Sáng hôm sau Tần Tuyết Nhiễm rời khỏi phòng ngủ, ở dưới lầu dì Vương đã chuẩn bị sẵn cho cô một phần điểm tâm sáng.
"Dì Vương, hôm nay nhờ dì đem toàn bộ quần áo của Thần nhi ra giặt lại. Buổi tối con trở về sẽ tự tay sắp xếp cho em ấy."
Dì Vương đang làm việc trong bếp nghe Tần Tuyết Nhiễm nói vậy ánh mắt liền loé sáng, kích động quay ra hỏi: "Đại tiểu thư nói như vậy có nghĩa là Dương Thần cũng sắp trở về phải không?"
"Con chỉ phòng ngừa trường hợp em ấy trở về không có quần áo sạch để mặc thôi."
"À, được." Dì Vương giống như bóng bóng xì hơi thất vọng tiếp tục lau dọn bếp.
Ăn sáng xong, Tần Tuyết Nhiễm một mình lái xe thẳng đến trường đại học y Thanh Châu, trực tiếp đi vào văn phòng hiệu trưởng.
Hiện tại bệnh viện của Tần thị hợp tác với trường đại học đã đi vào hoạt động được ba tháng, khởi đầu thuận lợi. Hiệu trưởng nhận được tin Tần Tuyết Nhiễm ghé thăm cũng có chút thấp thỏm, cẩn thận tiếp đón cô. Tin tức Tần Tuyết Nhiễm còn sống đã lan truyền đi toàn thành phố cho nên cũng không còn ai kinh hãi khi nhìn thấy cô nữa.
Cô hôm nay đến đây đơn giản chỉ là để hỏi thăm tin tức của Lâm Dương Thần.
"Hiệu trưởng Trương, trường các ngài có một bạn học tên Lâm Dương Thần, hai năm trước từng là sinh viên khoa y, ngài có nhận biết em ấy không?" Tần Tuyết Nhiễm nhấp một ngụm trà hiệu trưởng Trương pha vừa đi thẳng vào vấn đề.
"A? Khoa y sao? Tôi cũng không biết. Cụ thể em ấy là sinh viên lớp nào? Tôi có thể gọi giảng viên phụ trách đến cho ngài." Hiệu trưởng Trương lấy lòng nói.
Một lát sau khi giảng viên phụ trách đến, nghe Tần Tuyết Nhiễm hỏi đến Lâm Dương Thần liền thở dài, vẻ mặt tiếc nuối không thôi.
"Khi đó bạn học Lâm Dương Thần nhiều ngày không đến trường lại mất liên lạc. Tôi có gọi cho gia đình em ấy hỏi thăm nhưng cũng không ai bắt máy. Mỗi năm đều có trường hợp sinh viên bỏ học không thông báo với nhà trường nhưng chúng tôi đều không tin một sinh viên ưu tú ngoan ngoãn như em ấy sẽ làm như vậy.
Sau đó bạn của Lâm Dương Thần cũng đi tìm em ấy khắp nơi thậm chí lặn lội đến thành phố Nam Tân hỏi thăm nhưng đều không thu được kết quả gì. Khi đó tôi cùng các bạn trong lớp đều sợ em ấy đã xảy ra bất trắc, ví dụ như là...." Giảng viên kia thao thao bất tuyệt một tràng dài, nói đến đây thì phát giác sắc mặt vị chủ tịch họ Tần kia thoáng chốc trở nên lạnh lẽo doạ người, hắn thức thời lập tức dừng lại chủ đề, thanh âm dần nhỏ.
"...Sau đó chúng tôi có đi báo cảnh sát, cảnh sát chỉ nói là sẽ điều tra nhưng cho đến giờ vẫn không nhận được tin tức gì."
"Trước khi mất tích em ấy có nói điều gì kì lạ với các bạn học khác không?" Tần Tuyết Nhiễm lạnh lùng hỏi.
"Không có không có." Giảng viên kia vội xua tay nói. "Tất cả đều bình thường. Em ấy chính là đột nhiên biến mất."
Lúc này Tần Tuyết Nhiễm cũng đã nắm được điểm mấu chốt. Suy nghĩ một lát cuối cùng cô rút ra được kết luận: Lâm Dương Thần hoặc là cố tình ẩn mình không muốn để ai tìm thấy, hoặc là giống như lời giảng viên kia nói, đã xảy ra bất trắc...
Tần Tuyết Nhiễm nghĩ đến đây liền không muốn nghĩ nữa.
