Khi những tia nắng đầu tiên buổi sớm xuyên qua màn cửa, Thanh Chu mở mắt ra, ngồi dậy dựa vào đầu giường.

Ngủ thật là thoải mái, còn thoải mái hơn rất nhiều so với ngủ trên bàn học.

【Ký chủ, chào buổi sáng.】 Bạch Thất cẩn thận chào hỏi Thanh Chu.

Thanh tiến trình của nhiệm vụ chính đã đạt đến 70%, không mất bao lâu nữa là nhiệm vụ đầu tiên sẽ hoàn thành.

Điều này hơi vượt quá sự mong đợi của nó.

Thanh tiến trình là do đánh Mạc Vũ nên mới nhảy vọt vượt bậc.

Thanh Chu khẽ ậm ừ, đứng dậy xuống giường.

Đây... hình như là phòng của Phong Triệt?

Ngủ ở đây thật sự rất đỉnh.

【Ký chủ tại sao lại đánh Mạc Vũ zị?】Rõ ràng người ta đã nói anh ta là tra nam rác rưởi đánh bẩn tay.

Thanh Chu vừa rửa mặt vừa nhìn hơn chục cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, khẽ nhíu mày.

“Ngứa tay sao.”

Quả nhiên, sự oán hận còn sót lại trong lòng của nguyên chủ sau trận đánh đêm qua hầu như biến mất không còn.

Tức khắc cảm thấy cả người dễ chịu hơn nhiều.

Thời điểm Thanh Chu mở cửa trùng hợp Phong Triệt cũng đẩy cửa đi ra.

“Dậy sớm vậy sao.” Thanh Chu là người đầu tiên lên tiếng chào hỏi, dù sao cũng ngủ ở nhà người ta.

Ngủ ngon nữa là đằng khác…

“Rất sớm.” Phong Triệt có chút ngạc nhiên đáp lại.

Đây không giống quy luật đi ngủ của người bạn cùng lớp này cho lắm.

Phong Triệt còn chưa kịp nói gì, di động của Thanh Chu lại vang lên.

Phong Triệt ra hiệu Thanh Chu anh đi ăn trước.

Thanh Chu nhìn ngọn đèn pha lê chói mắt có chút phát sầu.

Là mẹ Đường.

“Mẹ.” Thanh Chu do dự một lát nhưng vẫn trả lời điện thoại.

“Niệm Niệm à, sao con không nghe máy, tối hôm qua làm mẹ sợ muốn chết.” Giọng nói của mẹ Đường đầy lo lắng.

Đứa nhỏ vừa chia tay mấy ngày nay đột nhiên không về nhà, có thể không lo lắng sao?

Thanh Chu dừng một chút rồi trả lời: “Điện thoại tắt tiếng, ta đang ở nhà bạn học.”

“Lần sau không về nhà phải nói trước cho mẹ biết.” Mẹ Đường yên tâm sau khi nghe giọng của Thanh Chu, ngữ khí lúc này cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Được.” Thanh Chu nhẹ nhàng đáp.

Bên kia Phong Triệt đã ngồi vào chỗ của mình dưới ánh nhìn chăm chú của cha mẹ.

“Cha mẹ còn chưa đi?” Phong Triệt cau mày hỏi, không động đũa.

“Ăn sáng xong liền đi.” Cha Phong tức giận trả lời.

Bà Phong mỉm cười gật gật đầu, nhưng cũng không định bắt đầu ăn. Cha Phong đã uống xong một chén cháo, lại để người giúp việc lấy thêm một chén.

Nhìn tư thế này, Phong Triệt không cần nghĩ cũng biết hai người đang tính toán cái gì.

Thanh Chu rất nhanh cúp điện thoại, về phần tối qua nàng ở nhà ai, mẹ Đường cũng không hỏi nhiều.

Đi theo người giúp việc xuống lầu, một đường đi tới phòng ăn, vừa mở cửa liền được ba đôi mắt nghênh đón chào hỏi.

Thanh Chu hơi giật mình, ánh mắt dừng ở trên người Phong Triệt thật lâu, sau mới lễ phép chào hỏi.

“Xin chào chú và dì.” Thanh Chu dưới sự nhắc nhở điên cuồng của Bạch Thất ngoan ngoan chào hỏi.

Một trận im lặng.

“Ngồi, mau ngồi đi.” Bà Phong đứng lên tiếp đón Đường Niệm ngồi xuống, chén đũa đã chuẩn bị xong.

Cha Phong cười hiền từ với Thanh Chu, quay qua nhìn Phong Triệt thì sắc mặt tối đi vài phần.

Bà Phong rất thích cô gái nhỏ trước mặt này, dường như có một loại khí chất thanh lãnh sinh ra đã có.

Chậc chậc, khí chất như vậy đời sau không dễ bồi dưỡng đâu.

Ngoan ngoãn đáng yêu thế này.

Thật muốn có một cô con gái bé bỏng như vậy.

Nhưng mà... sao nhìn quen mắt vậy ta?

Bữa sáng diễn ra trong bầu không khí rất quỷ dị, cuối cùng cha Phong gọi Phong Triệt rời đi.

“Sao con lại thế này?” Cha Phong nhìn Phong Triệt mặt không cảm xúc nghiêm túc hỏi.

“Cái gì sao lại thế này?” Phong Triệt mười phần bình tĩnh trước sự chất vấn của cha Phong.

“Cô gái nhỏ thành niên chưa?” Cha Phong sắc mặt càng ngày càng xấu: “Đừng bắt nạt đứa nhỏ không rành sự đời.”

Một đứa trẻ như Phong Triệt lớn lên trong một môi trường đặc thù có đứa nào là không trưởng thành sớm.

Phong Triệt hồi lâu không biết nói gì.

“Đã thành niên.” Rất lâu sau Phong Triệt mới trả lời được ba chữ này.

Bà Phong và Thanh Chu cũng đã đi ra, tài xế đang đợi ở ngoài cửa.

Bà Phong kéo cha Phong đi rồi, phút cuối quay đầu lại hỏi một câu: “Cô gái nhỏ tên là gì?”

“Đường Niệm ạ.” Thanh Chu nhẹ giọng đáp.

“Tốt tốt, dì nhớ rồi.” Bà Phong một bên vẫy vẫy tay, một bên bấm cửa kính xe lên.

Như thế nào luôn có cảm giác kỳ lạ.

Đường Niệm…..

Rất quen tai.

Xe đón Phong Triệt cũng dừng ở trước cửa, Thanh Chu vừa định lên xe, Phong Triệt liền giữ lấy cánh tay của nàng.

Một cái ngáp thuận thế liền tới.

“Sao vậy?” Thanh Chu quay đầu hỏi.

“Lời cậu nói hôm qua là có ý gì?” Phong Triệt mở miệng hỏi.

“......”

Là câu nào hôm qua?

【Liên hôn.】 Bạch Thất vô cùng biết điều nhắc nhở.

Nó đối với câu này cũng rất khắc sâu ấn tượng, phỏng chừng Phong Triệt cũng là hỏi chuyện này.

Lời này Thanh Chu thực sự không có ấn tượng.

Nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Chu, Phong Triệt tự nhiên biết nàng không nhớ rõ.

“Cậu nói, liên hôn đi.” Phong Triệt không để cho Thanh Chu nghĩ ra đã nhắc nhở nàng.

Liên hôn à…..

Khóe miệng Thanh Chu khẽ giật giật.

Vậy có thể lúc nào cũng được ngủ với Phong Triệt đúng không.

Khá tốt.

“Ừ.” Thanh Chu gật đầu: “Liên hôn.”

Khẳng định ý tứ của mình thật ngắn gọn.

Phong Triệt không có lý do gì không đồng ý, nếu nhà họ Phong và nhà họ Đường liên hôn, tất nhiên là sẽ có lợi.

“Được.” Phong Triệt cũng đã tự hỏi cả đêm, lúc này mới quyết đoán đưa ra câu trả lời.

Thanh Chu không dấu vết cười cười, rất hài lòng với câu trả lời của Phong Triệt.

Cha mẹ của hai gia đình đã sớm gặp mặt, tuy rằng mẹ Đường vẫn còn ngạc nhiên về sự thay đổi nhanh chóng của con gái mình nhưng rốt cuộc hôn sự hai nhà cũng nhanh chóng được định ra.

Có lý do, số lần Thanh Chu đến nhà Phong Triệt làm khách cũng ngày càng thường xuyên.

Từ khi bị Thanh Chu đánh một trận, Mạc Vũ đã lâu không xuất hiện, cho nên An Kỳ dĩ nhiên là vui nhất.

Từ nay về sau trong các kỳ thi lớn lớn bé bé, thứ hạng của Thanh Chu và Phong Triệt gần như là chẳng phân biệt trên dưới.

Danh tiếng học bá của Thanh Chu cũng lan rộng chóng mặt khắp trường.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, thẳng cho đến khi kỳ nghỉ đông đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play