Mặc Doãn Kình lại không thể nhịn
cười được khi nghe những lời của Giang Cẩn Đình.
"Haha, Giang thiếu gia thật là thông minh!"
Lâm Vãn cũng biết rằng nếu họ muốn Giang Cẩn Đình chết, thì
vết đâm vừa rồi sẽ là ở tim chứ không phải vai.
Cô đổ thuốc vào lòng bàn tay, đút vào miệng người đàn ông, cố
gắng trấn tĩnh bản thân, giọng nghẹn ngào run run nói: “Anh không cần nói
chuyện, uống thuốc đi.”
Thuốc quá khô khan, Giang Cẩn Đình một ngụm nuốt không trôi,
đành nắm chặt lòng bàn tay, rắc một chút thuốc vào vết máu trên bả vai, cầm lấy
thuốc rồi nuốt xuống.
Nhìn vết máu trên môi anh, Lâm Vãn đau đến run lên, móng tay
cô như muốn cắm sâu vào lòng bàn tay anh khi cô nắm lấy vạt tay áo bệnh nhân
của anh.
Giang Cẩn Đình nắm nắm tay run rẩy của cô, ấn mạnh lên bờ vai
đang chảy máu của anh, nghiến răng lắc đầu.
Thấy vậy, ông cụ lại nhìn chằm chằm vào Mặc Doãn Kình và nói:
"Con trai ... con là đứa trẻ của Vinh gia. Tôi lúc trước ... dường như
chưa từng gặp con."
Mặc Doãn Kình đối với ông cụ cười lạnh một tiếng, "Đương
nhiên là chưa từng thấy qua tôi, không chỉ có tôi, mà tất cả mọi người ở đây...
Ông đều chưa từng thấy. Nhưng tất cả mọi người... đều có huyết hải thâm thù với
Giang gia các người!!"
Ông cụ nhìn những người phía sau Lý Mụ, rồi nhìn những người
xung quanh vừa rồi xông vào Giang gia, khống chế bọn họ.
Thật đúng là chưa từng gặp.
Sắc mặt Giang Ngôn Tín tái nhợt, ông ấy nhìn chằm chằm vào
Mặc Doãn Kình, nói: "Cậu quay trở lại tìm tôi phải không? Chuyện Vinh gia
năm đó xảy ra đều là do tôi, không liên quan gì đến những người có mặt ở đây ..
Oan có đầu nợ có chủ, cậu có thù oán gì, hãy nhằm vào mình tôi, buông tha cho
người khác đi.”
"Nhằm vào mình ông?" Mặc Doãn Kình lặp lại, đột
nhiên cười không kiểm soát. "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
ha—"
"Ba đời Vinh gia, 21 mạng
người ở thôn Bạch Ngọc, ba mươi năm hoang tàn bần hàn, chỉ mỗi mạng của ông là
phải trả giá thôi sao?! Ông hỏi thử xem bọn họ có đồng ý hay không!"
Khi nói điều đó, Mặc Doãn Kình
đột nhiên chỉ vào Lý Mụ và những người có mặt ở đây, hung ác rống lên.
“Kiên quyết không đồng ý!!” Lý Mụ
giơ nắm đấm hô lớn, hai mắt đỏ hoe nhìn mọi người ở đây.
"Chồng tôi, còn có cả đứa
con trai sáu tuổi của tôi! Đều bởi vì Giang gia các người mà chết bi thảm. Tôi
ở trong Giang gia các người nhiều năm như vậy, lúc nấu ăn luôn nghĩ tới việc
ném ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.