Anh Nhớ Em Dưới Ánh Trăng

Chương 17: Hạnh phúc?


1 năm

trướctiếp

Bốn năm sau...

Sân vận động lớn nhất thành phố.

Dòng người đông đúc.

Trên đường đi, biểu ngữ treo đầy đường, cờ màu vẫy vẫy.

Bóng bay, hoa, biển báo hỗ trợ ...

Đỏ, hồng, vàng, xanh dương... Từ trên cao nhìn xuống, đám người bị các loại màu sắc chất thành từng khối, phân biệt rõ ràng.

Những chiếc xe ứng cứu dán hình ảnh đẹp của các cô gái chạy qua từng chiếc một.

Khẩu hiệu vang dội, tiếng cười nói, thật là náo nhiệt.

Vào mùa hè năm nay, một chương trình tuyển chọn thần tượng đã xuất hiện.

Điểm nóng bùng nổ xuất hiện liên tục, thực lực của các thực hành viên bất phàm, mỹ nữ như mây.

Chương trình được lên kế hoạch mới lạ, nền tảng tuyên truyền mạnh mẽ, một lần chiếm hàng đầu của tìm kiếm nóng.

Mà trải qua hơn hai tháng tranh tài, trận đấu rốt cục nghênh đón kết thúc, sân khấu công cộng cuối cùng, cũng chính là ngày thành đoàn, sắp bắt đầu.

Thông qua kiểm phiếu, chín thực tập sinh hàng đầu cùng nhau tạo thành một nhóm giới hạn hai năm để thực hiện các hoạt động nhóm.

Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, các ông chủ và nghệ sĩ của các công ty lớn đều được mời tham gia, phô trương trang trọng mà sang trọng.

Tại thời điểm này, so với sự náo nhiệt và tiếng cười nói vui vẻ bên ngoài sân thi đấu, trong phòng huấn luyện sinh viên luyện tập, cảm giác khẩn trương tranh giành từng giây từng phút bao phủ mỗi người.

Nhóm các cô gái này, bắt đầu đào tạo căng thẳng và khó khăn kể từ khi chuyển đến căn hộ thực hành.

Một điệu nhảy, một vòng PK, lần lượt bắt đầu.

Hai tháng sau, hai mươi lăm người cuối cùng được để lại.

“1234...... 2234, rầm rầm, xoay người, hạ thắt lưng... Khởi, xoay..."

Trong gương sàn siêu to khổng trang trong phòng tập, các cô gái mặc thường phục, ướt át lạnh lẽo...

Kết thúc buổi diễn tập múa nhóm cuối cùng, giáo viên múa vỗ tay tập trung mọi người lại.

Bày tỏ sự tiếc thương và lời chúc chân thành đến các cô gái.

Sau khi giải tán, mọi người thở hồng hộc, có người ngồi xổm trên mặt đất, cũng có người tùy tiện nhặt nước khoáng ngửa đầu uống nước...

"Trận đấu cuối cùng, vừa rồi khi thầy Lưu nói những lời kia, tôi rất muốn khóc."

"Tuy rằng bình thường cô ấy rất hung dữ, rất nghiêm khắc, nhưng hiện tại ngẫm lại, tôi còn rất cảm tạ cô ấy, nhớ rõ lúc mới vào tôi vẫn là một người tố nhân cái gì cũng không biết, không nghĩ tới cũng có thể đi tới bây giờ."

"Rất luyến tiếc mọi người..."

Ở lại lâu, các cô gái đều nảy sinh tình nghĩa với nhau, ngày cuối cùng, ngoại trừ cảm giác khẩn trương còn có một loại thương cảm không rõ ràng.

Sau khi giải tán, ở giữa phòng thực hành, một cô gái ngửa đầu nói chuyện với giáo viên múa, khóe miệng nữ giáo viên mỉm cười, vỗ vai cô.

Khi giáo viên rời đi, cô đi đến một góc để uống nước.

Vai bị người ta ôm lấy, hai ba cô gái dính vào.

"Niệm Niệm, vừa rồi Lưu lão sư nói gì với cậu?"

Nguyễn Niệm kéo dây cao su xuống, cắn vào miệng, tùy ý kéo tóc dài dính mồ hôi ướt đẫm, buộc thành một túm ở sau gáy.

Cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn trong sạch, không có phấn.

Trang phục luyện công là bộ đồ màu xám gạo vô cùng đơn giản, vừa sảng khoái vừa sạch sẽ.

Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn này, xinh đẹp nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, đường nét rõ ràng, đẹp không tì vết.

"Động tác cuối cùng của tôi làm không tốt, liền hướng Lưu lão sư thỉnh giáo một chút."

"Khụ ~" Cô gái cao lớn buông tay: "Niệm Niệm cậu cũng quá cố gắng, nhân khí đều cao như vậy, khẳng định sẽ không có vấn đề gì. ”

"Đúng vậy đúng vậy đúng vậy, Niệm Niệm Nhất Kỵ Tuyệt Trần, đứt gãy thành bộ dáng gì, còn như vậy chi tiết nha!"

"Tôi thật hâm mộ nha, kỳ trước tôi xếp hạng là 8, có thể xuất đạo hay không đều là một ẩn số."

......

Mấy người vây quanh Nguyễn Niệm, ai nấy đều than thở.

Nguyễn Niệm uống một ngụm nước, vặn nắp lại, tùy ý cười cười.

"Yên tâm, mọi người đều sẽ ra mắt, không cần khẩn trương, công diễn đem chính mình phát huy tốt nhất là được rồi."

Không có nhiều lục đục như vậy, sau hai tháng sớm chiều ở chung, các cô gái đến thi đấu đều xây dựng tình bạn tương đối sâu đậm.

"Tôi muốn sờ sờ đệ nhất thủ, dính chút vận khí, hì hì..."

"A, không được không được, tôi cũng muốn sờ..."

Trong đó một nữ hài tử vừa hô, mấy người nhao nhao vây quanh Nguyễn Niệm cùng cô bắt tay.

Trong nháy mắt, các cô gái rải rác trong phòng luyện tập cũng đều ùa qua góp vui.

"Tôi cũng muốn sờ Niệm Bảo… một chút"

- Niệm Bảo cho tôi một chút vận khí đi!

- Còn có tôi còn có tôi!

Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng luyện tập thật náo nhiệt.

Nhiếp ảnh gia chụp ảnh hoa lập tức đuổi theo, chụp lại cảnh này.

Nhân viên nằm rải rác xung quanh phòng thực hành thì thầm thảo luận.

"Còn chưa ra mắt, ngay cả đối thủ cạnh tranh cũng đã trở thành fan, hiệu ứng hút fan của Nguyễn Niệm quả thật khủng bố!"

"Cái này so với bao nhiêu trận, vé mấy lần này đã bán hết, trận trước trực tiếp quăng vị trí thứ hai hai mươi triệu phiếu, quả thực không cần quá khoa trương!"

"Vị trí C của cô ấy ra mắt không hề hồi hộp, không gạt anh, tôi đã mua một thùng nước cam rồi, cấp trên!"

"Mẹ kiếp, thì ra cậu cũng là tinh phấn a..."

"Ha ha ha, đúng..."

......

Kết thúc buổi tập cuối cùng, Nguyễn Niệm tắm rửa, sau đó vào phòng trang điểm chuẩn bị tạo hình sân khấu cuối cùng.

Mấy ngày mấy đêm huấn luyện, ánh mắt Nguyễn Niệm có chút ửng đỏ.

Stylist nhuộm tóc cô, Nguyễn Niệm nằm trên ghế, trong tay cầm một chiếc điện thoại di động.

Nhóm wechat của bốn chị em, tin tức giống như pháo kích, điện thoại di động chấn động không ngừng.

Nguyễn Niệm sợ ảnh hưởng đến những người khác, thiết lập nhóm thành không quấy rầy.

