“Mẹ biết ngay mà, con gái mẹ sau này nhất định có số hưởng phúc!”

Vuốt món lễ vật vài vạn tệ của nhà họ Giang tùy tiện gửi đến, Khương Lan Y cười đến mức không khép được miệng.

Lâm Uý cũng rất vui vẻ, vừa nãy… Có vẻ như Hàn Khinh Vân rất ưng cô ta.

Hơn nữa, hôm nay nhà họ Giang đã nói rõ quan hệ của cô ta và Giang Cẩn Đình với truyền thông rồi, còn nói rằng sớm đã chuẩn bị ngày kết hôn rồi!

Mặc dù thư nặc danh cô ta viết rất tệ nhưng sự cố xảy ra trong bệnh viện, mọi người đều đã chĩa mũi giáo về phía Lâm Vãn.

Cho rằng là Lâm Vãn đố kị với em gái của mình được gả vào gia đình giàu có, tâm địa độc ác mới viết ra một lá thư nặc danh như vậy để cố ý hãm hại, thêm dầu vào lửa, Lâm Vãn ngay lập tức bị chửi bới trên mạng.

Lâm Uý càng xem càng thấy hả giận, xem ra thủ đoạn của cô ta vẫn còn rất hữu dụng.

“Tổng giám đốc Đường thật khách sáo quá, chuyện nhỏ như thế này vẫn đích thân đến đây một chuyến.”

“Ấy, tổng giám đốc Lâm đã chọn hợp tác với tôi, vậy thì chuyện gì cũng không phải là chuyện nhỏ nữa rồi.”

Lâm Ích Viễn vừa tiễn người nhà họ Giang đi, lúc này lại tiếp đón một người đàn ông khác vào nhà.

Người đàn ông chạc khoảng bốn mươi tuổi, thân hình thấp béo, cái đầu trọc bóng láng bên trên cái gáy béo múp, nếp nhăn và dáng vẻ hung tợn chằng chịt trên khuôn mặt khi ông ta bước đi cái bung bia căng tròn cứ lắc lư.

Cười lên thường khiến cho người ta có cảm giác khó chịu phát ngán, nhưng khi đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào ai đó lại có thể khiến cho người ta cảm thấy sởn gai ốc.

Lâm Uý nghe thấy tiếng động bỗng đứng phắt dậy khỏi ghế sô pha, nhìn ra ngoài cửa.

Ánh mắt đầu tiên của Đường Kiến Bưu khi bước vào cũng nhìn thấy Lâm Uý sắc mặt tái nhợt, cười hì hì khen: “Tổng giám đốc Lâm thật là có phúc, sinh được cô Lâm xinh đẹp động lòng như vậy.”

Lâm Ích Viễn xua tay, vẻ mặt khiêm tốn nói: “Tổng giám đốc Đường quá khen, à… tôi nhớ là bữa tiệc sinh nhật lần trước của thằng nhỏ, tổng giám đốc Đường từng gặp con bé rồi đó.”

Nửa năm trước, sinh nhật mười tám tuổi của Lâm Vũ Bân em trai sinh đôi của Lâm Uý, Lâm Uý cùng với Lâm Ích Viễn đã gặp rất nhiều tổng giám đốc, trong đó có cả Đường Kiến Bưu.

Đường Kiến Bưu làm như vừa mới sực nhớ ra, gật đầu nói: “Đúng rồi! Nhưng bây giờ cô Lâm lúc này không bằng ngày trước nhỉ, nghe nói không bao lâu nữa sẽ được gả vào nhà họ Giang. Đồn rằng cậu chủ kia nhà họ Giang trước giờ không ở gần con gái, không ngờ lại đổ dưới tay cô Lâm, cô Lâm thật sự rất lợi hại đó. Tương lai nhà họ Lâm với nhà họ Giang liên hôn thì sau này công ty tài chính Mậu Thượng sẽ càng phất lên như diều gặp gió.”

Lâm Ích Viễn vẫn rất khiêm tốn, mỉm cười rồi nói: “Cái chính vẫn là con bé với cậu Giang có duyên, có tình cảm, nếu không cũng không tác thành được, có xinh đến mấy cũng vô ích.”

Đường Kiến Bưu vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt run rẩy kia của Lâm Uý: “Tổng giám đốc Lâm là đang khiêm tốn, cô Lâm xinh đẹp như này thì ai mà không yêu cho được?”

Lâm Uý không thể nghe nổi nữa, quay người chạy lên tầng.

Khương Lan Y vẫn đang ở bên này đếm lễ vật, đương nhiên không chú ý đến sự bất thường của Lâm Uý, đợi đến khi cô ta chạy đi rồi mới thấy kỳ lạ hỏi câu: “Sao thế? Đi đâu hả?”

Lâm Ích Viễn thấy Lâm Uý chạy lên tầng, quát lên: “Uý Uý, không được vô lễ, qua đây chào hỏi đi, con từng gặp rồi đấy, là tổng giám đốc Đường.”

Tay của Lâm Uý nắm hai bên vạt váy, sắc mặt vẫn trắng bệch, dừng lại một hồi, đứng trên cầu thang quay đầu lại chào: “… Chào chú Đường ạ.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đường Kiến Bưu mỉm cười với cô ta.

Cảm giác buồn nôn xộc lên não cô ta, Lâm Uý bịt miệng lại, nói với Lâm Ích Viễn một cách cực kì khó chịu: “Ba, con không khỏe, con lên tầng trước đây.”

Khương Lan Y vừa nghe thấy Lâm Uý không khỏe lập tức đứng dậy: “Sao thế? Có cần bảo bác sĩ đến khám không?”

Lâm Uý Không trả lời, bước nhanh lên tầng quay về phòng mình.

“Cô Lâm đừng để bị đau ốm chứ.”

Lâm Uý quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt nhìn thấy Đường Kiến Lâm không biết đã bước vào phòng cô ta từ lúc nào, bật dậy khỏi giường.

“Sao ông lại vào đây? Ra ngoài! Đây là phòng của tôi!”

Đường Kiến Bưu nhìn Lâm Uý đầy ẩn ý giống như đang nhìn một con thỏ trắng: “Đương nhiên tôi biết đây là phòng của cô Lâm rồi, nếu không tôi cũng không bước vào.”

Lâm Uý nắm chặt hai tay lại: “Ông tới phòng của tôi làm gì? Tôi nói cho ông biết, ba mẹ tôi đang ở nhà, chỉ cần hét lên thì ai cũng biết!”

Đường Kiến Bưu vẫn cười hì hì: “Vậy thì cô Lâm cứ hét lên đi, để cho tổng giám đốc Lâm với bà Lâm biết quan hệ của tôi với cô Lâm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play