Lâm Dương Thần tâm tình đã rơi xuống đáy cốc, mà Tần Tuyết Nhiễm ở bên cạnh lại chỉ đặt trọn tâm tư vào chuyện khác. Cô dùng ánh mắt quét một vòng hội trường, chợt tầm mắt dừng lại ở vị trí cách đó không xa, khoé môi không khỏi giương lên một độ cong rất nhỏ.
Cô dùng sức kéo người bên cạnh vào lòng, kề sát cánh môi nói nhỏ bên tai nàng: "Tập trung một chút, chuẩn bị làm chính sự." Sau đó ôm eo nàng cùng bước về phía trước.
"Chủ tịch Trịnh, đã lâu không gặp."
Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười xinh đẹp ôm eo Lâm Dương Thần đi đến trước mặt Trịnh Tân Thành, nâng lên ly rượu tỏ ý chào hỏi.
Trịnh Tân Thành vẫn một bộ dáng phong độ lịch lãm, đầu tóc chải vuốt gọn gàng, quần áo phẳng phiu, ánh mắt lại là tăm tối nhìn hai thân ảnh đang dính sát lấy nhau ở trước mặt.
Dù là kẻ thù không đội trời chung thì ở một nơi như thế này cũng không tiện xé rách mặt nhau, Trịnh Tân Thành không thể không lộ một cái tươi cười đầy giả tạo đáp: "Đã lâu không gặp."
Hai người cụng ly xã giao, vẫn không khỏi nhìn nhau bằng ánh mắt sóng cuộn biển gầm.
Tần Tuyết Nhiễm hơi nâng cằm nhấp một ngụm rượu nhỏ đồng thời rũ mắt, xuyên qua ly thuỷ tinh nhìn thấy Trịnh Tân Thành đang ngầm cho Lâm Dương Thần ở bên cạnh cô một ánh mắt cảnh cáo.
Thấy vậy, Tần Tuyết Nhiễm khẽ cười cất giọng: "Chủ tịch Trịnh ngài cũng thật là vô tâm. Đã lâu không gặp lại con gái bảo bối, sao có thể lạnh lùng như vậy?"
Dường như có chất lỏng cay nồng trượt xuống yết hầu, thanh âm phát ra cũng mang theo vài phần ý vị.
Lời này vừa mới rơi xuống, tiếng cười nói xung quanh tựa như đọng lại không ít.
Người ở đây vẫn luôn hiếu kì không biết một khi hai đại nhân vật của giới hắc đạo, lại là kẻ thù không đội trời chung chạm mặt nhau thì có thể phát sinh ra chuyện động trời gì, cho nên dù đang không ngừng cùng nhau xã giao thì lực chú ý vẫn luôn đặt ở bên này. Tần Tuyết Nhiễm nói chuyện không nhanh không chậm, thanh âm lại trầm ổn hữu lực còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "con gái ruột". Có thể khẳng định lời này lọt vào tai không ít người, khiến bọn hắn không khỏi âm thầm kinh thán.
Thời gian gần đây trong giới xuất hiện tin đồn Trịnh Tân Thành thời trẻ từng phản bội hôn nhân với đại tiểu thư nhà họ Vương, ở bên ngoài làm bậy còn sinh ra một đứa con gái. Lúc trước nếu không có Vương gia trợ giúp Trịnh Tân Thành sao có thể dễ dàng áp chế em trai, đoạt đi gần như toàn bộ gia sản cùng quyền lực? Hiện tại đã qua hơn hai mươi năm, Vương gia cũng đã suy tàn gần như thoi thóp, con gái tư tàng của Trịnh Tân Thành lại chọn đúng lúc này mà xuất hiện.
Câu chuyện này trở thành chủ đề bàn tán ở trong giới tuy nhiên cũng không duy trì quá lâu. Mọi người đều hiểu rõ một đạo lý, đã là hào môn thì khó tránh khỏi phát sinh những chuyện mục nát. Một chủ tịch tập đoàn lớn lại là ông trùm hắc đạo, dù có thêm một hay mười đứa con riêng thì cũng chẳng có gì hiếm lạ, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến danh tiếng cũng như địa vị của Trịnh gia.
Chỉ là hiện tại con gái riêng của Trịnh Tân Thành lại lộ diện, xuất hiện ở trước mặt toàn bộ đối tác cùng bạn bè làm ăn trong giới.
Xuất hiện với thân phận tình nhân được bao dưỡng bởi Tần Tuyết Nhiễm.
Chuyện này đối với Trịnh Tân Thành mà nói khẳng định là một đả kích cực kì lớn, một nỗi nhục nhã khó có thể rửa sạch.
Nghĩ như vậy Trịnh Tân Thành tay bóp chặt lấy ly rượu cố áp chế không để bản thân phát hoả ngay tại chỗ, bên trong đáy mắt cất giữ một con dã thú hung ác tuỳ thời đều có thể lao ra ngoài, nhìn Tần Tuyết Nhiễm rồi lại liếc nhìn Lâm Dương Thần.
Chỉ thấy Tần Tuyết Nhiễm cười minh diễm thản nhiên đối mắt với hắn, lại còn khẽ nhướng mày một cái tỏ ý khiêu khích. Còn Lâm Dương Thần lại chỉ biết rũ đầu, nhìn không ra cảm xúc trên gương mặt.
"Haha chủ tịch Tần thật biết nói đùa! Tôi nào có diễm phúc sinh được một cô con gái xinh đẹp lại tài giỏi như vậy chứ?" Trịnh Tân Thành rất nhanh đã có thể áp chế cơn giận, tỏ vẻ không sao cả cười đùa. Chỉ là không ai biết khi nói đến hai từ "tài giỏi" hắn có chút gằn giọng, thầm liếc Lâm Dương Thần một cái, toàn bộ đầu óc đều là ý nghĩ đợi trở về làm sao trừng trị nàng.
Đứa con gái này quả là tài giỏi, giỏi khiến cho hắn tức điên.
"Vậy sao?" Tần Tuyết Nhiễm cũng là cười, ưu nhã thưởng thức rượu ngon trên tay. "Vậy thì thật đáng tiếc."
Cô dĩ nhiên biết chỉ một câu nói của mình sẽ không làm ảnh hưởng đến Trịnh Tân Thành. Dù gì thì hắn cũng đã lăn lộn ở trong xã hội này mấy chục năm, sao có thể dễ dàng để cô chọc tức?
Nhưng là món chính còn ở phía trước, đây mới chỉ là khai vị thôi.
Bầu không khí xung quanh dần dần loãng đi. Trò vui kết thúc, mọi người tản đi lực chú ý, Trịnh Tân Thành cùng Tần Tuyết Nhiễm cũng tách ra.
"Em đi toilet một lát."
Lâm Dương Thần tách khỏi Tần Tuyết Nhiễm một mình chui vào nhà vệ sinh, âm thầm điều tiết lại tâm tình.
Mới có hơn một tiếng trôi qua lại phát sinh thật nhiều chuyện, hơn nữa còn là chuyện khiến tinh thần gặp phải đả kích trầm trọng, nàng cần một chút thời gian để thở dốc, một không gian riêng để cưỡng bách bản thân bình tĩnh trở lại.
Nàng trốn vào phòng vệ sinh, một mình lặng lẽ khóc.
Nhưng là nàng cũng chỉ cho bản thân năm phút để phát tiết tâm tình, sau khi ra ngoài cũng đã thành công ép toàn bộ nước mắt muốn rơi vào bên trong. Đứng trước bồn rửa tay nhìn bản thân ở trong gương, nàng âm thầm cổ động chính mình nhất định phải thật kiên cường.
Sau khi chỉnh trang xong hết thảy, bên cạnh cũng xuất hiện thêm một người. Lâm Dương Thần theo bản năng nghiêng đầu khẽ nhìn cô gái kia, cô gái cũng nhìn nàng, vẻ mặt đạm nhạt bình thản.
Dời đi tầm mắt, Lâm Dương Thần thầm nghĩ xem ra cô ấy cũng không biết vụ việc xảy ra ở trong sảnh lớn vừa rồi.
Ánh mắt chợt loé. Phải rồi, nàng xém chút nữa thì quên mất một chuyện quan trọng.
Hiện giờ nàng đã không còn tự do giống như lúc trước, điện thoại lại bị Tần Tuyết Nhiễm cài đặt thiết bị giám sát và nghe trộm cho nên liên lạc với Trịnh Hoà bên kia cũng theo đó gián đoạn. Lúc này chính là cơ hội tốt, nàng cần phải mượn điện thoại của người khác truyền tin tức cho Trịnh Hoà, yêu cầu viện trợ.
Vẻ mặt trong tức khắc biến đổi, nàng dùng tay che lấy miệng tỏ vẻ hâm mộ quay sang nói với cô gái: "Ôi đây không phải là mẫu túi mới nhất của Céline sao? Hơn nữa còn là phiên bản giới hạn, toàn cầu chỉ có mười chiếc."
Cô gái đầu tiên là có chút sửng sốt vì phản ứng của nàng, sau đó đắc ý cười đáp lại: "Không sai, vị tiểu thư này thật có mắt nhìn."
......
Lâm Dương Thần vừa quay trở lại hội trường đã nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm đang đứng ở phía xa đợi nàng, nhìn thấy nàng liền cho một ánh mắt làm tín hiệu.
Lâm Dương Thần hiểu ý nhanh chóng quan sát xung quanh, phát hiện Trịnh Tân Thành đang rẽ sang một khu vực khác, dường như muốn tìm nơi hút thuốc. Nàng nhanh chân đuổi theo, đi qua hai ngã rẽ thì nhìn thấy phía cuối hành lang yên tĩnh chỉ có một mình hắn đứng ở đó.
Lâm Dương Thần tiến lại, giữ khoảng cách chừng ba mét, có chút lớn giọng gọi: "Ba."
Trịnh Tân Thành quay đầu lại, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng.
Lâm Dương Thần sắc mặt trấn định, thả ngữ khí vô tội hỏi: "Sao lúc nãy ba không chịu nhận con?"
Trịnh Tân Thành trong thoáng chốc biến đổi khí sắc, ánh mắt cảnh cáo đáp: "Mày đang nói cái quỷ gì vậy?"
Nào ngờ Lâm Dương Thần ngữ khí đầy thương tâm mà nói: "Con gái thật sự rất nhớ ba. Ba như vậy... khiến con thật khổ sở."
"Bớt hồ nháo lại cho tao, đừng tưởng chảy trong mình dòng máu của tao thì muốn gì được nấy!"
Trịnh Tân Thành cũng chẳng nghĩ nhiều, hiện tại hắn bị phẫn nộ cùng tức giận lấn áp lý trí chỉ muốn tiến đến giáo huấn Lâm Dương Thần một trận. Chợt nghe được vài tiếng bước chân cách đó không xa, có một nhóm người xuất hiện sau ngã rẽ hành lang nhưng sau đó cảm thấy bầu không khí có chút trầm trọng liền tránh đi chỗ khác.
Trịnh Tân Thành trong nháy mắt đã có thể hiểu rõ vấn đề.
Hắn không khỏi càng thêm điên tiết muốn lao đến ăn tươi nuốt sống Lâm Dương Thần nhưng lại ngại chỗ đông người, chỉ có thể hung ác gật gù, gằn giọng nói: "Mày cứ chờ đấy!"
Nói rồi hùng hổ lướt ngang qua còn không quên va quệt bả vai nàng một cái, biến mất ở nơi ngã rẽ hành lang.
Lâm Dương Thần lảo đảo xém chút thì té ngã, thật khó khăn mới có thể giữ vững thăng bằng, nàng không khỏi nhìn về phía xa xăm âm thầm thở dài một hơi.
Cũng không biết sắp tới sẽ phải đối mặt với hậu quả gì?
Tiệc rượu còn chưa kết thúc sự việc cũng đã lên men. Chuyện Trịnh Tân Thành ở bên ngoài có con gái riêng được xác nhận, lại một lần nữa trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Nhắm thấy mục đích cũng đã đạt được, Tần Tuyết Nhiễm cùng chủ tiệc nói lời cáo từ sau đó kéo Lâm Dương Thần rời khỏi.
"Trước đi căn hộ ven sông." Tần Tuyết Nhiễm dặn dò tài xế.
Tài xế đáp một tiếng sau đó cho xe lăn bánh. Cửa kính ngăn lại ồn ào cùng náo nhiệt bên ngoài, bầu không khí trong xe rơi vào một mảng yên tĩnh. Tần Tuyết Nhiễm đã thả mình tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, mà Lâm Dương Thần ngồi một bên vẫn luôn cúi đầu suy tư về những chuyện đã xảy ra.
Sau một hồi lung tung rối loạn suy nghĩ, cuối cùng nàng hạ xuống quyết tâm, khi ngẩng đầu lên ánh mắt cũng đã biến thành kiên định, mở miệng: "Em có chuyện muốn nói với chị."
Lâm Dương Thần nhìn thẳng vào mắt cô mà nói: "Chúng ta hiện tại biến thành mối quan hệ này là em cam tâm tình nguyện, chị muốn đối xử với em như thế nào cũng được, em sẽ không oán không hận, nhưng xin chị đừng đẩy em cho người khác."
"Sở dĩ em chấp nhận làm vật trong tay của chị bởi vì đối phương chính là chị mà không phải bất kì ai khác. Nếu chị nhất định phải đẩy em cho người ngoài, vậy chi bằng trực tiếp giết chết em đi."
Vấn đề này nàng trước sau cũng phải thẳng thắn với Tần Tuyết Nhiễm, chi bằng nhân lúc này nói ra. Ngày hôm nay cô không có lập tức đồng ý với kẻ kia, nhưng ngày sau thì sao? Nếu hiện tại Tần Tuyết Nhiễm không đồng ý với nàng, một lúc nào đó lại muốn biến nàng thành vật trao đổi cho tặng, vậy nàng có chết cũng tuyệt không chấp nhận.
Tần Tuyết Nhiễm không trả lời, trong con ngươi loé lên một tia dập dờn khó có thể phát hiện. Lâm Dương Thần nói ra hết tâm tư trong lòng sau đó giữ yên lặng nhìn cô, chờ mong một câu trả lời thoã đáng. Ánh mắt hai người không ngừng trói chặt lấy nhau, thẳng cho đến khi chiếc xe hoàn toàn dừng lại ở trước toà nhà căn hộ tài xế mới có chút ngập ngừng báo cáo một tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
"Xuống xe."
Lời này là xuất phát từ Tần Tuyết Nhiễm.
Lâm Dương Thần sốt ruột. "Chị không thể nói cho em biết suy nghĩ của chị sao?"
Nếu hôm nay không nhận được một lời đảm bảo từ Tần Tuyết Nhiễm, phỏng chừng kế tiếp nàng sẽ mất ăn mất ngủ, lo lắng không yên.
"Tôi nói xuống xe!" Nào ngờ Tần Tuyết Nhiễm thanh âm đề cao mấy quãng, ánh mắt mang theo lửa giận to lớn mơ hồ đè nén núi lửa phun trào.
Lâm Dương Thần đôi môi mấp máy, cuối cùng cũng không nói thêm gì, yên lặng nhìn cô thêm một lần nữa rồi mở cửa xuống xe.
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi cổng an ninh căn hộ, lái vào đường lớn. Lúc này Tần Tuyết Nhiễm mới thả lỏng thân thể, một lần nữa tựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, sắc mặt cũng đã trấn định như lúc ban đầu.
Vừa rồi cô xém chút nữa thì tin vào những lời nói của Lâm Dương Thần, xém chút thì tin rằng nàng chấp nhận mối quan hệ không bình đẳng này là bởi vì cô, chỉ đơn thuần vì muốn ở bên cô chứ không phải là Trịnh Tân Thành hay bất kì mục đích nào khác.
Ngữ khí nàng nói ra những lời kia tha thiết lại quá mức thành khẩn đem đến cho người ta cảm giác đầy chân thật. Dù hốc mắt đã phiếm hồng, ánh mắt lại chưa từng mất đi kiên định. Cô nhìn nàng chằm chằm, đối phương trước sau vẫn không hề lãng tránh ánh mắt của cô. Cô muốn từ bên trong cặp mắt kia tìm ra một tia sơ hở, nhưng không có.
Vốn dĩ cho rằng bản thân đã có thể miễn nhiễm với mọi lời giả dối từ trong miệng người kia cũng như diễn xuất của nàng, vậy mà vẫn không tránh khỏi một phen nhiễu loạn tâm tư, xém chút nữa thì thêm một lần luân hãm.
Cho nên bản thân mình thật là đáng giận.
Tần Tuyết Nhiễm không khỏi âm thầm mắng chửi đồng thời cảnh tỉnh chính mình.
.......
Sáng hôm sau, Tần gia.
Tần Tuyết Nhiễm dậy sớm chạy bộ rèn luyện thân thể sau đó trở về tắm rửa, xong hết thảy lại đạm nhã ngồi ở trên ban công thưởng thức một tách cafe thơm lừng, vừa nhìn những tia nắng sớm len lỏi xuyên qua khắp tán cây, hắt đủ loại hình dạng bóng râm nhàn nhạt xuống mặt đất.
Ăn xong điểm tâm sáng lại đi thư phòng, bắt đầu một ngày làm việc. Chuyện xảy ra tối hôm qua cũng chỉ như một khúc nhạc đệm rất nhỏ, ngủ một đêm tỉnh dậy đã không còn giữ ở trong lòng.
Đúng 9 giờ rưỡi, tài khoản email nhận được thư đến. Tần Tuyết Nhiễm mở hộp thư ra kiểm tra, khoé môi không khỏi cong lên thành một nụ cười đạt được mục đích.
Người gửi email là đại diện bên chủ đầu tư mảnh đất mà Tần thị và Trịnh thị đang cùng nhau tranh giành, nói đồng ý bán mảnh đất kia cho Tần thị.
Trận chiến lần này, cô thắng.
Tần Tuyết Nhiễm nhắn tin cho trợ lý kêu cô ấy liên lạc với đối tác sắp xếp thời gian kí hợp đồng, chính thức thu mua mảnh đất ngàn vàng càng sớm càng tốt.
Lần này chủ đầu tư lựa chọn Tần thị kì thực là có nguyên nhân sâu xa.
Tổng giám đốc công ty đối phương là một phú bà ngoài 40 tuổi họ Viên, độc thân, xinh đẹp và giàu có. Tuy nhiên không có nhiều người biết được quá khứ của cô ấy, cô ấy từng kết hôn sau đó ly hôn, nguyên nhân là người chồng tệ bạc ăn vụn ở bên ngoài còn sinh ra một đứa con riêng. Cô ấy hận chồng cũ, cũng hận tất cả đàn ông lăng nhăng ngoại tình ở trên đời.
Đối với việc tranh giành mảnh đất kia, Tần thị và Trịnh thị đều ngang tài ngang sức về mọi mặt, giá cả đưa ra cũng không chênh lệch là bao, thật khó để chủ đầu tư có thể đưa ra sự lựa chọn thích đáng. Tuy nhiên thời điểm các bên đang ở trong tình thế giằng co căng thẳng thì khắp nơi lại dấy lên tin đồn chủ tịch của Trịnh thị có một đứa con gái riêng.
Tin tức này là do Tần Tuyết Nhiễm âm thầm tung ra. Tuy cô vẫn chưa thể tra được mẹ ruột thực sự của Lâm Dương Thần nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch. Sau đó cô đưa Lâm Dương Thần đến tiệc rượu, sắp xếp để hai người nhận nhau trước tất cả mọi người.
Tin tức bùng nổ, tiếng xấu của Trịnh Tân Thành cũng lan nhanh. Điều này đánh vào tâm lý của Viên tổng khiến cô ấy nhanh chóng đưa ra quyết định.
Mặc dù lần này Tần Tuyết Nhiễm công khai bao dưỡng tình nhân, lại là nữ nhân. Điều này gây ảnh hưởng không nhỏ đến thanh danh của cô. Nhìn thì tưởng chừng cô đang làm chuyện giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm nhưng thực chất không phải như vậy.
Bởi vì Viên tổng gần đây cũng đang bao dưỡng một nữ nhân.
Đây là một bí mật, Lý Bân đã phải mất rất nhiều công sức lại thêm một chút may mắn mới có thể tra ra. Khi nhận được tin tức này Tần Tuyết Nhiễm liền biết mình và Viên tổng giống nhau, cô ấy nghiễm nhiên sẽ không bài xích mình như vậy.
Hơn nữa nếu có thể ở trước mặt bao nhiêu người giẫm đạp lên tôn nghiêm của Trịnh Tân Thành, cô vẫn là cảm thấy cực kì đáng giá.
Một chút xíu tổn thất kia cũng không tính là gì, cùng lắm thì ở sau lưng bị người ta bàn tán một đoạn thời gian, cô cũng không quan tâm chuyện đó.
Cô cẩn thận bố trí từng bước, lại gọn gàng nắm giữ cục diện trong lòng bàn tay. Kết quả mọi chuyện đều diễn ra theo đúng tính toán, một tấc cũng không sai biệt.
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Tần Tuyết Nhiễm kéo lại mạch suy nghĩ, lên tiếng gọi người bên ngoài mở cửa tiến vào.
Người đến là A Cương. "Đại tỷ, Trịnh Tân Thành vừa mới liên lạc với Lâm Dương Thần."
Tần Tuyết Nhiễm vẻ mặt bất biến nhận lấy điện thoại từ trong tay A Cương, ung dung bình thản nghe nội dung cuộc gọi được ghi lại.
Sau khi nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa hai người kia, cô trầm tư suy nghĩ chốc lát sau đó quyết định nhấc điện thoại gọi cho Lâm Dương Thần.
"A Nhiễm." Chuông reo chưa đến tiếng thứ hai người kia đã nhanh tay bắt máy. "Em cũng đang muốn gọi cho chị."
"Đừng gọi A Nhiễm." Tần Tuyết Nhiễm nhíu chặt chân mày, lạnh lùng mà nói.
"Cô không có tư cách này."
Chỉ có người thân cùng những người mà cô yêu quý trân trọng mới có thể sử dụng kiểu xưng hô thân mật này. Lâm Dương Thần không phải.
Đã từng, cô cực kì hưởng thụ cảm giác mỗi lần nàng nhu tình mật ý phát ra tiếng gọi A Nhiễm. Nhưng hiện tại xưng hô này chỉ khiến cho cô phản cảm, làm cô nhớ lại tất cả lừa gạt cùng dối trá lúc trước.
Đầu dây bên kia trầm mặc chừng năm giây, sau đó thanh âm mang theo chút run rẩy đáp: "...Được."
Tần Tuyết Nhiễm cũng chẳng để tâm, trực tiếp nói vào chuyện chính: "Trịnh Tân Thành muốn gặp cô?"
"Đúng vậy. Em muốn xin chị..." Lâm Dương Thần có chút ngập ngừng.
"Tôi cho phép. Đi đi." Tần Tuyết Nhiễm dứt khoát đáp ứng.
"...Cảm ơn chị."
Cùng lúc đó ở căn hộ ven sông, cuộc gọi kết thúc Lâm Dương Thần cũng thất lạc buông thõng cánh tay, hàng mi đen nhánh ảm đạm buông xuống, sắc mặt có chút tái nhợt.
A Nhiễm lại một lần nữa không lưu tình đâm vào lòng nàng một nhát dao chí mạng.
Ngày hôm qua mất ngủ cả một đêm, trong đầu quanh quẩn lo lắng cùng sợ hãi A Nhiễm một ngày nào đó sẽ nhẫn tâm đẩy mình cho người khác. Đến tận sáng mới đánh lên tinh thần, quyết định không nghĩ đến nữa. Nếu thật sự có ngày có, nàng có chết cũng phải cự tuyệt.
Cùng lắm thì chết. Nàng cũng đâu phải chưa từng chân chính đối diện với cái chết, còn sợ cái gì?
Chỉ là vừa mới đả thông một chuyện, lại kéo đến một chuyện khác khiến tinh thần suy sụp.
Mang theo tâm tình không tốt đi vào nhà tắm thay quần áo, lại chậm rì rì rời khỏi nhà, bắt xe đến hội quán Thu Quan gặp Trịnh Tân Thành.
Vừa nãy hắn đột nhiên gọi điện thoại kêu nàng phải lập tức đi qua bên đó, Lâm Dương Thần liền biết hắn đây là muốn trừng phạt mình.
Lần này nghe theo lời của Tần Tuyết Nhiễm, ở trước mặt bao nhiêu người làm làm trò khiến Trịnh Tân Thành phải chịu một cú sỉ nhục lớn như vậy, không khiến hắn tức giận mới là lạ. Cũng may A Nhiễm sảng khoái đáp ứng để cho nàng đi gặp nếu không chắc hắn sẽ điên tiết lên mà làm chuyện thương tổn đến mẹ và Tinh Thần.
Xe taxi đưa Lâm Dương Thần đến hội quán cờ vây, nàng theo chỉ dẫn của quản lý tìm đến gian phòng mà Trịnh Tân Thành đang chờ sẵn.
Mở cửa tiến vào, chậm rì rì tiến đến trước mặt hắn ta.
Mà ở đối diện, Trịnh Tân Thành nhìn thấy nàng một giây kia sắc mặt đã biến hoá, trực tiếp từ trên ghế bật dậy, hung ác như một con dã thú vung tay lên.
Bốp!!!
Một cái bạt tay vang dội giáng vào má, lực đạo lớn mạnh đến nỗi Lâm Dương Thần trước mắt một thoáng tối sầm, trực tiếp ngã nhào xuống đất, khoé môi bật máu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT