Sáng hôm sau Tần Tuyết Nhiễm đúng giờ thì rời nhà đi làm. Dù đã giao phần lớn công việc ở Tần thị cho chú ba Tần Kiến Quân quản lý nhưng cô vẫn phải thường xuyên đến công ty để kí duyệt văn kiện hoặc chủ trì những cuộc họp quan trọng.
Lâm Dương Thần ở nhà theo dõi đồng hồ, đợi Tần Tuyết Nhiễm đến công ty được một quãng thời gian mới đem điện thoại ra gọi cho cô.
"Alo, chị đây." Chuông reo không lâu Tần Tuyết Nhiễm đã bắt máy, giọng nói ôn nhu từ bên kia truyền thẳng vào tai nàng.
Lâm Dương Thần cố kìm nén rung động từ trái tim, bình tĩnh hỏi: "A Nhiễm. Cuốn sách tối hôm qua em đọc chị để ở đâu? Em muốn mượn đọc cho xong."
"Chị vẫn để ở thư phòng."
"Vậy..." Nàng ngập ngừng.
"Em tự vào thư phòng chị lấy đi. Mật khẩu mở cửa là 8302."
Nghe Tần Tuyết Nhiễm thoải mái cho mình mật khẩu, Lâm Dương Thần có chút sửng sốt. "Chị dễ dàng cho em mật khẩu như vậy, không sợ em trộm đi tài liệu quan trọng sao?"
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ, sau đó lại nghe cô nói: "Ngốc! Tài liệu quan trọng sao có thể dễ dàng trộm như vậy?"
Lâm Dương Thần cũng cười. "Vậy em không quấy rầy chị làm việc nữa. Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Cúp máy, Lâm Dương Thần di chuyển qua thư phòng của Tần Tuyết Nhiễm, nhập mật khẩu cô vừa đọc vào khoá cửa điện tử. Nàng còn nhớ 8302 là bốn số cuối trong dãy số hộ chiếu của cô.
Tuy nói tài liệu quan trọng không dễ gì bị đánh cắp nhưng việc Tần Tuyết Nhiễm không chút do dự cho nàng mật khẩu chứng minh một điều - cô thật sự tín nhiệm nàng.
Khoé mắt Lâm Dương Thần có chút cay cay, trong lòng ngập tràn cảm giác áy náy.
Cửa mở, đẩy cửa bước vào phòng.
Đầu tiên nàng nhìn về phía bàn làm việc của Tần Tuyết Nhiễm, laptop đã không còn trên bàn, có lẽ đã bị cô mang đến công ty. Nàng thu hồi tầm mắt, lấy cuốn sách đặt ở trên bàn trà rồi rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Mục tiêu biết được mật mã mở khoá cửa đã hoàn thành, nàng cũng không cần lưu lại thêm nữa.
Khoảng thời gian sau đó Lâm Dương Thần thường xuyên dính lấy Tần Tuyết Nhiễm, để cô đưa nàng cùng vào thư phòng. Nàng lấy lý do là muốn đọc sách, muốn tìm hiểu thêm về chuyên ngành tài chính thậm chí còn nhờ cô giải thích những chỗ không hiểu.
Thực chất những vấn đề đó nàng đã biết từ lâu, vào thư phòng chỉ vì muốn tranh thủ thời cơ quan sát xung quanh nhiều hơn, xác định không có trở ngại gì cho hành động sau này của mình.
Tần Tuyết Nhiễm không một chút nghi ngờ, dung túng cho Lâm Dương Thần theo cô vào thư phòng còn vui vẻ nghĩ bạn gái thật thích dính người, nhiệt tình giảng giải tất cả các thắc mắc của nàng.
Cuối cùng sau mấy ngày, Lâm Dương Thần bắt đầu lên kế hoạch tìm cách tiếp xúc với máy tính của Tần Tuyết Nhiễm.
Buổi tối trước khi đi ngủ nàng mang cho Tần Tuyết Nhiễm một ly nước lọc bên trong có chứa một ít thuốc ngủ. Thói quen trước khi đi ngủ của cô là uống một ly nước ấm, bình thường nàng chính là người chuẩn bị nước giúp cô cho nên hành động hiện tại càng thuận lợi.
Định lượng thuốc rất ít, sẽ không khiến Tần Tuyết Nhiễm ngủ ngay lập tức vì như vậy sẽ khiến cô hoài nghi. Thay vào đó để cho cô chậm rãi cảm thấy buồn ngủ và một khi đã nhắm mắt say giấc ngủ thì không dễ dàng bị đánh thức.
Hơn 12 giờ đêm, Lâm Dương Thần đợi Tần Tuyết Nhiễm nằm bên cạnh đã hoàn toàn đi vào giấc ngủ, tiếng hít thở đều đều mới nhẹ giọng gọi cô:
"A Nhiễm?"
Người bên cạnh không có động tĩnh, nàng nâng giọng gọi lại lần nữa:
"A Nhiễm?"
Xác định Tần Tuyết Nhiễm đã say ngủ, Lâm Dương Thần nhấc cánh tay đang ôm lấy mình lên, từ từ rời khỏi lồng ngực cô, vén chăn xuống giường, mở cửa bước ra ngoài.
Ra khỏi phòng khép cửa lại nàng còn cố tình đứng đợi thêm năm phút, xác định Tần Tuyết Nhiễm không có theo ra ngoài mới yên tâm thả nhẹ bước chân rời khỏi.
Đầu tiên, nàng sang thư phòng mình lấy một cái usb, đeo vào một đôi găng tay sau đó mới bước sang trước cửa thư phòng Tần Tuyết Nhiễm thuần thục ấn mật khẩu, mở cửa tiến vào.
Đến bên cạnh bàn làm việc, nhìn thấy laptop đặt sẵn trên bàn nàng không chút do dự mở lên, bật nút khởi động.
Cả căn phòng một mảng tối om, chỉ tồn tại điểm sáng duy nhất nơi bàn làm việc, ánh sáng màn hình laptop soi rọi lên gương mặt đang vô cùng căng thẳng.
Không gian xung quanh tĩnh lặng một cách đáng sợ, Lâm Dương Thần dường như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang mạnh mẽ đập vì hồi hộp.
Cần nhập mật khẩu để khởi động máy, đây là điều mà nàng đoán được từ trước.
Mật khẩu mở cửa thư phòng là bốn số cuối trong dãy số hộ chiếu của A Nhiễm, vậy nàng thử nhập sáu số đầu xem sao.
Kết quả sai mật khẩu.
Lâm Dương Thần miết miết cái cằm, nhập ngày giỗ của cha mẹ cô, màn hình vẫn hiện thông báo không đúng mật khẩu.
Nàng không lại tiếp tục, nghĩ có lẽ A Nhiễm đã cài đặt giới hạn số lần nhập mật khẩu sai, thường là ba lần, lần thứ ba vẫn nhập sai máy tính sẽ tự động khoá. Đợi đến ngày mai A Nhiễm khẳng định sẽ phát hiện có người xâm nhập.
Lâm Dương Thần chỉ đành đóng laptop, quay trở lại phòng ngủ.
Nàng nằm nghiêng về phía đối diện với Tần Tuyết Nhiễm, đầu gối lên tay ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của cô.
A Nhiễm rốt cuộc đặt mật khẩu gì?
Các ngày tiếp theo, Lâm Dương Thần lặp đi lặp lại cách cũ để đột nhập vào thư phòng. Cách tuy cũ nhưng tuyệt đối hiệu quả, mỗi lần đều thuận lợi tiếp xúc với máy tính mà Tần Tuyết Nhiễm vẫn ngủ say không hề hay biết.
Có điều mỗi lần đều không thể thành công khởi động máy.
Nàng đã thử qua rất nhiều mật khẩu bao gồm sinh nhật cha mẹ Tần, sinh nhật Tần lão gia, thậm chí sinh nhật Tần Tuyết Nhiễm và sinh nhật nàng, ngày hai người lần đầu gặp mặt, ngày hai người chính thức ở bên nhau. Mỗi đêm chỉ có hai lần cơ hội, nhưng tất cả đều không phải.
Lâm Dương Thần nặng nề thở dài, ngay cả những cái này cũng không đúng, rồi cuộc là dãy số nào đây?
Lần nữa thất bại trở về phòng, Lâm Dương Thần trằn trọc không ngủ được. Nàng nghĩ có lẽ mật khẩu nên là một dãy số nào đó có ý nghĩa đặc biệt với Tần Tuyết Nhiễm. Nàng cẩn thận nhớ lại từ trước đến nay cô có từng nhắc đến một con số hay không? Nhưng không có.
Sáng hôm sau, Lâm Dương Thần vừa liên tục ngáp vừa đi xuống lầu, nhìn thấy thân ảnh Tần Tuyết Nhiễm thẳng tắp ngồi ở trên sofa trong phòng khách xem tạp chí.
Nàng vừa ngáp vừa hỏi: "A Nhiễm, chị không đi công ty à?"
Tần Tuyết Nhiễm đợi nàng ngồi xuống ở vị trí bên cạnh mới trả lời: "Hôm nay không cần đi. Em làm sao cứ liên tục ngáp, tối qua ngủ không ngon giấc sao?"
Lâm Dương Thần khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi gật đầu. "Dạ, ngủ không được."
Đâu chỉ có tối qua, mấy ngày nay nàng đều khó ngủ. Có điều tối qua là thảm nhất, trằn trọc tới gần sáng.
Tần Tuyết Nhiễm đưa tay xoa xoa cái cổ của nàng hỏi: "Làm sao vậy?" Như chợt nghĩ ra điều gì đó lại híp híp cặp mắt lại mắt hỏi: "Đừng nói tối qua em lại lén uống trà sữa nhé?"
"Không có không có!" Lâm Dương Thần lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận, nàng còn nhớ rõ tư vị xấu hổ khi bị đánh mông ngày ấy đây.
Sau đó không chớp mắt nói dối: "Thật ra em đã ngủ từ sớm, sau đó thấy ác mộng nên tỉnh lại rồi thức luôn."
Tần Tuyết Nhiễm ôm lấy nàng. "Gặp ác mộng gì vậy? Sao không gọi chị dậy?"
"Đã không còn nhớ rõ nữa. Thấy chị ngủ say nên em không nỡ gọi."
"Nói đến cũng kì quái." Tần Tuyết Nhiễm khó hiểu lẩm bẩm. "Không biết vì sao mấy ngày qua chị luôn buồn ngủ từ rất sớm, còn ngủ đặc biệt sâu." Thậm chí cô còn muốn làm chút chuyện gì đó với Lâm Dương Thần nhưng vì cơn buồn ngủ cứ kéo đến nên đành từ bỏ.
Trong lòng Lâm Dương Thần phát sinh một chút hoảng loạn. Xem ra cách cũ không thể tiếp tục dùng. Nếu tình trạng này kéo dài, A Nhiễm đi kiểm tra sức khoẻ xét nghiệm ra trong máu có chứa thành phần thuốc ngủ thì xem như xong.
"Đại tiểu thư, Lâm tiểu thư, mau lại ăn sáng." Ở nhà bếp, người làm đã dọn lên điểm tâm cho hai người.
"Dạ."
Ngồi trên bàn ăn, Tần Tuyết Nhiễm thấy Lâm Dương Thần vừa ăn vừa nghịch điện thoại liền đưa tay gõ gỗ xuống mặt bàn nhắc nhở: "Thần nhi, tập trung ăn sáng đi, đừng mải chơi điện thoại."
"Em đang tham gia chương trình bốc thăm trúng thưởng của app mua sắm này. 12 giờ trưa nay quay số. Hiện giờ em cần tự chọn bốn con số để đăng kí. A Nhiễm hay chị đề xuất cho em đi?" Lâm Dương Thần giả bộ tự nhiên nói, mắt vẫn tập trung vào điện thoại nhưng trong lòng thì đã hồi hộp muốn chết.
"Em muốn cái gì chị đều có thể mua cho em, cần gì phải tham gia mấy cái này?"
"Thì em muốn thử vận may một chút mà. Em không thể nghĩ ra con số nào cả, chị giúp em đi."
Tần Tuyết Nhiễm không ngẫm nghĩ nhiều liền đáp: "Vậy 0801 đi."
"Được ạ."
Lâm Dương Thần hớn hở nhập 0801 vào màn hình, thành công đăng kí. Thật ra nàng cũng không có nói dối, cứ mỗi giữa tháng app này sẽ tổ chức chương trình quay số trúng thưởng một lần. Chẳng qua là nàng còn ôm một mục đích khác khi làm chuyện này mà thôi.
"Được chưa? Mau ăn đi."
Lâm Dương Thần cười hì hì bỏ điện thoại xuống, tập trung ăn sáng.
Sau khi ăn xong, lau miệng, nàng mới thắc mắc hỏi: "Con số vừa nãy có ý nghĩa gì với chị vậy?"
Tần Tuyết Nhiễm cũng ưu nhã lau miệng rồi mới trả lời: "Là ngày mẹ chị phát hiện ra việc mang thai chị. Kể từ đó cha mẹ luôn xem 81 là con số may mắn."
"À... Thì ra là vậy."
Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười, ánh mắt tràn ngập nhã hứng kể ra: "Thời điểm đó cha mẹ chị đang đi du lịch ở một nơi có tuyết rơi. Mẹ lại đặc biệt thích tuyết, liền quyết định nếu sinh ra con gái thì đặt tên phải thêm một chữ 'tuyết' này."
"Mẹ chị thích tuyết..." Lâm Dương Thần gật gù, sau đó cười xán lạn nói: "Em cũng thích 'tuyết', rất thích."
Tần Tuyết Nhiễm hiểu ý, khoé miệng câu lên, lại chống tay lên cằm tò mò hỏi: "Vậy tên của em thì sao? Mẹ em có từng nói nguyên do đặc biệt gì khi đặt cái tên này không?"
Lâm Dương Thần khi nghe nhắc đến mẹ thì nụ cười liền trở nên gượng gạo, lòng cũng trầm xuống. Hiện tại nàng không biết tình hình mẹ và em gái như thế nào, lần trước bị Trịnh Tân Thành đả thương đã phục hồi hoàn toàn hay chưa? Trịnh Tân Thành không cho gặp cũng như liên lạc với họ, nàng cũng không dám tuỳ tiện trái lời hắn.
Nhìn nàng xuất thần rũ mi Tần Tuyết Nhiễm liền cảm thấy kì lạ. Cô chợt phát hiện cứ mỗi lần nhắc đến gia đình tâm trạng Lâm Dương Thần không hiểu sao sẽ trở nên sa sút.
Lần trước cũng vậy, khi cô hỏi nàng có nói chuyện hai người ở bên nhau cho người nhà biết hay không, trạng thái của nàng cũng y chang như hiện tại. Hơn nữa, hình như cô chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Dương Thần gọi điện về nhà.
"Thần nhi?"
Nghe tiếng gọi, Lâm Dương Thần mới hoàn hồn thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, vội vàng trả lời: "Mẹ em nói em được sinh ra vào sáng sớm lúc mặt trời vừa ló dạng, mẹ luôn xem em như là mặt trời nhỏ của bà."
Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười gật đầu. "Ừm. Cái tên này đúng là rất hợp với em." Người con gái đặc biệt giống với mặt trời vừa ló dạng lúc bình minh, nhỏ xinh lại xán lạn mà ấm áp, mang cho người ta cảm giác xua tan bóng đêm lạnh lẽo.
Dù mang trong lòng thắc mắc nhưng cô không hỏi nàng vấn đề về gia đình. Cô sẽ đợi đến một ngày nàng nguyện ý mở lòng chia sẽ với mình.
Đợi qua mấy ngày, Lâm Dương Thần một lần nữa dùng cách cũ để Tần Tuyết Nhiễm ngủ say, quyết định thử vận may một lần cuối cùng. Nếu lại không được nàng sẽ tìm cách khác, nhưng lần này nàng đặc biệt có tự tin với dãy số kia.
Như thường lệ, nàng mở ra laptop của Tần Tuyết Nhiễm, nhập dãy số 080194, hồi hộp chờ đợi.
Lại sai.
"Con số vừa nãy có ý nghĩa gì với chị vậy?"
"Là ngày mẹ chị phát hiện ra việc đã mang thai chị. Kể từ đó cha mẹ luôn xem 81 là con số may mắn."
Lâm Dương Thần hít sâu một hơi, ngón tay linh hoạt nhập 818181.
Kết quả, âm thanh khởi động vang lên, thành công mở khoá.
Lâm Dương Thần mừng rỡ nở một nụ cười, bắt đầu lướt một vòng các phần mềm sau đó truy cập vào các ổ đĩa tìm tài liệu.
Nhiệm vụ mà Trịnh Tân Thành giao cho nàng là cắm một con chip vào máy tính của Tần Tuyết Nhiễm. Nàng sau đó đã tìm hiểu qua, đây là một con chip hiện đại có xuất xứ từ châu Âu, chỉ cần cắm vào máy tính nó sẽ tự động copy toàn bộ dữ liệu sang một máy chủ khác chỉ trong vòng 10 đến 15 phút, hơn nữa còn sẽ qua mặt được phần mềm chống hack mà không để lại bất kì dấu vết gì. So với usb còn tiện lợi hơn nhiều.
Lâm Dương Thần dĩ nhiên sẽ không làm như vậy. Nàng dự định trước tiên copy tất cả dữ liệu đem về máy tính của mình từ từ nghiên cứu, xem tính chất quan trọng của nó mới quyết định có đưa cho Trịnh Tân Thành hay không.
Đương nhiên, nếu có thể lợi dụng chỗ này quay ngược đào một cái bẫy dành cho hắn thì càng tốt.
Nghĩ là làm, Lâm Dương Thần bắt tay vào việc sao chép tài liệu.
Trong quá trình nàng phát hiện được một thư mục khả nghi được Tần Tuyết Nhiễm cẩn thận thiết lập mật khẩu. Rất có khả năng tài liệu mật nằm ở trong này.
Mở lên thư mục, Lâm Dương Thần thử nhập vào sáu con số là ngày tháng năm nàng và Tần Tuyết Nhiễm xác định mối quan hệ. Kết quả làm nàng vô cùng bất ngờ.
Thành công mở khoá.
Vận khí không tồi.
Nàng copy hết dữ liệu trong đó rồi thoát ra ngoài, tiếp tục với những thư mục khác, phàm là những tài liệu có giá trị đều bị mang đi hết.
Dữ liệu quá nhiều, Lâm Dương Thần hồi hộp chờ đợi mà mồ hôi trên trán cũng ứa ra. Nàng liên tục liếc nhìn về phía cửa phòng, rất sợ có một khoảnh khắc Tần Tuyết Nhiễm đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Loay hoay gần một tiếng cuối cùng cũng xong việc, Lâm Dương Thần thở phào một hơi rút usb ra, tắt máy tính rồi đi cất usb, quay trở lại phòng ngủ.
Leo lên giường, chui vào trong lồng ngực Tần Tuyết Nhiễm. Đêm nay đã có thể an tâm ngủ ngon, nghĩ vậy nàng nhắm mắt lại dần dần tiến vào mộng đẹp.
...............
Sáng hôm sau Lâm Dương Thần tỉnh giấc, mở mắt nhìn đồng hồ thời gian đã điểm 8 giờ, lại nhìn tờ giấy ghi chú mà Tần Tuyết Nhiễm để lại trên tủ đầu giường mới biết cô đã đi công ty.
Nàng vươn vai ngồi dậy, vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu.
Ở dưới lầu, dì Vương quản gia đang dọn dẹp phòng bếp thấy nàng đi xuống liền tươi cười thăm hỏi: "Lâm tiểu thư dậy rồi hả? Để tôi lấy đồ ăn sáng cho cháu."
"Chào buổi sáng dì Vương." Lâm Dương Thần cũng mỉm cười đáp lại.
Chỉ một lát, một phần sandwich trứng ốp lết cùng một ly sữa bò nóng thơm phức đã được đặt lên bàn ăn. Lâm Dương Thần liền kéo cái ghế ngồi xuống.
"Dì đã ăn chưa? Nếu chưa thì ăn cùng cháu."
"Tôi đã ăn từ sớm rồi, Lâm tiểu thư cháu mau ăn đi cho nóng."
"Ai... Dì lại khách sao nữa rồi, gọi cháu Dương Thần là được rồi."
"Được được tôi nhớ rồi." Dì Vương nhìn nàng phồng má lên giống một con hamster nhỏ không khỏi cười đầy từ ái. Bà ấy làm quản gia ở Tần gia đã hơn ba mươi năm, luôn xem chị em Tần Tuyết Nhiễm như con cháu trong nhà. Lần này đại tiểu thư mang về một cô bạn gái vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn lễ phép, không những không khinh thường thân phận người làm mà còn thường xuyên đòi giúp đỡ việc nhà, điều đó khiến bà ấy cảm thấy vui thay cho Tần Tuyết Nhiễm, cũng hết lòng chăm sóc Lâm Dương Thần.
Lâm Dương Thần ăn sáng xong, việc tiếp theo là nhanh chóng lên lầu. A Nhiễm không ở nhà, đây là cơ hội tốt để nàng nghiên cứu đống tài liệu tối qua trộm được từ máy tính của cô.
Nàng lấy usb giấu ở trong ngăn kéo ra cắm vào máy tính của mình rồi bắt đầu mở từng file ra xem.
Toàn bộ báo cáo tài chính của Tần thị trong ba năm qua đều nằm ở trong này. Ngoài ra nàng còn phát hiện thư mục được Tần Tuyết Nhiễm đặt thêm một lớp mật khẩu thực chất là dữ liệu liên quan đến việc buôn lậu.
Lâm Dương Thần nghiên cứu tài liệu đó đồng thời mồ hôi lạnh cũng chảy đầy sống lưng. Những thứ này đều là chứng cứ phạm pháp, nếu bị công bố ra ngoài thì khẳng định Tần Tuyết Nhiễm cùng Tần gia sẽ khó tránh khỏi một trận sóng to gió lớn.
Lâm Dương Thần chăm chú xem tài liệu đến quên cả thời gian, không hề biết Tần Tuyết Nhiễm trở về nhà liền nghĩ đi tìm nàng.
"Em đang làm gì vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT