Ngày hôm sau là một ngày đẹp. Nắng trong trẻo đổ xuống những tán lá màu xanh ngọc trong thành. Dung Hoa đang ngồi chải chuốt mái tóc đen dày óng mượt.

"Thị Tâm, ngươi sai thái giám đến Thái Y Viện Hạc, kê cho ta một đơn thuốc an thai, để làm tặng phẩm cho Đích phúc tấn!"

Thị Tâm dạ ran, lui xuống làm ngay. Lúc không có ai, Dung Hoa lấy từ chiếc hộp bạc trên kệ xuống một ít hương dược.

"Thuốc an thai của Đích phúc tấn phải xử sự thật chu toàn, kín đáo. Còn một lượng xạ hương này, chì cần khéo léo nhét một góc trong nơi ở của ả, thì độc tính sẽ phát tán ngay!"

Giương đông kích tây như vậy, ai có thể ngờ được Dung Hoa là chủ mưu.

Nàng ta biết rằng Ý Lan không tự ý dùng thuốc, Minh thân vương càng không quan tâm đến thuốc an thai, chỉ toàn tâm toàn ý chăm sóc như vậy, lại đâm đầu vào công việc mà thôi.

"Cũng là ta có suy đoán đúng đắn. Bây giờ cũng đã có được lợi thế từ phía Đại Quý Phi ấy, không việc gì phải sợ hãi!"

Sau khi tươm tất xong xuôi, lại đến giờ thỉnh an Đích phúc tấn và trò chuyện cùng các cách cách tại chánh điện của Đích phúc tấn.

Dung Hoa miệng cười tươi tắn, sai Thị Tâm đưa túi thuốc an thai, lựa lời mạt ngọt nói:

"Đích phúc tấn tỷ tỷ, muội có một chút quà mọn biếu cho người! Mong người và hài tử sớm ngày khoẻ mạnh!"

Ý Lan cười: "Ta không quen dùng thuốc!"

Dung Hoa lại ra vẻ buồn bã, nói: "Dù gì cũng là tấm lòng của muội, tỷ nhận cho muội vui lòng! Dù biết là không quen dùng thuốc, nhưng tỷ phải lo nghĩ cho đứa bé, phụng dưỡng thật tốt! Nếu là con trai, sẽ là vị hoàng tử đầu tiên của Minh thân vương, cao quý ngời ngời!"

Ý Lan liền gượng gạo, mắt đảo xuống dất mà nhìn đăm đăm, nói: "Đa tạ lòng tốt của muội, tỷ xin nhận lấy! Nhưng tỷ lại muốn có đứa con gái để bầu bạn, tâm sự, an hưởng cuộc đời!"

Mi Trinh liền cười lên to thành tiếng, dại dột buông lời không màng trước màng sau, xem như vạ miệng nói lời bậy bạ:

"Con gái thì sao chứ, mai mốt trưởng thành cũng phải bấm bụng gả đi xa. Chỉ có con trai mới tốt, sẽ ở bên cạnh phụng dưỡng đến khi tuổi đã về già!"

Tịnh Nhu ngạc nhiên: "Hảo! Lời của Mi Trinh cách cách quả thật rât thâm thúy!"

Quyên Cơ lại ghé sát tai của Tịnh Nhu, mỉa mai vài lời: "Mi Trinh muội ấy chắc cũng đang tự sỉ nhục bản thân ấy chứ, vì muội ấy cũng là nữ nhân mà!"

Mi Trinh cau có, gắt gỏng mà nói: "Cô! Ý của cô là gì?"

Ý Lan ho lên một tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện, liền quay sang đánh trống lảng, hàm ý làm loãng đi cuộc cãi vã không đáng có, thanh âm trong trẻo mà hỏi:

"Các muội muội thỉnh an hằng ngày như vậy, có vất vả lắm không?"

Mi Trinh ngồi chưa ấm chỗ, lại thêm phần bứcj tức, liền cất cao giọng nói lanh lảnh lên, tưởng chim vừa bay qua thét lên một tiếng:

"Đích phúc tấn nương nương quả là nhân hậu, biết thương cảm cho tỷ muội chúng ta! Quả thật thì cũng không mệt lắm ạ, chỉ là ngày nào cũng cứ một quy tắc như vậy, chẳng phải không đến sẽ bị làm khó làm dễ sao?"

Cả chánh điện im phăng phắc. Hoàng Diệp ngây người liếc nhìn ả ta, thiên hạ này còn có một nữ nhân tầm thường như vậy sao? Thật là không nói nổi nên lời.

Ý Lan mỉm cười.

"Phải! Quy tắc hoàng gia của Đại An ta nghiêm ngặt như vậy, là để răng đe những người không biết điều! Phải không?"

Quyên Cơ cười đểu một cái, chăm chăm nhìn như lưỡi dao sắc bén thấu tâm can Mi Trinh kia, nói:

"Muội muội có thể mở miệng ra như vậy, ây da, xứng tầm Bát Tế Nhĩ Giai Thị của muội!"

"Ngươi...!" - Mi Trinh giật mình thốt lên một cách thất lễ.

Quyên Cơ nhìn Tịnh Nhu nãy giờ im hơi lặng tiếng, liền hỏi:

"Tịnh Nhu tỷ tỷ, tỷ thấy sao? Vừa đụng nhẹ dòng tộc cô ta một cái lại giảy nảy lên, nếu Minh Trực mà biết được cô ta phỉ báng hoàng gia như vậy, có khi bị chém đầu ngay tức khắc!"

Tịnh Nhu hoà nhã cười trừ một cái, mặt hiện lên rõ rệt sự khinh thường nữ nhân kia.

Hàn Thủy lúc này lên tiếng.

"Quy Sát Bàng Tống thị nhà ta cũng không có loại đê tiện như vậy, Quý Đế Thượng Châu thị của Hoàng Diệp cách cách cũng không như vậy... Ngay cả Cổ Tộc Hoà Chiêu Quốc của Tịnh Nhu cách cách còn biết tôn ti trên dưới, quy tắc nghiêm chuẩn của Đại An ta... Khắp nơi đều biết. Vậy mà cô lại ăn nói hàm hồ như vậy... Không học hỏi được đâu!"

Mi Trinh rơm rớm nước mắt, gằn giọng nói đầy uất hận:

"Các người, các người đang cố ý nhắm vào ta sao? Các người cố ý làm ta bẽ mặt sao?"

Hoàng Diệp thở dài, gõ nhẹ lên tách trà mà cười lên một cách ma mị. Nàng bình tĩnh, cố lựa lời thâm sâu nhất gửi tặng cho nàng ta, nói:

"Bản thân làm sai trước, người khác mới có thể sỉ nhục!"

Mi Trinh liền câm nín ngay tức khắc. Nàng ta căm phẫn nhìn từng kẻ một, rồi chốt hạ ánh mắt nhìn Đích phúc tấn đang im lặng mặc cho thị phi đang diễn ra.

Ý Lan không nói không rằng, nhìn đăm đăm ra ngoài cửa. Không khí hè nóng thêm vài phần, nàng cũng không trách khứ, chỉ ngây thơ cho rằng trời nóng sinh tật thôi.

Nàng mân mê mái tóc búi cao trên đầu, có đính cây trâm phỉ thúy, kì đầu còn được tỉ mỉ đính một vài viên ngọc lục bảo, ngụ ý an khang cát tường.

Nhưng thị phi lại ngày càng tăng cao, nếu không giải quyết thì mãi mãi sẽ không thể yên bình. Thân là Đích phúc tấn, thay mặt phu quân chủ trì, chỉnh đốn phủ vương thích đáng.

"Đủ rồi! Ta còn ngồi sờ sờ ở đây, các muội lại gây huyên náo như vậy? Các muội không biết thế nào là vuốt mặt phải nể mũi sao? Ta nãy giờ im lặng, không phải là nhu nhược yếu đuối mặc cho các muội muốn ra sao thì ra, làm loạn cung quy, trái với tục lệ!"

Nàng đập lên thành ghế một cái, gằn giọng nói đầy uy quyền. Nàng nhìn từng kẻ, lại cúi người về phía trước, đáy mắt long lanh toả ra sự hung dữ.

"Các muội thích chuyện bé xé ra to, ta không màng! Các muội thích đâm chọt nhau lúc nào, ta căn bản không thèm để ý đến! Nhưng các muội hồ đồ như vậy trước mặt ta, ta không thể không nhắc đến!"

Mi Trinh nhẹ nhàng phẩy phẩy tà áo xanh biếc, tỏ ra thản nhiên, miệng nhếch lên một cái đầu trêu tức. Lệ Hằng nhìn thấy cũng ứa hết gan mật cả lên.

"Đích phúc tấn đã nói như vậy rồi, cô ta còn ra vẻ điệu bộ đó nữa, không sợ Minh thân vương biết được sẽ quở trách hay sao?"

Hàn Thủy cười lạnh: "Hạng người như vậy thì sợ ai cơ chứ, im lặng lơ đi là được, trách làm cho Đích phúc tấn và Minh thân vương buồn lòng!"

Ý Lan nghe xong cũng nguôi ngoai đôi chút, nhưng lửa lòng vẫn bùng cháy dữ dội không thôi.

Nàng ta cảm thấy bản thân không đủ xứng đáng để gánh vác chuyện nữ nhân trong cung, ba phần tự ti, bảy phần bất lực vùi dập siy nghĩ của nàng ngày đêm.

"Một lần nữa ta nhắc lại, các muội nghe cho thật kĩ! Những ai còn có ý định quấy rối không thôi, ta sẽ trừng phạt kẻ đó!"

Hoàng Diệp nhìn nàng ta đau đáu, biết rõ nàng ta hăm doạ vậy thôi, tính hiền hơn Bảo Trúc tỷ tỷ nhiều lần như vậy, làm sao nỡ ra tay vùi dập hoa chứ!

Hoàng Diệp cũng bất bình thay cho tỷ ấy, nhưng biết thân biết phận im lặng, dù sao cũng chỉ là một cách cách nhỏ bé, phó mặc cho Ý Lan tự giải quyết êm xuôi một đường.

Mi Trinh cũng biết sợ, che giấu đi sự ngu ngốc ban nãy đi, cười trừ một cái. Nàng ta ngạo mạn như vậy, Ý Lan chắc chắn đã để tâm.

Quả nằm không ngoài dự đoán, Ý Lan từ từ đứng dậy, tiến đến chỗ ả ngồi, lạnh lùng dứt khoát nói:

"Nàng về phòng, đóng cửa sám hối ba tháng, chép Nữ Tắc ba trăm lần. Không có ý định của ta hay Minh thân vương phu quân, tuyệt đối không rời phòng nửa bước! Còn nữa, nếu ai dung túng cho nàng ta, cấm cung một tháng, chép Nữ Tắc một trăm lần!"

Đám nữ nhân tái xanh mặt mũi dạ ran, lần đầu tiên thấy vẻ mặt giận dữ của Ý Lan Đích phúc tấn như vậy. Hoàng Diệp cũng hết hồn, không ngờ rằng bản thân lúc nãy đã phán đoán hoàn toàn sai bét.

Con giun xéo lắm cũng quằn, ai chả có lúc vùng lên đầy mạnh mẽ, dữ dội?

Mọi người giải tán, về lại đến phòng cũng đã là lúc giữa trưa.

Mi Trinh tức giận chạy vụt về phòng, đập bể mấy bình hoa thanh anh và hoa ngọc hân vừa được người ở Ngự Hoa Viên gửi đến.

Nhìn những bình hoa nằm lăn lóc dưới sàn cùng vết sứ sành vỡ vụn, Tương Tâm, tỳ nữ thân cận của Mi Trinh hốt hoảng chạy đến an ủi chủ tử.

"Chủ tử nương nương, xin người bớt giận! Người hãy bảo trọng cơ thể, đừng đến chỗ đó, nô tỳ sẽ dọn ngay!"

Mi Trinh tức đến run rẩy cả người, thân là tiểu thư cao quý lại bị những nữ nhân đó ra vẻ, làm bẽ mặt như vậy.

"Ta phải băm vằm bọn chúng, ta phải giết chết bọn chúng! Ta phải ăn xương uống máu bọn chúng mới hả dạ!"

Tương Tâm lại vỗ về, mặt xuống sắc lo lắng: "Chủ tử đừng nói vậy, người ta nghe thấy sẽ lớn chuyện mất! Để nô tỳ hầu bánh bột lọc củ sen người thích nhất, cùng với trà sâm để thanh mát cơ thể, ổn định tinh thần!"

Mi Trinh nén nỗi tức giận: "Ừm!". Nàng ta quay đầu ra phía cánh cửa đã bị đóng chặt lại, căm hờn ghim vào lòng chuyện ngày hôm nay bọn họ đã gây ra.

Bảo Trúc đang ngồi trên đệm, thanh tao thưởng thức trà táo đỏ được Minh thân vương ban cho lúc mới vào phủ.

"Đúng là dù đã lâu ngày, hương vị vẫn như xưa, không có gì thay đổi hết!"

Hoàng Diệp ngồi bên cạnh hầu quạt cho tỷ tỷ, cười vui vẻ tiếp lời nàng: "Minh thân vương cũng có phần sủng ái tỷ tỷ!"

Bảo Trúc nhìn muội muội, đặt tay lên trán nàng rồi hỏi:

"Dạo này muội xuống săc lắm đấy! Lại ngủ không đủ giấc nữa phải không? Bệnh cũ tái phát, sao không khám cho khoẻ?"

Hoàng Diệp làm nũng, mặt thảo mai nói với tỷ tỷ:

"Tỷ biết rõ muội muội không thích uống thuốc mà? Lại còn như vậy không sợ muội muội buồn sao?"

Bảo Trúc cười mỉm chi, lô rõ lúm đồng tiền duyên dáng. Nàng cứ vỗ về mãi đôi tay trắng muốt của Hoàng Diệp.

Hoàng Diệp liền to nhỏ vài chuyện với Bảo Trúc, nhìn trái nhìn phải không có ai mới dám mở lời.

"Tỷ tỷ, lúc nãy Ý Lan tỷ ấy nổi trận lôi đình như vậy, liệu có là mầm mống tai ương gì không?"

Bảo Trúc cả kinh mở to hai mắt: "Tai ương gì chứ? Ý Lan thân là Đích phúc tấn quyền cao chức trọng trong phủ, răng đe kẻ bề dưới là chuyện bình thường!"

Hoàng Diệp lắc đầu, liền nói: "Muội chỉ sợ lũ người kia sinh lòng thù hận, làm ảnh hưởng đến cơ thể của tỷ ấy, kể cả đứa con trong bụng cũng sẽ không tha!"

Bảo Trúc nhẹ nhàng làm dịu đi sự bất an ấy của muội muội nàng, đưa cho nàng ta chiếc bánh củ sen rắc bột hương quế, nói:

"Muội muội hà cớ chi phải nghi ngờ người khác cho hao tấm tổn sức, nhỡ người ta không có ý gì, có phải muội bị ho là mắc tội vu oan giá họa cho người khác không? Con người đâu phải ai cũng ích kỷ, nhỏ nhen chứ?"

Hoàng Diệp liền chen vào, chắc nịch siy nghĩ nà tuông ra phản bác lại, nheo mắt nói:

"Tỷ tỷ nói phải, người hiền lương thục đức như tỷ tỷ dĩ nhiên sẽ cho rằng như thế! Nhưng tỷ nghĩ thử xem, Lệ Hằng và Mi Trinh ấy vừa vào cung tới bây giờ cũng chỉ là ba tháng hơn, gần bốn tháng, lại hỗn xược đá động như vậy rồi! Thêm vào chuyện ngày hôm nay, hận thù tuông trào sạt lở bến, sẽ không ảnh hưởng đến người khác sao?"

Nàng ngừng một nhịp, lại hững hờ nói tiếp: "Ngay cả Dung Hoa lúc nãy ban cho Ý Lan vài liều thuốc an thai dưỡng thể, chắc gù là thật lòng đối đãi? Nữ nhân dân đen ngoài kia đã ác, tiểu thư quyền quý còn ác gấp bội phần. Suy đi tính lại, nữ nhân trong cung, trong phủ còn hơn là Bà La Sát gieo rắc nỗi kinh hoàng!"

Bảo Trúc vừa nghe vừa tái mặt, tâm can sợ đến run hết cả lên. Nói như vậy chẳng khác nào doạ bao người sợ hãi.

Bảo Trúc nhỏ giọng: "Tỷ hiểu lời của muội! Nhưng đừng đem ra ngoài cho người khác nghe thấy! Nếu thật sự như muội nói, thì bọn họ sẽ cảnh giác nhiều hơn!"

Hoàng Diệp mỉm cười: "Chúng ta cần phải bảo vệ cái thai của Ý Lan toàn vẹn chào đời, không được để xảy ra sơ suất không đáng có!"

Nàng cắn thử chiếc bánh Bảo Trúc đưa cho, vị ngọt và cay nồng hoà tan trong miệng. Khẩu vị của Bảo Trúc luôn khác lạ.

"Để xem thử trong thuốc của Dung Hoa có những gì!"

Bảo Trúc liền ngăn cản lại, nói: "Muội cứ bình tĩnh, Ý Lan tỷ ấy đang nghỉ mệt rồi, làm phiền sẽ không hay cho lắm đâu!"

Hoàng Diệp sực nhớ ra: "Phải rồi, hay là chiều tối ta nói cũng không muộn! Phải kiểm tra kĩ lưỡng càng sớm càng tốt!"

Bên phía Lệ Hằng, nàng ta đang ngồi trên ghế cạnh tấm rèm nhung phủ một bên cửa sổ, có thị nữ hầu quạt và rửa chân.

Nàng chán nản, thở dài than vãn: "Không hiểu sao ta lại cảm thấy vô cùng chán nản! Ở trong phủ ngày đêm hiu hiu quạnh quạnh tẻ nhạt vô cùng!"

Thị nữ thân cận của Lệ Hằng, Diễm Tâm hớt hải chạy vào, mặt vui như được mùa nói:

"Chủ tử, chủ tử có tin tốt!"

Lệ Hằng nhìn ả chạy vào, tay che đi đôi mắt diễm lệ với hàng mi uốn cong tự nhiên, nói:

"Có chuyện gì gấp gáp như vậy, từ từ rồi kể cho ta nghe!"

"Dạ, là phụ thân của người vừa được tín nhiệm, cử sang nước láng giềng làm sứ quán giao dịch, thưởng hơn trăm lượng vàng."

Lệ Hằng ngạc nhiên cười tươi rói, mừng đến mức đứng ngồi không yên, nói:

"Phụ thân của ta giỏi quá! Không hổ danh là người của Thuận Nghiêng Ô Tấn thị!"

Bỗng một luồng suy nghĩ chạy qua trong đầu nàng ta như gió thổi, liền bình tâm lại mà nói:

"Nếu như vậy, chẳng phải trong phủ này ta sẽ có quyền ngang ngửa Đích phúc tấn sao? Phụ thân ta được tín nhiệm như vậy, lại có công lớn như vậy, Minh thân vương không thể không nể phục ta và phụ thân ta! Bấy lâu nay, đêm dài cô đơn như vậy, đã đến lúc ta phải vùng lên đoạt sủng với đám nữ nhân kia rồi!"

Diễn Tâm phủ phục dưới đất, nói:

"Dạ phải! Chủ tử là tiểu thư bề bề cao quý, nhất định sẽ là sủng thê của Minh thân vương!"

Lệ Hằng cười to tiếng đầy hạnh phúc, chen vào đó là tiếng lòng của sự tự tin và đắc thắng.

Thoáng cái đã xế chiều, Di Đại Quý Phi đến chánh điện nơi Hoàng Đế làm việc, e lệ hành lễ.

"Thỉnh an Hoàng thượng! Chúc Hoàng thượng vạn phúc kim an!"

Hoàng thượng ngẩng đầu lên nhìn, vui vẻ nói: "Nàng an toạ!"

Chưa kịp để nàng ta ngồi, Hoàng thượng lại nói tiếp:

"Sao hôm nay nàng có nhã hứng đến đây vậy? Ngày thường cự tuyệt trẫm lắm mà!"

Di Đại Quý Phi cười trừ, nhún vai mà đáp: "Dù sao cũng là phu thê chung chăn chung gối nhiều năm qua, cũng giận hờn nhau nhiều chuyện xảy ra đáng trách!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play