"Chủ tịch Tần, chuyện là... nếu cô có gặp lại bạn học Lâm Dương Thần, giúp tôi chuyển lời rằng nhà trường sẽ bảo lưu thành tích cho em ấy đến hết học kì sau. Nếu đến lúc đó em ấy vẫn không trở lại chúng tôi buộc phải làm theo qui định, huỷ bỏ kết quả học tập trước đó."
"Được tôi biết rồi, cảm ơn hai vị."
Những gì cần hỏi đều đã hỏi xong, Tần Tuyết Nhiễm không ở lại nữa, đứng dậy chào hai người kia rồi rời khỏi văn phòng hiệu trưởng. Cô không vội trở về mà đi dạo một vòng xung quanh, nhìn một chút những nơi cô và Lâm Dương Thần từng nắm tay đi qua, những nơi còn in lại dấu chân của hai người.
Tần Tuyết Nhiễm theo trí nhớ tìm đến căn nhà gỗ nơi mà cô và Lâm Dương Thần gặp nhau lần thứ hai. Cô còn nhớ rất rõ khoảnh khắc đầu tiên khi trái tim mình rung động với nàng. Khi đó cô đã không ngừng thầm hỏi vì sao trên đời lại có người con gái xinh đẹp thế này, nét đẹp dịu dàng lại thuần khiết không nhiễm một chút tạp chất. Đặc biệt là trên người nàng dường như được phủ thêm một vầng sáng lấp lánh khiến cô không thể nào rời mắt.
Ba tháng sau đó, cũng tại nơi này cô tỏ tình với Lâm Dương Thần, sau đó Lâm Dương Thần nói nàng cũng rất thích cô, đừng đẩy nàng ra, để nàng ở bên cạnh. Ngày đó là cũng chính là ngày hai người xác định mối quan hệ.
Nhưng khi Tần Tuyết Nhiễm đến nơi mới phát hiện căn nhà gỗ năm đó đã không còn nữa, đã bị phá dỡ từ lúc nào, thay vào đó là một công trình khác đang được xây dựng lên.
Trong lòng Tần Tuyết Nhiễm dâng lên một loại cảm xúc khó tả, có lẽ là trống rỗng cũng có lẽ là tiếc nuối, dù sao thì cũng cực kì khó chịu. Nếu như sớm biết thì cô nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra, bằng bất cứ giá nào cũng phải giữ lại cái nơi đã từng cất chứa rất nhiều kỉ niệm đẹp của hai người.
Tần Tuyết Nhiễm đứng ở đó xuất thần một lúc lâu, đến khi hai chân tê rần cô mới giật giật thân mình, cất bước rời khỏi. Đi thêm một đoạn, bất tri bất giác lại đi đến trước một dãy phòng học dài. Nơi này đối với cô mà nói cũng không có gì xa lạ, trước kia mỗi lần đưa Lâm Dương Thần vào tận lớp đều sẽ đi qua.
Vị trí cô đang đứng cũng chính là nơi mà lần đó hai người tạm biệt.
Ôm nhau, nói lời tạm biệt rồi tách nhau ra, quay lưng mỗi người đi về một hướng.
Tần Tuyết Nhiễm không ngờ lần tạm biệt kia hoá ra lại dài đến như vậy, cho đến hai năm sau cô vẫn không thể nhìn thấy Lâm Dương Thần. Và cũng không biết lần cách biệt này rốt cuộc đến khi nào mới có thể gặp lại, là hai năm, ba năm, hay là vĩnh viễn?
Tần Tuyết Nhiễm lại đứng tại chỗ ngây người cho đến khi xung quanh dần dần vang lên tiếng người cười nói huyên náo, thì ra là sinh viên tan tiết lục đục chuẩn bị cặp xách ra về.
Cô theo dòng người đi ra cổng trường nhưng không vội lấy xe rời khỏi mà tiếp tục đi bộ qua con phố ăn uống bên cạnh, bắt gặp một tiệm cơm nhỏ ven đường lại chậm rãi tiến vào.
Tần Tuyết Nhiễm chọn cho mình một bàn trống ngồi xuống. Bà chủ quán mập mạp nhìn thấy cô đầu tiên là có chút nghi hoặc nhưng vẫn đem menu ra đặt lên bàn.
"Tiểu thư. Cô muốn gọi món gì?"
Tần Tuyết Nhiễm nhận lấy menu, lúc này bà chủ quán mới nhìn rõ dung mạo của cô, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
"A! Tôi nhớ ra cô rồi." Bà ấy đập tay một cái tươi cười hớn hở nói: Cô chính là bạn gái của Dương Thần đây mà!"
Tần Tuyết Nhiễm có chút ngạc nhiên vì bà ấy còn nhớ đến mình. Trước đây cô mới chỉ cùng Lâm Dương Thần ghé đến tiệm cơm này ba lần, lần thứ ba thì Lâm Dương Thần có giới thiệu cô là bạn gái của nàng.
"Bà chủ nhận ra tôi sao?"
"Nhận ra nhận ra. Lần đầu gặp cô tôi liền nghĩ cô ắt hẳn không phải người bình thường, nếu không phải đại tiểu thư nhà giàu thì cũng là doanh nhân. Người có vẻ ngoài giàu có và cao quý như cô hiếm khi bước chân đến khu này nên tôi có ấn tượng rất sâu. Sau đó Dương Thần còn giới thiệu cô là bạn gái của con bé, tôi liền nhớ kĩ. Hơn nữa hai người thật sự rất đẹp đôi, là cặp đôi nữ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy."
"Cảm ơn dì." Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười.
"À phải rồi, sao hôm nay Dương Thần không đi cùng với cô? Mà rất lâu rồi tôi cũng không thấy nó, con bé đã tốt nghiệp rồi sao?"
Tần Tuyết Nhiễm rũ mi xuống, mỉm cười trên môi cũng thu hồi khẽ lắc đầu trả lời: "Em ấy vẫn chưa tốt nghiệp. Hơn nữa... tôi cũng không tìm thấy em ấy."
"Cái gì?" Bà chủ kinh ngạc hỏi: "Không tìm thấy là ý gì a?"
"Thần nhi mất tích hai năm rồi. Tôi cũng không biết em ấy đã đi đâu."
"Chuyện này..." Bà chủ quán nghe vậy cũng rối rắm khó hiểu. Đang yên đang lành sao đột nhiên lại mất tích?
"Bà chủ, nếu có một ngày em ấy ghé đến đây thì dì nhất định phải thông báo cho tôi nhé?" Nói rồi Tần Tuyết Nhiễm lấy trong túi xách ra một tấm danh thiếp đưa cho bà ấy. "Đây là danh thiếp của tôi, bên trên có số điện thoại."
Dù biết tỷ lệ Lâm Dương Thần xuất hiện ở đây mà không tìm gặp cô trước là cực kì thấp, nhưng Tần Tuyết Nhiễm vẫn không bỏ qua trường hợp này. Lúc nãy cô cũng đã căn dặn hiệu trưởng Trương y như vậy.
"Được được." Bà chủ nhận lấy danh thiếp cất vào túi. "Tiểu thư à, cô cũng đừng lo lắng quá, cô nhất định có thể tìm thấy Dương Thần mà." Trong trường hợp này bà ấy cũng không biết nên an ủi cô gái trước mặt ra sao, cũng chỉ âm thầm cầu mong đôi uyên ương có thể sớm ngày gặp lại.
Tần Tuyết Nhiễm gật đầu nói cảm ơn, trong lòng trăm ngàn loại cảm xúc.
.......
Tít tít tít...
Thanh âm điện tử máy móc vang lên đều đặn trong căn phòng bốn bề trắng toát, hoà lẫn trong không khí là mùi nước khử trùng đặc trưng nơi bệnh viện.
Một người phụ nữ gần 50 tuổi đang yên lặng ngồi ở trên chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh, bàn tay vì trải qua sương gió cuộc đời mà dần trở nên lão hoá chai sạn đang nắm lấy một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn khác.
Được bà ấy nắm tay là một người con gái trẻ tuổi đang nằm trên giường bệnh. Hai mắt nàng lẳng lặng nhắm chặt, hàng mi cong dài bất động. Người con gái da trắng như tuyết nhưng lại mang theo vẻ tái nhợt, mái tóc đen dài xoã trên chiếc gối trắng, ngực nhẹ phập phồng. Tuy say ngủ nhưng vẫn không hề mất đi vẻ đẹp, trông vừa nhu hoà điềm đạm lại vừa yếu đuối mỏng manh.
Từng giây từng phút trôi qua nàng vẫn an tĩnh nằm ở đó ngủ say, phảng phất giống như cho dù bên ngoài sấm rền gió cuốn, trời đất đổi thay cũng không thể đánh động nàng. Khiến người ta liên tưởng đến công chúa ngủ trong rừng đang đợi hoàng tử của nàng đến dùng nụ hôn đánh thức.
Không biết qua bao lâu cửa phòng bệnh mở ra, một người con gái khác từ bên ngoài đi vào, trên tay là một hộp cơm giữ nhiệt.
"Mẹ, con mua cơm trưa mang đến cho mẹ đây."
Lâm Tri Nhan lúc này mới giật mình thoát ra khỏi cơn xuất thần, quay đầu nhẹ giọng hỏi: "Tinh nhi đến rồi hả con?"
"Dạ." Nhiếp Tinh Thần đặt hộp cơm lên bàn sau đó đến bên cạnh mẹ của mình đặt tay lên vai bà ấy hỏi: "Mẹ đang nghĩ gì vậy?"
Lâm Tri Nhan đặt tay lên mu bàn tay của đứa con gái nhỏ lại chậm rãi xoay sang nhìn đứa con gái lớn đang nằm trên giường bệnh, tay đang nắm lấy tay bàn nàng không khỏi càng thêm siết chặt, ánh mắt đều là đau lòng. "Mẹ đang nghĩ không biết đến khi nào Thần nhi mới có thể tỉnh lại."
"Chị con ngủ say cũng đã hai năm, sao nó còn không chịu tỉnh dậy nhìn mẹ một lần chứ?" Lâm Tri Nhan nói đến đây thì thanh âm đã trở nên nghẹn ngào.
Nhiếp Tinh Thần dời tầm mắt nhìn người đang nằm bất động trên giường bệnh, thở dài. Những lời an ủi giống như: "Mẹ đừng lo, chị nhất định sẽ tỉnh lại." Hoặc là "Chị chỉ là mệt mỏi nên ngủ lâu hơn bình thường một chút, nghỉ ngơi đủ chị sẽ thức dậy." Những lời này trong hai năm qua cô đã nói đi nói lại với mẹ, cũng dùng nó để tự động viên bản thân không biết bao nhiêu lần.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là lừa mình dối người.
Hai năm trước, Lâm Tri Nhan và Nhiếp Tinh Thần nhận được thông báo từ người của Trịnh gia rằng Lâm Dương Thần bị thương đang cấp cứu ở bệnh viện. Hai người hốt hoảng lập tức bỏ công việc trên tay, chạy đến bệnh viện.
Trước đó ở Trịnh gia, quản gia của Trịnh Tân Thành nghe thấy tiếng súng liền mở cửa lao vào thư phòng thì chứng kiến cảnh tượng Lâm Dương Thần ngã xuống đất, máu từ trong đầu chảy xuống sàn nhà. Hắn có chút chấn kinh ngồi xuống kiểm tra thì phát hiện người vẫn còn mạch đập, liền báo cáo với ông chủ. Trịnh Tân Thành sau đó đã lập tức phái người đưa nàng đi bệnh viện.
Sau năm tiếng, bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra thông báo ca phẫu thuật thành công, viên đạn đã được gắp ra ngoài và chỉ gây tổn thương nhẹ cho não. Các bác sĩ đều cho rằng Lâm Dương Thần cực kì may mắn. Trường hợp của nàng cũng là đặc biệt hiếm thấy, chỉ cần viên đạn bay lệch một chút xíu thì đã dẫn đến não bộ gặp thương tổn nặng, hệ thần kinh cũng sẽ chịu tác động nghiêm trọng mà chết.
Hoá ra là thời điểm Lâm Dương Thần nổ súng vào thái dương của mình tự sát, trong một tích tắc Trịnh Tân Thành đã nhanh chóng hất tay nàng, kịp thời khiến cho viên đạn bay chệch hướng. Nhờ vậy mà người cũng giữ lại được một mạng.
Tuy nhiên sau phẫu thuật Lâm Dương Thần lại luôn hôn mê không tỉnh.
Bác sĩ nói tổn thương đã không có gì nghiêm trọng, chỉ là bản thân người bệnh đã không còn ý chí cầu sinh nữa.
Là nàng tự phong bế ý thức của bản thân, tự nhốt mình vào trong không gian vô thức để bảo vệ chính mình.
Nếu bệnh nhân đã không còn ý niệm sống thì cho dù là bác sĩ giỏi cũng vô phương cứu chữa, chỉ có thể giống như hiện tại giữ lại hơi thở cùng nhịp tim lại hôn mê sâu không có ý thức. Hơn nữa thời gian hôn mê là bao lâu bác sĩ cũng không dám khẳng định, có thể là một tháng, ba tháng, nửa năm, cũng có khả năng vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Thời điểm nghe được lời này của bác sĩ, Lâm Tri Nhan bị đả kích tinh thần đến nỗi ngất đi, Nhiếp Tinh Thần cũng chết lặng, họn họ nhiều hơn vẫn là không tin vào những gì mình đã nghe thấy.
Tính cách Lâm Dương Thần như thế nào bọn họ đều hiểu rõ. Nàng từ nhỏ đã là đứa bé luôn luôn vui vẻ lạc quan và đầy nghị lực, cho dù cuộc sống từng trải qua rất nhiều gian nan nhưng nàng chưa bao giờ lùi bước.
Còn nhớ năm Lâm Dương Thần 17 tuổi, Lâm Tri Nhan mắc phải bệnh hiểm nghèo tưởng như đã không còn hy vọng cứu chữa, tuy nhiên nhờ Lâm Dương Thần vẫn luôn không từ bỏ, luôn kiên trì chống đỡ gánh vác, kết quả cũng đợi được kì tích đến với gia đình bọn họ.
Vậy mà hiện tại đứa bé kiên cường này lại từ bỏ bản thân, lựa chọn cách tàn nhẫn như vậy để tự kết thúc sinh mạng của chính mình, dù được cứu sống vẫn lựa chọn cách ngủ say không muốn tỉnh.
Lâm Tri Nhan và Nhiếp Tinh Thần đều không thể đoán được rốt cuộc là con gái / chị gái của bọn họ đã trải qua chuyện kinh khủng gì, nguyên nhân gì khiến nàng trở tiêu cực như vậy.
"Mẹ, đừng nghĩ nhiều nữa. Hiện tại quan trọng là mẹ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, có như vậy thì mới đủ sức khoẻ để chăm lo cho chị, đợi được đến ngày chị tỉnh lại." Nhiếp Tinh Thần nhẹ giọng an ủi mẹ của mình.
Kể từ khi Lâm Dương Thần nằm viện Lâm Tri Nhan cũng xin nghỉ việc, mỗi ngày đều đến bệnh viện chăm sóc nàng. Bệnh nhân hôn mê lâu ngày thường dễ mắc các bệnh da liễu hoặc teo cơ bắp nhưng Lâm Dương Thần thì hoàn toàn không, bởi vì mỗi ngày mẹ Lâm đều cẩn thận lau rửa thân thể, xoa bóp tay chân cho nàng.
Thậm chí mỗi ngày đều nói chuyện, động viên bên tai nàng. Các bác sĩ y tá đều nói bà ấy đừng nhọc lòng nữa, bệnh nhân đã mất ý thức sẽ không cách nào nghe thấy nhưng bà ấy bỏ ngoài tai, vẫn kiên trì giữ lấy hy vọng của mình.
"Mẹ, mau lại ăn cơm đi."
"Ừ. Mẹ đến đây."
Nhiếp Tinh Thần từ trong hộp giữ nhiệt dọn thức ăn ra, một bên nói: "Lát nữa ăn xong để con đến lau mình và gội đầu cho chị đi, mẹ cứ nghỉ trưa một lát, xong việc con chở mẹ về nhà."
"Như vậy sao được? Con mỗi ngày đều vất vã đi học đi làm, hiếm có một ngày rảnh rỗi, con nên dành thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn mới đúng."
"Không sao, con không mệt." Trên gương mặt lạnh lùng của Nhiếp Tinh Thần lộ ra một chút nhu hoà hiếm thấy. "Thỉnh thoảng cũng muốn làm chút gì đó cho chị."
Lâm Tri Nhan nghỉ việc kết quả để Nhiếp Tinh Thần đến gánh vác kinh tế gia đình. Cô ấy tuy còn là sinh viên nhưng cực kì ưu tú lại có sở trường đặc biệt, tiền kiếm được còn nhiều gấp mười mấy lần so với một nhân viên công chức bình thường.
Lúc đầu Lâm Tri Nhan mỗi ngày đều ở lại bệnh viện với Lâm Dương Thần kể cả ban đêm, sau nhiều lần Nhiếp Tinh Thần kiên trì khuyên nhủ bà ấy mới chịu nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Buổi sáng đến bệnh viện, buổi chiều hoặc muộn nhất là buổi tối sẽ trở về nhà nghỉ ngơi.
Phòng bệnh lại lâm vào yên tĩnh, hai người ăn cơm cũng không có nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ có tiếng bát đũa khẽ va vào nhau phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT