"Bác sĩ, em ấy thế nào rồi?" Tần Tuyết Nhiễm hết sức lo lắng nhìn Lâm Dương Thần nằm trên xe đẩy đang được y tá đẩy khỏi phòng cấp cứu, vội hỏi bác sĩ.
Vị nam bác sĩ trung niên dùng tay đẩy đẩy gọng kính cận, trả lời: "Bệnh nhân bị chấn động não, vết rách trên trán phải khâu 7 mũi, cơ thể suy yếu do nhiều ngày không được cung cấp chất dinh dưỡng và nước. Nghiêm trọng nhất vẫn là sốt cao không giảm, đêm nay cần phải hạ sốt thì mới xem như vượt qua nguy hiểm. Trước tiên cứ nhập viện để chúng tôi theo dõi tình hình."
"Cảm ơn bác sĩ."
Tần Tuyết Nhiễm theo sau vào phòng bệnh, đau lòng nhìn người con gái đang truyền dịch nằm ngủ trên giường, đầu quấn băng gạt trông vô cùng chói mắt, nơi chóp trán bên trái máu đỏ còn ẩn ẩn thấm ra băng gạt trắng.
Cô dùng khăn ướt lau đi chút bụi bẩn còn dính trên gương mặt nàng lại dùng tăm bông thấm nước chặm chặm lên bờ môi khô khốc. Làm xong hết thảy cô mới kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt nàng.
Cả Tô Tình và Trần Thu Nghiên cũng đến bệnh viện. Lâm Dương Thần ngủ nên bọn họ chỉ ở lại một lát, căn dặn Tần Tuyết Nhiễm chú ý sức khoẻ rồi ra về.
Đợi khi hai người rời khỏi, Tần Tuyết Nhiễm đứng dậy đi vào nhà tắm chuẩn bị một chậu nước ấm cùng khăn lông sạch để lau thân thể cho Lâm Dương Thần. Cô biết nàng thích sạch sẽ, mấy ngày qua không được tắm rửa đàng hoàng khẳng định là rất khó chịu. Hơn nữa nàng cũng sẽ xấu hổ khi bị người lạ nhìn thấy thân thể, cho nên những việc này cô muốn tự làm mà không giao cho hộ lý.
Cởi ra bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, Tần Tuyết Nhiễm lướt một vòng sơ qua thân thể nàng.
Chỉ mới xa cách mấy ngày mà người này đã gầy đi một vòng, toàn thân đều là mồ hôi vì nóng sốt. Vừa nãy khi nghe bác sĩ nói nàng nhiều ngày không được cung cấp dinh dưỡng và nước Tần Tuyết Nhiễm liền hối hận vì đã để cho kẻ bắt cóc chết quá dễ dàng, lẽ ra phải dày vò hắn thêm một trận mới khiến cô hả giận.
Lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của Lâm Dương Thần mà cô không hề nổi lên dục vọng, chỉ có thương xót.
Cô bắt đầu dụng tâm dùng khăn lau mỗi tấc trên da thịt nàng, động tác trên tay vô cùng ôn nhu và tỉ mỉ, cho đến khi xác định toàn thân đã hoàn toàn sạch sẽ mới ngưng, mặc lại bộ quần áo bệnh nhân cho nàng.
Cả đêm Tần Tuyết Nhiễm không dám ngủ, một mực ở bên cạnh chăm sóc Lâm Dương Thần. Bởi vì sốt cao cho nên nàng ngủ cũng không được an ổn, thân thể liên tục tiết ra mồ hôi, khi thì vô thức gọi tên cô, khi lại lầm bầm nói khó chịu. Mỗi lần như vậy Tần Tuyết Nhiễm đều phải mềm giọng dỗ nàng dù chẳng biết người kia có nghe được không, cách hai - ba tiếng thì lau người một lần, lại liên tục dùng tăm bông tiếp nước, nhờ đó người kia mới có thể an tĩnh ngủ.
Cho đến rạng sáng Lâm Dương Thần cuối cùng cũng hạ sốt, dây thần kinh của Tần Tuyết Nhiễm mới giảm bớt căng thẳng, âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Những ngày Lâm Dương Thần bị bắt cóc cô cũng không thể ăn ngon ngủ yên. Cơm ăn vào miệng thì nhạt như nước ốc, ngủ cũng không muốn ngủ. Đôi khi vì quá mệt mỏi mà vô ý chợp mắt, nhưng chưa được bao lâu lại giật mình bật dậy vì lo lắng. Hiện tại xem như nàng đã qua nguy hiểm mà thân thể cô cũng đã tới giới hạn, liền gục đầu lên giường ngủ.
Đến gần trưa, Lâm Dương Thần từ từ mở mắt tỉnh dậy, mất 15 giây để nhận ra bản thân đang nằm ở trong bệnh viện.
Nàng giật giật cổ nhìn sang bên cạnh liền nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm đang ghé lên giường, đầu gối lên cánh tay ngủ ngon lành, một tay kia còn đang nắm chặt lấy bàn tay nàng.
Nàng không gọi cô, chỉ nằm ở đó lẳng lặng ngắm cô, mãi cho đến khi có y tá vào đổi bình dịch Tần Tuyết Nhiễm mới giật mình tỉnh giấc.
Vừa tỉnh giấc đã thấy người nằm trên giường bệnh cũng đang mở to mắt ngây ngốc nhìn mình, Tần Tuyết Nhiễm vội vã ngồi dậy sờ sờ lên cái trán của nàng.
"Thần nhi tỉnh rồi? Sao không gọi chị?"
Nhiệt độ không còn nóng đến bỏng da như tối qua nữa, cô thở phào một hơi đứng dậy rót một ly nước ấm. "Uống chút nước đi. Sau đó chị gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em." Sau đó cắm ống hút uy đến bên miệng nàng, để cho nàng từng ngụm từng ngụm uống xuống.
Bác sĩ vào phòng bệnh kiểm tra cho Lâm Dương Thần, kết luận đã không có gì nguy hiểm, nằm viện truyền dịch quan sát thêm vài ngày thì có thể về nhà.
"Em cảm thấy thế nào rồi? Có phải rất đau hay không?" Đợi bác sĩ đi khỏi, phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tần Tuyết Nhiễm mới nhẹ giọng hỏi.
"Em không sao." Lâm Dương Thần yếu ớt trả lời, mắt vẫn nhìn cô không chớp.
Tần Tuyết Nhiễm đưa tay sờ lấy gương mặt nàng khẽ vuốt ve, ánh mắt vô hạn thương tiếc cùng tự trách.
"Mấy ngày qua cực khổ cho em rồi. Xin lỗi, lần này là lỗi của chị, là chị không bảo vệ được em, hại em phải chịu khổ."
Lâm Dương Thần khẽ lắc đầu nhẹ giọng nói: "Em không trách chị."
Nàng biết mấy ngày qua Tần Tuyết Nhiễm cũng không dễ dàng gì. Nhìn quầng thâm trên mắt cô dù đã trang điểm cũng không thể che giấu, khuôn mặt lộ ra tiều tuỵ, toàn thân dường như cũng gầy đi một vòng. Nàng làm sao còn có thể đành lòng trách cô?
"Nhưng chị cảm thấy rất tự trách. Về sau chị nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn hại đến em nữa."
Lâm Dương Thần cũng đưa bàn tay không gắm kim truyền dịch lên sờ sờ gương mặt Tần Tuyết Nhiễm. "Em biết, đừng nghĩ nhiều nữa. Trông chị tiều tuỵ lắm, mau đi nghỉ ngơi đi."
Tần Tuyết Nhiễm liền nắm lấy bàn tay nàng áp lên gò má của mình. "Không cần, vừa rồi chị cũng đã ngủ được một giấc. Chắc Thần nhi đói bụng rồi đúng không? Bác sĩ nói em nhịn đói nhiều ngày, trước chỉ nên ăn một ít cháo loãng cho quen bụng. Chị đã dặn người nấu cháo, đợi lát nữa đem đến đút cho em."
Lâm Dương Thần nhẹ gật đầu, như nghĩ ra điều gì lại hỏi: "A Nhiễm, ngày hôm qua chị làm thế nào cứu được em vậy?"
Tần Tuyết Nhiễm không giấu diếm thuật lại với nàng: "Nới tới cũng nhờ em để lại mật ngôn kia."
Đêm hôm đó, Lý Bân tìm được trong đám thuộc hạ một người có thể giải mã Morse đến giải mật ngôn mà Lâm Dương Thần để lại. Sau khi anh ta đưa tờ giấy viết lại nội dung cho Tần Tuyết Nhiễm, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều sững sốt thậm chí kinh hãi khi nhìn thấy ba chữ 'Diệc Phi Nhiên'.
Người này là bạn gái cũ của Tần Tuyết Nhiễm, cũng đã chết cách đây ba năm.
"Nói như vậy kẻ bắt cóc có liên quan đến... Diệc Phi Nhiên sao?"
"Khoan đã, sao Dương Thần lại biết Diệc Phi Nhiên?"
Tô Tình và Lý Bân tranh nhau thắc mắc, Tần Tuyết Nhiễm lại chỉ chìm đắm trong suy nghĩ của mình, rất nhanh ánh mắt chợt loé vội lệnh cho Lý Bân: "Diệc Phi Nhiên còn có một người anh trai, đi điều tra xem hiện tại hắn đang ở đâu làm gì."
Cả đêm điều tra, Lý Bân mang về rất nhiều tin tức hữu hiệu. Ba năm trước khi Diệc Phi Nhiên chết Diệc Tu vốn sinh sống ở một nơi khác, không hề hay biết về cái chết của người em gái thất lạc từ nhỏ. Thời gian gần đây hắn bỗng có mặt ở thành phố Thanh Châu, cách mấy ngày trước thì liên hệ với một băng đảng côn đồ, bỏ một số tiền lớn thuê bọn chúng bắt cóc một cô gái.
Quả nhiên là hắn. Tần Tuyết Nhiễm có được đáp án liền bí mật liên lạc với đám côn đồ Diệc Tu đã thuê, bỏ ra số tiền gấp ba lần để mua chuộc bọn hắn quay đầu hợp tác với cô.
Tất nhiên đám người kia không dám từ chối. Bọn hắn chỉ là một băng đảng vô danh tiểu tốt, đắc tội Tần gia không nổi.
Tần Tuyết Nhiễm để bọn hắn nói rõ kế hoạch của Diệc Tu sau đó yêu cầu bọn hắn thời điểm lục soát phải để lại cho cô một khẩu súng, ngoài ra không cần báo cáo với Diệc Tu việc cô có mặc đồ chống đạn. Khi Lý Bân dẫn người đến cũng phải âm thầm bí mật để bọn bọ thuận lợi lên lầu.
Và kết quả là kế hoạch giải cứu diễn ra thành công thuận lợi.
Lúc đầu Tần Tuyết Nhiễm không biết kẻ địch là ai, không dám đem tính mạng Lâm Dương Thần ra mạo hiểm nên chỉ có thể nằm ở thế bị động. Nhưng sau đó nhờ biết được kẻ đứng sau là Diệc Tu thông qua mật ngôn của nàng, cùng toàn bộ kệ hoạch của hắn nên cô mới có thể tương kế tựu kế, vạch ra một kế hoạch chu toàn.
Tần Tuyết Nhiễm kể xong một lúc lâu sau Dương Thần vẫn không có phản ứng, chỉ trầm mặc nhìn bức tường trắng đối diện khiến cô cũng không biết làm sao, đành lúng túng tìm đại một đề tài khác: "Phải rồi, em học mã Morse từ lúc nào vậy?"
Lúc này Lâm Dương Thần mới nhàn nhạt đáp: "Lúc trước có đọc qua một lần."
"Chỉ đọc một lần đã học được? Trí nhớ của em thật tốt."
Lâm Dương Thần nghe được Tần Tuyết Nhiễm khen mình cũng không giống bình thường vui vẻ, mắt vẫn nhìn vào bức tường chỉ là ánh mắt như đang phiêu dạt ở nơi khác, một lát sau mới chầm chậm đáp:
"Chỉ vì trí nhớ tốt nên có một số người, một số sự việc mãi mãi cũng không thể nào quên được."
Tần Tuyết Nhiễm nghe lời này của nàng có chút kì lạ bèn nheo mắt lại tò mò hỏi: "Em nhớ mãi không quên ai vậy?"
Lâm Dương Thần nghe được giọng điệu có phần nguy hiểm của cô liền hoàn hồn giải thích: "Ý của em là người nào từng gặp thì em sẽ không quên."
Tần Tuyết Nhiễm trong lòng cảm xúc phức tạp. Cô phát hiện kể từ sau khi tỉnh lại thái độ của Lâm Dương Thần có gì đó rất kì quái.
Dựa theo hiểu biết của cô về Lâm Dương Thần, khi nàng ốm yếu nhất định sẽ rất dính người thậm chí còn thích làm nũng với cô. Nhưng hiện tại ánh mắt của nàng nhìn cô chỉ mang theo nhàn nhạt xa cách, lại giống như ẩn ẩn hàm chứa tâm sự.
Cô không biết nguyên nhân là vì Lâm Dương Thần vẫn đang trách cô liên luỵ nàng chịu khổ hay là bị doạ sợ một trận lớn nên tinh thần còn chưa ổn định.
Hoặc là, vì chuyện kia...
Lại dời tầm mắt lên vết thương còn đang quấn băng gạt trên chóp trán, lòng Tần Tuyết Nhiễm lại ẩn ẩn nổi lên đau xót. Cô không dám tưởng tượng khi đó Thần nhi đã phải chịu đau đớn và kinh sợ đến mức độ nào. Tuy hiện tại người đã an toàn quay trở về bên cạnh mình nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Lâm Dương Thần biết Tần Tuyết Nhiễm nhìn vết thương của mình lại sinh lòng tự trách, nàng đang định nói mình không sao thì người kia đã nhẹ giọng hỏi: "Còn đau không?"
Lâm Dương Thần lắc đầu, mặc dù từ khi thuốc tê hết tác dụng lại cảm thấy rất đau nhưng nàng không có nói ra.
Tần Tuyết Nhiễm chồm người tới, cách lớp băng gạt đặt lên trên vết thương một nụ hôn nhẹ. Nụ hôn mang theo mười phần thương xót cùng ôn nhu.
Lâm Dương Thần cảm thấy chỉ là một nụ hôn này cũng đã giúp nàng vơi đi phần nào đau đớn. Trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, vết thương bên ngoài cũng không còn đau như vậy nữa.
Lúc này phòng bệnh có người gõ cửa, là người làm ở Tần gia mang cháo tới, Tần Tuyết Nhiễm nhận lấy đổ ra một cái chén sau đó bật nút nâng đầu giường của Lâm Dương Thần lên một chút, bắt đầu từng muỗng từng muỗng thổi nguội rồi đút cho nàng, Ăn được nửa bát cháo, dạ dày ấm áp dễ chịu hơn nhiều, Lâm Dương Thần mệt mỏi một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
..............
Mấy ngày sau đó Tần Tuyết Nhiễm một mực chỉ ở lại bệnh viện. Ban ngày cô túc trực bên giường bệnh của Lâm Dương Thần chăm sóc nàng, lau người, đút ăn, ngay cả việc đi vệ sinh cũng do cô hỗ trợ. Buổi tối thì tắm rửa, xử lý công việc một lát sau đó ngủ nghỉ luôn tại phòng bệnh.
Tần Tuyết Nhiễm một bên chăm sóc Lâm Dương Thần, một bên cẩn thận quan sát trạng thái của nàng. Sau ba ngày Lâm Dương Thần vẫn là dáng vẻ đó, mỗi khi ngủ dậy chỉ nằm một chỗ thất thần, thường xuyên ủ rũ, thái độ đối với cô lại không lạnh không nóng khiến cho lòng cô vang lên cảnh báo.
Có hôm Trần Thu Nghiên cùng Tô Tình đến bệnh viện thăm, Tô Tình còn nghĩ ra nhiều trò vui để trêu chọc Lâm Dương Thần nhưng nàng cũng chỉ là nhàn nhạt cười, sau khi hai người kia ra về thì trạng thái lại quay về như cũ.
Cuối cùng không nhịn được nữa, Tần Tuyết Nhiễm quyết định hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Hiện tại Lâm Dương Thần đã có thể ngồi dậy vững vàng, có thể tự ăn cháo mà không cần Tần Tuyết Nhiễm đút. Sau khi ăn xong, Tần Tuyết Nhiễm rót cho nàng một ly nước, dọn dẹp bàn, giúp nàng lau miệng sau đó mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.
Cô dùng lòng bàn tay phủ lấy mu bàn tay nàng, nghiêm túc lại cẩn thận dò hỏi: "Thần nhi, em có phải có chỗ nào không khoẻ?"
Lâm Dương Thần lắc đầu. "Không có, em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
"Vậy là trong lòng có tâm sự?"
Bị nhìn thấu tâm tư, Lâm Dương Thần rũ mi, im lặng không đáp.
"Em có tâm sự gì có thể nói cho chị biết được không? Đừng để ở trong lòng. Nhìn thấy em như vậy chị thật sự rất lo lắng." Cũng rất bất an.
Lâm Dương Thần có chút không nói nên lời, mấy ngày nay đúng là trong đầu nàng nhiều suy nghĩ phức tạp nhưng không biết nên nói từ đâu. Cuối cùng hỏi: "Chuyện của Diệc Phi Nhiên... chị không định kể với em sao?"
Dù đã đoán được tám phần là chuyện này nhưng trong lòng Tần Tuyết Nhiễm vẫn lộp bộp. Xem ra điều mà cô lo sợ nhất cuối cùng cũng đến.
"Em đã biết được những gì?" Cô hỏi.
"Kẻ bắt cóc đó nói... nói là chị sát hại em gái hắn."
Bầu không khí đột nhiên rơi vào trầm lặng. Một lát sau Tần Tuyết Nhiễm mới lên tiếng thừa nhận: "Hắn nói không sai, là chính tay chị bắn chết Diệc Phi Nhiên. Ba năm trước cô ấy cũng là... bạn gái của chị.
Nhưng mà khi đó cô ấy căn bản không hề yêu chị. Cô ấy chỉ muốn tiếp cận, lợi dụng thân phận bạn gái để ở cạnh chị làm nội gián, giúp kẻ thù của chị hãm hại Tần gia. Thời điểm bị chị phát hiện cô ấy đã trộm được tài liệu mật đang trên đường chạy trốn. Nếu chị để cô ấy sống sót thoát ra ngoài Tần gia xem như xong, cho nên..."
Cho nên không do dự bóp cò, một viên đạn xuyên thấu trái tim.
Đến đây Lâm Dương Thần sắc mặt đã có chút tái nhợt, khoé môi run rẩy.
"Chị có từng nghĩ... cô ấy thật ra...
cũng yêu chị?"
"Không thể nào! Yêu chị thì đã không lừa dối, lợi dụng chị."
Tần Tuyết Nhiễm nhích người tới gắt gao ôm chặt lấy Lâm Dương Thần vào lòng, giam nàng ở trong vòng tay của mình như sợ nàng sẽ chạy mất, chân thành tha thiết giải thích:
"Thần nhi em biết không? Hiện tại chị sống và làm những việc này không phải chỉ vì bản thân chị mà còn là vì Tần gia, vì sự kỳ vọng của ông nội, vì thù của cha mẹ đã mất. Nhiều lúc chị cũng muốn từ bỏ tất cả để sống một cuộc sống bình thường như bao người nhưng nếu chị buông bỏ thì ai sẽ gánh lấy trách nhiệm này? Ai sẽ trả thù cho cha mẹ chị đây? Hơn nữa Tần gia nhiều kẻ thù như vậy, một khi rút khỏi giới hắc đạo thì chắc chắn những kẻ kia sẽ không để bọn chị được yên. Chị chỉ có thể không ngừng lớn mạnh thì mới có thể bảo vệ những người bên cạnh, bảo vệ chính mình.
Vậy nên ngồi ở vị trí này chị không cho phép bất cứ sai số nào xảy ra với mình. Nhất là những kẻ tiếp cận, lợi dụng tình cảm của chị để gây hại cho Tần gia chị đều không thể dung thứ. Em biết không? Cha mẹ chị chết là bởi vì bị kẻ thù cùng nội gián bên cạnh liên thủ hãm hại. Chị tuyệt đối không thể giống như họ.
Có phải em cảm thấy chị rất tàn nhẫn hay không? Người mình yêu cũng có thể tự tay sát hại. Nhưng có câu nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân. Thần nhi em có thể hiểu cho chị không? Đừng sợ, cũng đừng rời xa chị được không? Chị thật sự rất yêu em, chị không thể mất em được."
Tần Tuyết Nhiễm thật hiếm khi nói một lần nhiều lời như vậy, nói đến cuối ngữ điệu gần như là cầu xin, hai tay vòng lấy thân thể Lâm Dương Thần càng siết chặt.
Lâm Dương Thần vành mắt đã đỏ hoe. Nàng hiểu hoàn cảnh và cách làm của cô, nhưng còn nàng...
Trải qua sự việc lần này khiến nàng nhớ lại chút chuyện trong quá khứ, nhớ ra Tần Tuyết Nhiễm vốn hận loại người nào nhất.
A Nhiễm trong mắt không thể chứa một hạt cát, sẽ không tha thứ cho kẻ đã lừa dối hay phản bội cô, càng sẽ không chấp nhận thân phận của nàng. Lâm Dương Thần sao có thể không biết kẻ thù hại chết cha mẹ cô là ai?
Ở trong giới ai mà không biết hai nhà Tần - Trịnh có mối thù sâu sắc đến mức nào. Tần Tuyết Nhiễm hận nhất chính là Trịnh gia, Trịnh Tân Thành.
Vốn mấy ngày trước Lâm Dương Thần còn muốn kể hết sự thật về thân phận của mình với cô cùng với việc Trịnh Tân Thành bắp ép nàng làm nội gián, nhưng hiện tại nàng lại trở nên do dự, sợ hãi.
Nàng rất sợ A Nhiễm sẽ chán ghét sẽ hận mình, vì chuyện đó mà không thèm để ý đến mình nữa, thậm chí giết mình. Đến lúc đó nàng sẽ mất đi cô, mất đi tình yêu không dễ dàng mới có được.
Cũng giống như ba năm trước, A Nhiễm không hề do dự giết chết Diệc Phi Nhiên khi phát hiện ra thân phận của cô ấy, cũng chưa từng nghĩ tới khả năng có lẽ nào cô ấy là thân bất do kỷ.
Bản thân nàng cũng là thân bất do kỷ. Nhưng một khi mọi chuyện bại lộ, A Nhiễm liệu sẽ hiểu cho nàng?
Hơn nữa, nếu như nàng gặp chuyện, mẹ và Tinh Thần sẽ ra sao đây?
Suy nghĩ miên man một hồi Lâm Dương Thần lại nhàn nhạt hỏi: "Diệc Phi Nhiên chết... chị có từng đau lòng cho cô ấy một chút nào không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT