hoa thiếu chút nữa liền ném cánh cửa trên mặt mình, suy nghĩ
lâu như vậy để đến nhục nhã Triệu Lệ Hoa để cô biết khó mà lùi, không ngờ cô ta
đều bị phản tác dụng còn bị cô nhục nhã ngược lại.
Cảm giác một quyền đánh vào
bông khiến Dương Lạc Phỉ tức giận dậm chân, xoay người rời đi.
Mà Triệu Lệ Hoa dán lưng lên
cánh cửa, nghe tiếng Dương Lạc Phỉ đi giày cao gót rời đi, cúi đầu kéo tất cả
thông tin liên lạc trong điện thoại di động vào danh sách đen.
Mà bên kia, Ngôn Dự vừa gọi
điện thoại với Giang Thận Đình xong.
Giang Thận Đình bảo Ngôn Dự
nói cho Triệu Thuyên Hoa biết, mẹ chồng
của Lâm Vãn đang ở trong bệnh viện, Chu Ngạn Bác đang ở cùng, mà hôm nay sinh
nhật Lâm Vãn lại ở nhà một mình. Nên để cho Ngôn Dự mượn danh nghĩa của bản
thân để lấy lòng Triệu Lệ Hoa, để cho cô mang Lâm Vãn đi quảng trường, còn chuẩn
bị kinh hỉ cho các cô.
Nhưng không nghĩ tới vừa mới
cúp điện thoại của Giang Thận Đình, lúc gửi wechat cho Triệu Lệ Hoa liền phát
hiện bị cô kéo vào danh sách đen, điện thoại cũng không liên lạc được.
Đổi số điện thoại di động gọi
tới, số lạ Triệu Lệ Hoa cũng không nghe máy.
Cuối cùng Ngôn Dự cũng chỉ có
thể tự đi đến nhà Triệu Lệ Hoa, không ngừng gõ cửa.
“Tôi! Này..! Em bị sao vậy? Tự
nhiên lại kéo wechat và điện thoại di dộng
của tôi vào danh sách đen.”
Triệu ThuyênHoa ngồi trên ghế
sa lon, xoay người cầm điều khiển từ xa. Cánh cửa bị gõ đến rung rinh, cô đều
thờ ơ không ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.