"Lại ôm nữa sao, lần sau bạn học Đường có thể đổi phương thức mới hơn rồi đấy." Phong Triệt cũng chẳng hề đẩy Đường Niệm ra, chỉ thản nhiên mở miệng nói.

Chẳng có gì mới mẻ cả.

Chỉ có điều. . . . . . Càng tiếp xúc gần gũi, khí tức trên người cô gái này càng làm anh cảm thấy quen thuộc.

"Đừng ầm ĩ nữa." Giọng nói của Thanh Chu đã có chút mơ hồ, nàng thật sự phải ngủ ngay lập tức, "Ta ngủ đây."

Phong Triệt không nói nên lời, vì cái gì mà mỗi lần nhìn thấy bọn ta thì đều đi ngủ, lại còn ngủ như chết nữa chứ?

Con người ngày nào cũng ngủ nhiều như vậy chẳng phải là tật xấu sao?

Phong Triệt còn chưa kịp nói gì, Thanh Chu đã ngủ say rồi.

Cảm nhận được hơi thở ấm áp phà vào cổ, Phong Triệt ngẩn người.

"Yo, phương pháp đuổi người thật là gọn gàng nha!" Hà Nhạc ném micro, sau đó đi về phía Phong Triệt, "Lão bà bà này từ xa chạy một mạch đến đây tìm anh hóa ra chỉ để ngủ thôi à?"

Giọng điệu có chút vui vẻ vì thấy người khác gặp phải tai họa.

Không thể không nói, lời của Hạ Nhạc rõ ràng là sự thật.

Phong Triệt cũng chẳng nói thêm gì.

Thành thực mà nói, anh không cảm thấy Đường Niệm đang theo đuổi mình. Vì trong ánh mắt của nàng không hề có chút vui vẻ nào cả.

"Đây là ai, đây là ai thế?!" Trần Gia đệ đệ của Trần Lập hớn hở nói, "Đại thiếu gia mau mau giới thiệu cho bọn tôi đi."

Tốt nhất không nên hỏi thẳng đương sự.

"Tự hỏi Phong thiếu gia đi." Hà Nhạc cười càng ngày càng to.

Sinh thời, còn có thể nhìn thấy Phong Triệt ôm nữ nhân, thật sự rất mãn nhãn.

Lý Hách cũng ngồi thẳng người chờ bên kia trả lời.

Cuối cùng Phong Triệt không những không ném người đi, mà còn ôm chặt vào lòng mình, đương nhiên trong đó có chút chuyện xưa cũ.

Mặt khác, mấy nữ nhân trong phòng cũng bất ngờ không kém, lòng còn có chút căm phẫn nảy lên.

Phong Triệt im lặng một hồi, cho dù muốn nói thì cũng chẳng có gì để nói, thật ra anh và Đường Niệm mới vừa trở thành bạn cùng bàn, nếu nói về chuyện xưa thì một chút cũng không có.

"Vào phòng đi." Phong Triệt chẳng thèm để ý tới ánh mắt của những người xung quanh, chỉ nhẹ giọng nói.

Phục vụ bên trong nghe vậy lập tức làm theo.

"Mỹ nhân đang nằm trong lòng ai đó quả nhiên không hòa thuận với chúng ta a." Trần Cách nói chuyện, khóe miệng còn mang theo nụ cười châm chọc.

Thật đáng tiếc, còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo của cô gái nhỏ kia.

Thanh Chu ôm lấy cổ Phong Triệt, lại thay đổi tư thế để ngủ thoải mái hơn.

"Tôi đưa cô ấy đi ngủ, một lát sẽ quay lại." Phong Triệt ôm Thanh Chu đứng dậy, theo người phục vụ ra ngoài.

Sau khi Phong Triệt rời đi, Trần Lập liền vội vã tuôn ra một tràng.

"Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, vậy mà Phong thiếu còn phải quay lại tìm chúng ta."

Hà Nhạc ôm nữa nhân bên cạnh, uống một ngụm rượu rồi nói: "Đại tiểu thư của Đường gia. . . . Ai dám tùy tiện ngủ cùng cô ta chứ?"

Đường gia chắc chắn sẽ không để yên.

Có điều, anh ta tin Phong Triệt nhất định biết điểm dừng.

"?"

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh.

Đại tiểu thư Đường gia ư?

Là Đường gia mà họ đang nghĩ đúng chứ?

"Đường Niệm." Lý Hách mở đầu câu chuyện. Gần đây có việc cùng Đường gia hợp tác, cho nên anh ta tự nhiên nghĩ tới Đường Niệm.

Hà Nhạc gật gật đầu.

"Tôi không dám, không dám đâu." Trần Lập nghe xong liền lắc đầu xua tay.

Anh ta đang nhắc đến ai vậy, cứ tưởng kia chỉ là một học sinh trung học bình thường mà thôi, nào có nghĩ tới đó lại là đại tiểu thư Đường gia chứ. Đúng vậy, làm thế nào vào được đây mà chẳng để lộ danh tính?

Nếu là Đường Niệm. . . . . . Anh ta mà chọc phải thì sẽ không sống nổi mất.

"Đâu có giống!"

"Mạc Vũ đâu?"

Cả hai thanh âm cùng lúc vang lên.

Hà Nhạc bĩu môi, anh ta đâu phải đương sự trong vấn đề này, trả lời thế nào được.

Mặt khác, Phong Triệt đang ôm Đường Niệm đi dọc hành lang, lúc này trong lòng anh có quá nhiều cảm xúc đan xen nhau.

Anh thích Đường Niệm rồi sao? Không có cảm giác tim đập rộn ràng, chỉ có điều khí tức trên người Đường Niệm quá đỗi quen thuộc, khi Đường Niệm tiếp cận, anh cũng không hề có ý bài xích.

Nhưng gọi là thích. . . Thật sự chưa tới mức đó.

Đường Niệm thích anh sao? Xin lỗi, anh hoàn toàn không cảm nhận được.

Là đang muốn chọc giận bạn trai cũ, hay còn có mục đích gì khác.

Nhưng thân là đại tiểu thư Đường gia, địa vị cũng ngang nhau, rốt cuộc anh có năng lực gì mà làm cô để tâm đến?

Sau khi đem Đường Niệm đặt xuống giường, Phong Triệt quay người rời đi, Thanh Chu bỗng kéo tay anh lại.

"Không được đi." Thanh Chu trở mình, sau đó đem tay của Phong Triệt ôm vào lòng.

Mặc dù đã ngủ say, nhưng Thanh Chu vẫn cảm nhận được khí tức của Phong Triệt đang dần rời xa mình.

Phong Triệt đi rồi, nàng còn ngủ thế nào được.

"Đại tiểu thư, tôi còn có việc." Phong Triệt cố rút tay ra, nhưng không thể.

Thanh Chu túm chặt lấy tay của Phong Triệt, chẳng hề có ý buông.

Đã bốn ngày rồi, không ngủ bù sao được.

Phong Triệt nhìn Thanh Chu, quả thực là đã ngủ, chẳng có vẻ gì giống giả vờ cả.

Này cũng không được, kia cũng không được, anh đâu có biết cách giao tiếp với người đang ngủ say.

Phong Triệt kéo ghế, rồi ngồi bên cạnh giường.

Vì cái gì? Vì sao anh lại dung túng cho Đường Niệm đến thế.

Đó là vì sự xuất hiện của Đường Niệm làm cho anh có cảm giác chân thật, mười mấy năm qua, anh đã vô số lần hoài nghi nhân sinh, anh cảm thấy bản thân không hợp với thế gian này, cả con người cũng thế. Dù là cha mẹ, hay bạn bè, đều chẳng đem lại cho anh cảm giác an toàn.

Mãi đến cái ngày anh gặp Đường Niệm ở hành lang.

Khí tức quen thuộc ấy mới khiến anh có chút cảm giác chân thực.

"Hà Nhạc, tôi không đến được." Phong Triệt suy nghĩ một hồi, cuối cùng gọi cho Hà Nhạc.

Hà Nhạc đang bật loa ngoài, người trong cả căn phòng nghe thấy thế đều bị sốc.

"Anh Phong. . . Đó là thiên kim Đường gia a." Hà Nhạc vẫn lên tiếng nhắc nhở một câu. Mặc dù thế lực của Phong gia không phải chưa đủ để ngủ, nhưng nếu là loại ngủ kia thì thực sự rất phiền toái.

Phong Triệt đương nhiên hiểu Hà Nhạc đang ám chỉ điều gì, vì vậy liền cúp máy chẳng nói gì thêm.

Thực ra ngày thường Phong Triệt luôn cố giữ mình trong sạch, không để bản thân nhiễm phải thói hư tật xấu từ giới thượng lưu.

Sáng sớm hôm sau, Phong Triệt từ trên ghế đứng dậy, vận động hai cánh tay một chút, Thanh Chu cũng không tóm lấy tay Phong Triệt nữa.

Sau khi đứng lên, Phong Triệt đi rửa mặt, dọn dẹp xong xuôi vẫn chưa thấy Thanh Chu có dấu hiệu tỉnh dậy, thế là thử lay lay Thanh Chu.

【 Ký chủ, rời giường ! Đi học thôi ! Đi học thôi ! 】Trong nháy mắt, Bạch Thất bắt đầu làm loạn trong đầu Thanh Chu.

Không thể vì nhiệm vụ phụ mà vứt nhiệm vụ chính tuyến sang một bên được, bọn họ nhất định phải trở thành học bá, sau đó đi tới đỉnh cao của cuộc sống!

Phong Triệt thường ngày chẳng biết nói gì, giờ chỉ thầm nghĩ lẽ nào cô gái này bệnh rồi sao?

Dưới sự tác động của Bạch Thất và Phong Triệt, cuối cùng Thanh Chu đang nằm ườn trên giường mới từ từ ngồi dậy.

Đúng vậy, phải rời khỏi giường thôi.

Cuối cùng, Bạch Thất và Phong Triệt vô cùng ăn ý đồng loạt im lặng.

Một lúc sau, Thanh Chu quay đầu nói với Phong Triệt: "Ta phải tắm rửa, chuẩn bị cho ta một bộ đồng phục đi."

Hay lắm, giọng điệu ra lệnh này lập tức làm Phong Triệt đứng hình, cuối cùng anh vẫn phải gọi điện cho người chuẩn bị bữa sáng và đồng phục.

Nhìn xem, quả nhiên điều anh đoán đã đúng, làm gì có cô gái nào ăn nói thế này với người mình thích chứ? ?

【 Ký chủ, có muốn kiểm tra tiến độ của nhiệm vụ phụ không? 】Bạch Thất nhân lúc Thanh Chu tắm rửa liền hỏi.

Vô cùng tò mò.

"Ngươi giới tính gì?" Thanh Chu tắm rửa xong thì tâm trạng vô cùng tốt, hỏi.

Được ngủ thật là tốt quá, giờ phải rời khỏi giường là vì lát nữa còn phải đi học, nếu không thì đã được ngủ thêm rồi.

Hỏi vấn đề này làm gì, đây là đang xâm phạm hệ thống riêng tư a!

Khi còn sống. . . . . . Đương nhiên ta là nam rồi.

【 Hệ thống không biết phân biệt nam nữ đâu, ký chủ cứ yên tâm 】Dù nghĩ thế nhưng cuối cùng Bạch Thất vẫn dựa theo phép tắc mà trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play