"Tôi có chuyện rất quan trọng, tôi phải đi." Lâm Vãn tiện tay rút bông gòn từ trong túi áo trước ngực y tá, định tự rút kim tiêm của chính mình.

Y tá vừa nhìn thì đã sắp bị hù chết, vội ngăn cản Lâm Vãn: "Không được đâu! Không được! Anh Kỷ và anh Giang sẽ trách tội chúng tôi!"

Bác sĩ cũng đã hỏi thăm và không ngừng ngăn cản Lâm Vãn.

"Cô Lâm, cô Lâm, nếu như cô thật sự muốn xuất viện, hay là cô tự nói một tiếng với anh Giang đi. Nếu không... thì chúng tôi thực sự không thể ăn nói được!"

Làm sao để nói bây giờ?

Cô vốn không có phương thức liên lạc của Giang Cẩn Đình, nhưng khi nhìn thấy hiện tại có ba bốn y tá và bác sĩ đều đang ngăn cản ở trước mặt mình.

Nếu như Giang Cẩn Đình không chính miệng nói để cho cô đi, có lẽ bọn họ vẫn sẽ ngăn cản.

Lâm Vãn bất đắc dĩ không rút kim truyền nữa, cô hỏi bác sĩ: "Vậy làm phiền anh, anh có thể cho tôi phương thức liên lạc của anh Giang không?"

Người ngăn Lâm Vãn chính là bác sĩ bảo Giang Cẩn Đình ký tên, nghe Lâm Vãn nói vậy thì ngây ra một lúc. Giang Cẩn Đình không phải là cha của con cô sao? Vì sao ngay cả phương thức liên lạc cũng không có?

Quan trọng là… bọn họ cũng không có.

...

Trong chiếc Maybach số lượng có hạn.

Kỷ Tây Trầm đang gửi một tin nhắn vào nhóm: @Tử Dực có người cướp người đàn ông của cậu, hôm nay tôi nhìn thấy núi băng cười với phụ nữ. ( truyện trên app T𝕪T )

Tử Dực trả lời: Ai? Ai cướp người đàn ông của tôi?

Ngôn Dự cũng gửi tin nhắn đến: Vị thần tiên nào có thể khiến núi băng tan chảy?

Tần Xuyên Minh nói tiếp: Có ảnh không? Gửi vào cho Tử Dực hết hy vọng.

Kỷ Tây Trầm cười cười đánh chữ, đột nhiên một dãy số gọi tới, anh ta nhíu mày, nhận cuộc gọi: "Alo, Kỷ Tây Trầm đây."

Bên kia truyền tới một giọng nói dịu dàng tinh tế: "Xin chào anh Kỷ, cho hỏi anh Giang có ở bên cạnh anh không?"

Kỷ Tây Trầm nhướn mi, nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, dùng khuỷu tay chọc chọc anh.

Giang Cẩn Đình mở mắt ra, trừng mắt nhìn Kỷ Tây Trầm đang nở nụ cười đầy ẩn ý. Anh ta đưa điện thoại di động cho anh nói: "Một người quen của cậu gọi tới, hình như rất gấp."

Người đàn ông nhíu mày lại, nhận lấy điện thoại di động, dùng mấy chữ đơn giản nói ra thân phận: "Alo, tôi là Giang Cẩn Đình."

Lâm Vãn nghe được giọng nói của anh, nhẹ nhàng mở miệng: "Anh Giang, hiện tại tôi có việc gấp phải trở về Giang Ninh một chuyến, nhưng mà... bệnh viện bên này nói, không có sự đồng ý của anh thì tôi không được xuất viện."

Giọng nói của Giang Cẩn Đình xuyên qua tai nghe của điện thoại truyền đến càng thêm trầm thấp êm tai, nhưng cũng có thể nghe được vẻ không để ý lắm: "Chuyện của cô vẫn chưa thành công, cô đã muốn trở về?"

Lâm Vãn biết anh đang giễu cợt mình, hơi khựng lại một lát, mấy giây sau cô tiếp tục nói: "Tôi có một người thân rất quan trọng... bà ấy sắp không qua khỏi... Tôi nhất định phải trở về gặp mặt bà ấy một lần cuối."

Giang Cẩn Đình bên kia cũng yên lặng mấy giây, sau đó mở lời: "Đưa điện thoại của cô cho người cho cô số điện thoại của tôi."

Lâm Vãn đưa điện thoại di động cho viện trưởng ở bên cạnh.

Viện trưởng nhận điện thoại xong thì gật đầu nói: "Được, được! Vâng, nhất định rồi."

Chỉ ba mươi giây sau đã cúp máy. Viện trưởng cười hiền nói với Lâm Vãn: "Cậu Giang đồng ý để cô xuất viện, nhưng cậu ấy bảo cô chờ một chút, nói là cô truyền nước cho xong rồi hẵng đi."

Lâm Vãn gật đầu, Triệu Lệ Hoa cũng đang quay về khách sạn thu dọn đồ đạc cho cô rồi chạy tới, tuy rằng rất lo lắng nhưng cô cũng chỉ có thể chờ đợi.

Cô thầm cầu khẩn trong lòng, xin cô chờ một chút, chờ con trở lại gặp mặt lần cuối.

Một lúc lâu sau, Triệu Lệ Hoa cũng cầm hành lý của Lâm Vãn đi tới, truyền nước xong, y tá rút kim cho Lâm Vãn.

Lâm Vãn nhìn vết thâm tím dưới mắt của Triệu Lệ Hoa, nói: "Lát nữa để tớ lái xe, cậu nghỉ ngơi đi... tối hôm qua cả đêm không ngủ rồi."

Triệu Lệ Hoa nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Vãn: "Cậu có ổn không? Tối hôm qua cậu cũng vừa mới tới bệnh viện..."

Lúc hai người đang tranh nhau ai lái xe ai nghỉ ngơi, Cao Viễn đi tới lễ phép nói: "Bác sĩ Lâm."

Lâm Vãn nhận ra cậu ấy, lần trước cậu ấy đi bệnh viện kiểm tra với Lâm Vân: "Xin hỏi còn có chuyện gì sao?"

Cao Viễn nói: "Cậu chủ bảo tôi đón cô quay về Giang Ninh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play