"Đội trưởng, cho chúng tôi thêm ba mươi phút, chúng tôi
xác định người ở chỗ này, ba mươi phút sau cũng không tìm được, anh đi trước,
chúng tôi ở lại."
Ngồi trong xe, Chu Ngạn Bác nói chuyện lịch sự với cảnh sát
biển.
"Còn có... Anh có thể cho chó cảnh sát đánh hơi được
người từ hầm đi lên, phiền toái anh cùng người của chúng tôi đi phía sau rừng
cây tìm được không? Trong thôn không có người, chỉ có rừng cây chưa được tìm
kiếm mà thôi."
Đồng chí đội trưởng gật đầu, ra lệnh cho đội viên làm theo.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy? Tôi sợ chó! Đừng tới đây!
Đừng tới đây!"
Khi chó cảnh sát tiến tới đánh hơi, người đàn ông từ trong
hầm đi lên sợ tới mức trốn thẳng vào người cảnh sát biển, không cho đến gần.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Lâm Vãn dựa vào bóng cây, người
bê bết máu, sắc mặt tái nhợt, bờ môi tái nhợt vì thiếu nước, làn da trắng bệch.
Cô vẫn nhắm chặt mắt, cố gắng mở ra nhưng không được.
Trong bóng tối, cô đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, có ánh sáng xung quanh, một khoảng trắng bao
la.
Lâm Vãn đi lang thang trong không gian trắng xóa, cảm thấy có
thứ gì đó đang được giữ trong tay mình, chỉ khi cô cúi đầu xuống, cô mới nhận
ra đó là một đứa trẻ.
Bé trai đáng yêu ngẩng đầu gọi cô: "Mẹ..."
Lâm Vãn sững sờ một lúc, nghĩ đến sinh mệnh nhỏ bé mới ở
trong bụng cô được hai tháng.
Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt của đứa trẻ, muốn nói xin lỗi
với nó, nhưng đứa trẻ đã nói ra trước mặt cô.
"Mẹ, không có chuyện gì, bảo bối không trách mẹ. Mẹ đừng
đi, ba ba đang chờ chúng ta!"
Ba?
Lâm Vãn sững sờ trong giây lát, nghĩ đến khuôn mặt dịu dàng
và vượt th� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.