Kế Cát Mẫn: "Tần Thanh Tần Thanh, cậu ở đâu? Tớ đã ở đây rồi. ”

Tần Thanh: "Tớ đang ở khu ứng cứu, trong tay cầm một khối biểu ngữ lớn, không nhìn thấy cậu đâu hết. ”

Kế Cát Mẫn: "Tớ cũng đang ở khu ứng cứu a, làm sao không thấy cậu nha? Nha, người ở đây cũng nhiều lắm, không thấy được cậu. ”

Tần Thanh: "Tớ mặc quần áo màu vàng. ”

Kế Cát Mẫn: "Cậu nói buồn cười thật đấy, ai không phải là quần áo màu vàng chứ!”

Hứa Tân Ngữ: "Bất đắc dĩ, hai người các cậu gào thét, Niệm Niệm không chỉ có một khu ứng cứu, fan của cậu ấy bao cả sáu khu vực..."

Kế Cát Mẫn, Tần Thanh: "..."

Tần Thanh: "Đột nhiên cảm thấy, Niệm Niệm hình như không cần chúng ta! ”

Kế Cát Mẫn: "Giờ cậu mới biết? ”

Tần Thanh: "Ngày hôm qua là ai kích động như vậy, giống như muốn đi, là ai !!! ”

Nguyễn Niệm nhìn buồn cười, đánh mấy chữ qua.

"Không có không có, tớ rất cần cậu. Hôn ~"

Ba người: "Mẹ kiếp, chính chủ lừa thi thể!!! ”

Tần Thanh: "A a a a a, Niệm Bảo, cậu lấy được điện thoại di động chưa! 555, vợ nhớ anh, khóc ~"

*Trong phong thủy, số 5 là sinh, tam quý 555 thể hiện cho sự sinh sôi, phát triển và niềm hạnh phúc bền lâu mãi mãi. Ở đây có nghĩa là “huhuhu”

Kế Cát Mẫn: "Tần Thanh ghê tởm ai? Kể từ khi vào fanpage, không có gì bình thường! ”

Tần Thanh: "Không cần cậu quản, tôi yêu vợ tôi vui vẻ! ”

Kế Cát Mẫn: "Cậu là tiểu tam, tớ mới là chính cung, mắt lạnh ~"

Nguyễn Niệm cười ha hả ra tiếng.

- Được rồi được rồi, các cậu đều là vợ của tớ ~"

Tần Thanh: "Mới không phải, tớ thấy căn hộ hoa nhụy, cậu đi khắp nơi chọc hoa! ”

Kế Cát Mẫn: "Những lời này, tớ không có ý kiến! ”

Nguyễn Niệm lắc đầu, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ: "Tớ rất vô tội, tớ cái gì cũng không làm!"

Kế Cát Mẫn: "Cậu lớn như vậy, cũng đã không vô tội rồi. ”

Nguyễn Niệm: "..."

Trong cuộc thi tuyển chọn, các sinh viên tập trung vào một nơi để sống và đào tạo, điện thoại di động và các công cụ liên lạc không được phép mang theo.

Nguyễn Niệm trong hai tháng này, ngoại trừ diễn tập, thi đấu, chính là đuổi theo các loại thông báo.

Phỏng vấn, tạp kỹ, quảng cáo...

Bởi vì lương fan của cô cao, cô cơ hồ là người bận rộn nhất trong tất cả luyện tập sinh.

Là một blogger cấp top của một trang web video.

Thật ra từ trước khi vào doanh trại, cô đã mang theo một lượng fan nhất định, là đối tượng trọng điểm của nền tảng.

Nhưng người người có nhiều fan cũng không chỉ có một mình cô, khi đó, người đến tham gia cuộc thi thậm chí còn có thành viên nhóm nữ đã ra mắt.

Mà Nguyễn Niệm lần đầu tiên điên cuồng hút phấn, chính là sân khấu đầu tiên của cô.

Cái gì gọi là "giết người bằng mặt", "Barbie nhân gian", "Ánh trăng trắng", "Mối tình đầu tiên"...

Trong nháy mắt cô ngoại trừ lộ diện, liền kinh diễm thật lớn một nhóm người, câu được một nhóm fan hâm mộ.

Sau đó, một bộ áo trắng cùng vũ đạo mê hoặc lòng người, càng thu hút vô số fan hâm mộ.

Hai tháng, năm buổi biểu diễn bên ngoài...

Cô lần lượt đứt tầng thứ nhất, hơn nữa số phiếu fan vote càng cao, trở thành thần tượng trong mơ của bao cô gái.

Nóng bỏng, tiêu đề, theo đuổi ...

Mùa hè này, Nguyễn Niệm, bốc lửa!

......

Màn đêm buông xuống, sân vận động lớn nhất Lâm thành chợt nở rộ, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc...

Các cô gái nhảy múa trên sân khấu và thể hiện giọng hát của họ.

Dưới sân thi đấu, người hâm mộ vẫy gậy huỳnh quang, hò hét.

Náo nhiệt không ngừng.

......

So với sự căng thẳng và ồn ào vào thời điểm này, bên kia đại dương, một cơn bão tấn công các tòa nhà cao tầng của thành phố.

Ở trung tâm thành phố Los Angeles, những tòa nhà kính cao chót vót đang bị bao phủ bởi cơn bão.

Rõ ràng là ban ngày, lại bị mây đen đè nặng một mảnh.

Sấm chớp, tầng trên cùng của tập đoàn Lâm thị không bật đèn.

Một tia chớp đánh xuống, che dấu thanh âm của mc khống chế...

Cửa sổ sát đất rộng, gạch lát sàn sáng bóng. Màu đen mang theo hơi thở nghệ thuật trang trí, trên ghế sofa da chưa từng có một chút vết ngồi.

Phong cách trang trí kiêng khem, ngắn gọn cũng lạnh lẽo, tất cả các thời gian không thể hiện sự nghiêm ngặt và hợp lý thuộc về tầng lớp thượng lưu.

Chỉ là giờ phút này, ở trong văn phòng trống rỗng này.

Truyền đến tiếng hoan hô cực kỳ mất cân bằng,

Liên tiếp, ồn ào và ồn ào.

Bên cạnh cửa sổ sát đất, người đàn ông mặc áo trắng quần đen, nghiêng nghiêng tựa lưng vào ghế.

Chống đỡ một chân, có một máy tính xách tay trên đó.

Ống tay áo bị anh cởi ra, lộ ra một đoạn xương cổ tay gầy gò màu trắng lạnh.

Nam nhân tư thái lười biếng, ngón trỏ từng chút từng chút nhẹ nhàng điểm nắp bên trong kim loại màu bạc, không chút để ý nhìn màn hình.

Hình ảnh đầy màu sắc, các cô gái trang điểm tinh tế cười ngọt ngào, múa cơ thể đam mê hát nhảy.

"Cảm ơn thí sinh của chúng ta, oa, điệu nhảy vừa rồi quả thực là quá nổ tung!"

"Mọi người nói xem quá nghiện quá nghiện?"

......

Ống kính đảo qua từng thí sinh khác, nhưng lại vô cùng thiên vị dừng lại trước mặt một cô gái trong đó thêm mười giây.

Hai tay lười biếng của người đàn ông dừng lại ở gõ, hơi nâng lên, chạm vào nút.

Rầm rầm một tiếng...

Hình ảnh giao diện được phóng to và sau đó ...

Tiếng flash vang lên trong bóng tối.

  *

Sau một vòng thi đấu, cuối cùng cũng đến được phần hát.

Chín cô gái ra mắt và người dẫn chương trình bắt đầu công bố ở vị trí thứ tám.

Vị trí thứ tám, thứ bảy...

Rốt cục, chờ đến vị trí C vạn người chú ý.

"Người đứng đầu là ai?"

"Wow, giá trị xuất phát của cô ấy trong cuộc bầu cử bình chọn của người hâm mộ là 48.973.681 phiếu!"

"Không sai, không hề hồi hộp. Chúng ta hãy với những tràng pháo tay nồng nhiệt, xin chúc mừng Nguyễn Niệm! ”

"Nguyễn Niệm lấy 48.973.681 phiếu đứt đoạn xuất đạo, là hoàn toàn xứng đáng vị trí C!!"

Tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, lôi đình nổ tai...

Trên sân khấu có vô số dải ruy băng vàng, Nguyễn Niệm dưới ánh đèn sân khấu, từng bước từng bước đi về phía vị trí được vạn người chú ý.

Tự tin, ánh nắng mặt trời, vẻ đẹp không thể đạt được ...

Kính thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất, tia chớp xẹt qua bầu trời đen sầm, một đạo sấm sét bổ xuống.

Đường nét của người đàn ông ẩn trong bóng tối được chiếu sáng một chút.

Đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt âm trầm đến cực điểm.

Tất cả sự kiềm chế và kiên nhẫn tại thời điểm này, tan thành mây khói.

Chuông điện thoại di động vang lên, từng tiếng không ngừng...

Đầu ngón tay nam nhân khẽ điểm, thanh âm trầm thấp mang theo tức giận nồng đậm.

"Anh họ kia, anh. Anh nghe em giải thích..."

"Em không phải cố ý không nói cho anh biết, là chị dâu, chị ấy..."

- Lâm Lộ Đồng! Lâm Giang Lê ngắt lời anh.

"Cậu có thể!"

  ***

  ***

Kết thúc cuộc thi, Nguyễn Niệm cùng với 8 cô gái khác ký hợp đồng với phía nền tảng.

Ra mắt tập thể S-NiNE để thực hiện một hoạt động nhóm giới hạn hai năm.

Công ty môi giới rất nhân văn cho Nguyễn Niệm ba ngày nghỉ.

Ngày rời khỏi ký túc xá sinh viên, Kế Cát Mẫn và Tần Thanh đến đón cô.

"Ôi Niệm bảo của tớ nha, hai tháng sao cậu lại gầy như vậy."

Tần Thanh nhìn bộ dáng Nguyễn Niệm, đau lòng không chịu nổi.

"Rõ ràng trên TV thoạt nhìn còn thấy ổn, hiện tại sao lại gầy như vậy."

Kế Cát Mẫn nói: "Tần Thanh cậu có kiến thức hay không, bình thường nhìn qua ống kính phi thường mập mạp đấy. ”

"Không được, phải hảo hảo bổ sung trở về."

Nguyễn Niệm có chút mệt mỏi, nhéo nhéo mi: "Hai tháng không thấy đâu, Tần Thanh sao cậu lại trở nên ồn ào như vậy. ”

"Phốc xuy~" Kế Cát Mẫn cười ra tiếng.

Tần Thanh không vui: "Tốt cho Niệm Niệm, cậu ghét bỏ tớ ầm ĩ! ”

"Tần Thanh, cậu chậm rãi một chút, fan của Niệm Niệm cậu cũng thấy ngày hôm qua, nếu bị fan biết cậu mắng cậu ấy, mỗi người một câu nước bọt đều có thể dìm chết cậu."

Tần Thanh sửng sốt, lắc đầu: "Ai, đã quên, Niệm Bảo đã không còn như xưa nữa. ”

Nguyễn Niệm ném hành lý cho Tần Thanh.

"Vậy còn không giúp Niệm Niệm cầm lấy. ”

- Được được, tuân mệnh!

...... Lên xe, Nguyễn Niệm tựa lưng vào ghế chớp mắt một lát.

"Mẫn Mẫn, tớ về trước một chuyến.”

"Còn đến chỗ cậu sao?" Kế Cát Mẫn hơi sững sờ.

Nguyễn Niệm gật gật đầu: "Ừm. ”

Tần Thanh im lặng lại.

"Niệm Niệm, hiện tại không giống, nghe nói vào giới giải trí, tùy tiện quay quảng cáo cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền, cậu có muốn suy nghĩ hay không, chuyện chuyển nhà a..."

Nguyễn Niệm nhắm mắt lại, hừ nhẹ một tiếng.

"Ừm, để tớ nghĩ đã."

Chiếc xe lên cao và đi vào khu phố cổ.

Khu phố cổ không yên tĩnh hơn thành phố mới, mặt đất xi măng có thể khiến người ta vấp ngã, cũng có thêm vài phần khói lửa.

Xe một đường chạy vào một tiểu khu lâu đời, tiểu khu giống như nhà phá dỡ, an ninh rất kém, xe của Kế Cát Mẫn trực tiếp chạy vào.

Dừng lại ở dưới lầu một căn hộ, Nguyễn Niệm đội mũ và khẩu trang, quấn kín mình lại, xuống xe.

Không có thang máy, hành lang hẹp đi lên cảm giác trống trải.

Từng bước từng bước phảng phất như cả tòa nhà đều đang lắc lư.

Nguyễn Niệm từ trong túi lấy chìa khóa ra, vừa muốn mở cửa, cửa nhẹ nhàng mở ra, chui ra một thiếu niên cao một mét tám.

Anh mờ mịt mở cửa, trong nháy mắt nhìn thấy Nguyễn Niệm, ánh mắt sáng ngời.

"A, chị!"

Nguyễn Niệm trở về tương đối đột ngột, cô cũng không thông báo cho Nguyễn Gia Hòa.

"Chị, sao chị lại về? Sao chị không nói cho em biết khi chị quay lại? Em sẽ đón chị! ”

Ngữ khí Nguyễn Gia Hòa tràn ngập bất mãn, thuận tay đoạt hành lý trong tay Nguyễn Niệm.

Nguyễn Niệm kiễng giơ mũi chân vỗ vỗ đầu anh: "Những chuyện này không cần em quan tâm, quan tâm chuyện học tập của em nhiều hơn. ”

Nguyễn Gia Hòa không vui: "Chị không cần lúc nào cũng xem thường em, chị rất lợi hại được không. ”

"Ồ? Kỳ thi cuối cùng em xếp thứ mấy? ”

"Thứ nhất!"

Nguyễn Gia Hòa lườm sâu một cái: "Chị hỏi cái gì, nhà chúng ta có xuất hiện con số thứ hai không? ”

"Chậc chậc chậc..."

Tần Thanh ở một bên vỗ tay: "Thật tuyệt vời, nhìn xem. ”

Kế Cát Mẫn ôm quyền: "Cậu cũng không tệ. ”

Tần Thanh: "Hả? ”

Nguyễn Niệm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"Ừm, cậu có số 2, cũng không tệ."

Tần Thanh sửng sốt vài giây: "A a a, các cậu... Nguyễn Niệm, hiện tại ngay cả cậu cũng bắt đầu khi dễ tớ! ”

......

Mấy người cười cười ầm ĩ vào phòng.

Ngôi nhà rất cũ và nhỏ, nhưng nó được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Không khí trong phòng có một chút bụi bặm, thoạt nhìn, rất lâu không có người ở.

"Gia Hòa, thời gian này không phải em đang ở trường sao?" Nguyễn Niệm hỏi anh.

Nguyễn Gia Hòa nói: "Vừa mới thi xong, cho nên hôm nay nghỉ, em nghĩ chị kết thúc cuộc thi hẳn là sẽ trở về, cho nên liền tới quét dọn một chút. ”

"Gia Hòa thật sự hiểu chuyện rồi." Tần Thanh gật đầu tán thưởng.

Kế Cát Mẫn đi một vòng quanh phòng.

"Niệm Niệm."

Cô muốn nói lại thôi: "Nếu không cậu vẫn nên chuyển tới đây ở với tớ đi. ”

"Đúng vậy đúng vậy, hiện tại không giống trước kia, thân phận của cậu đặc thù, nơi này an ninh cũng không tốt, vạn nhất có tư sinh gì đó, không an toàn." Tần Thanh gật đầu đồng ý.

Nguyễn Gia Hòa cũng gật đầu: "Đúng, chị, chị đi chỗ chị Mẫn Mẫn ở đi, không cần lo lắng cho em, sắp thi đại học, em định về ký túc xá ở. ”

Nguyễn Niệm lắc đầu.

"Không thể phiền toái Mẫn Mẫn nữa, tớ sợ lại gặp phải chuyện trước đó."

Mọi người trong nháy mắt trầm mặc.

"Không sao, qua một thời gian ngắn, công ty sẽ sắp xếp ký túc xá tập thể, khi đó tớ chuyển đi cũng được."

Kế Cát Mẫn suy nghĩ một chút: "Tớ không yên tâm, nếu như đám người kia lại tìm tới cậu thì làm sao bây giờ? Hơn nữa cậu ở lâu như vậy, không chừng người ta đã phát hiện ra! ”

"Vẫn là ở khách sạn đi."

......

Kế Cát Mẫn đặt cho Nguyễn Niệm một khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố. Vị trí này an ninh rất tốt, là nơi yêu thích của các ngôi sao giàu có.

Mấy người cùng đi ăn cơm, sau đó đưa Nguyễn Gia Hòa về trường.

Trong xe, Nguyễn Niệm bất tiện xuống xe.

Cô kéo ống tay áo của Nguyễn Gia Hòa.

"Gia Hòa."

"Ừ?"

Nguyễn Niệm níu ừ lên miệng: "Bảo vệ tốt bản thân, sau đó... Đừng để ai biết, chị là chị gái em. ”

Không khí có một khoảnh khắc im lặng.

Hốc mắt Nguyễn Gia Hòa bắt đầu phiếm hồng.

-Chị!

"Nghe lời."

Nguyễn Gia Hòa đột nhiên đến gần Nguyễn Niệm, cao một mét tám, hơi khuất thân, ôm lấy Nguyễn Niệm.

"Biết rồi, chị cũng phải bảo vệ mình thật tốt."

"Ừm." Nguyễn Niệm vỗ vỗ đầu anh.

"Còn nữa, quên nói với chị."

Đôi mắt của anh tràn ngập sự thờ phượng và niềm tự hào.

"Chị, chúc mừng chị được đứng đầu, vị trí C ra mắt."

......

Công ty ký hợp đồng với Nguyễn Niệm là Truyền thông Hòa Uyên.

Muốn nói hiện tại một công ty kinh tế truyền thông độc nhất trong giới giải trí, vậy nhất định không ai khác ngoài Truyền thông Gia Sướng.

Truyền thông Gia Sướng là thiếu gia Hạ - Hạ Kỳ sáng lập, dựa lưng vào Hạ gia, lấy tài nguyên hạ gia làm chỗ dựa vững chắc, lăn lộn trong giới giải trí.

Trong các cuộc thi trước, Gia Sướng là công ty điều hành của nền tảng.

Phía nền tảng tổ chức thi đấu, nghệ sĩ xuất đạo do Gia Sướng điều hành.

Chẳng qua sau khi trải qua tam tứ giới tuyển tú, vốn là nghệ sĩ đông đảo Gia Sướng lại càng quá tải, tài nguyên có chút phân tranh.

Vì vậy, năm nay bắt đầu điều chỉnh chiến lược, không còn tuyển chọn hàng loạt nghệ sĩ ký tên, mà chuyển ánh mắt sang hoạt động của các nghệ sĩ trong công ty.

Vì vậy, năm nay, cuộc thi tuyển chọn được tổ chức bởi các công ty kinh tế lớn thứ hai và mấu chốt.

Kỳ thật sau khi thành đoàn do Hòa Uyên điều hành việc này, chính là tâm ý với Nguyễn Niệm.

Bởi vì cô biết, ông chủ truyền thông Gia Sướng Hạ Kỳ, cùng người đàn ông kia...

Rất quen thuộc.

Mà Nguyễn Niệm, không còn muốn cùng anh liên lụy quá nhiều nữa.

......

Nguyễn Niệm đi vào tòa nhà Hòa Uyển.

Là nghệ sĩ đứt gãy trong tổ hợp C, Hòa Uyển rất thích Nguyễn Niệm.

Công ty thành lập một nhóm môi giới cho chín người trong nhóm, nhóm chủ yếu chịu trách nhiệm về việc kết nối và hoạt động của các hoạt động nhóm, và ngoài ra, họ cũng được trang bị cho họ một nhà quản lý riêng của họ.

Mà Nguyễn Niệm, do Tưởng Nghị phụ trách.

Tưởng Nghị là người đại diện của Hòa Đình, ở trên tay anh ta có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng.

Khoảng thời gian trước, nữ diễn viên hàng đầu trên tay Tưởng Nghị đột nhiên công bố tin tức kết hôn, khiến anh ta trở tay không kịp.

Sau đó, nữ diễn viên lại tùy hứng đề nghị hủy hợp đồng, bỏ một khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng rồi rời đi.

Việc này làm cho Tưởng Nghị tức giận một hồi, ra ngoài giải sầu, vừa trở về, công ty liền đem Nguyễn Niệm nhét cho anh ta.

Có lẽ một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, anh ta nhìn thấy Nguyễn Niệm lần đầu tiên liền phi thường nghiêm túc hỏi cô.

"Nói đi, cô có đang yêu hay không."

Nguyễn Niệm có chút khó hiểu, lắc đầu, thành thật trả lời.

"Không có."

"Thật không?"

"Không có."

Tưởng Nghị từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt Nguyễn Niệm.

"Nào, không có thì ký cái này đi."

Nguyễn Niệm cầm tới xem, nhất thời không rõ nguyên nhân.

"Có chuyện gì vậy? Không biết chữ à?”

Tưởng Nghị chậc chậc một tiếng: "Được, vẫn là mù chữ, được, vậy tôi sẽ nói cho cô nghè, cô hãy nghe cho kỹ. ”

"Khụ khụ, bản thân Nguyễn Niệm ở đây thề, bản thân hiện đang ở trong tình trạng độc thân, hơn nữa cam kết, trong thời gian ký hợp đồng sẽ duy trì trạng thái độc thân, nếu vi phạm quy định này, tôi nguyện ý bồi thường tổn thất tinh thần cho người đại diện Tưởng Nghị tiên sinh 10 triệu nhân dân tệ. Lưu ý: Quy định này là cam tâm của riêng tôi sẵn sàng ký, không có ai ép buộc. ”

"Nghe rõ chưa?"

Tưởng Nghị đọc xong, rất bĩu nhìn cô.

Nguyễn Niệm: "..."

Tưởng Nghị: "Biểu tình của cô là gì vậy? ”

Nguyễn Niệm có chút không nói gì, gừ gừ nói: "Anh biết không, đây là... anh đang làm hợp đồng bá vương à? ”

"Hợp đồng bá vương là gì?"

Nguyễn Niệm: "..."

Cô có chút muốn chết, anh ta xác định anh ta thật sự là người đại diện của Truyền Thông Hòa Đình đúng không?

Nguyễn Niệm thậm chí còn hoài nghi, anh ta giống như là một người mù chữ.

Nguyễn Niệm mở điện thoại di động, đọc định nghĩa của hợp đồng bá vương cho anh ta nghe.

"Hợp đồng bá vương có nghĩa là: "Thường xâm phạm quyền và lợi ích của bên đối diện của người lập hợp đồng,...... Hợp đồng vi phạm pháp luật. ”

"Anh đây là phạm pháp."

Tưởng Nghị chậc chậc một tiếng: "Nha đầu cô, tính tình rất ngang ngược. ”

"Dù sao tôi mặc kệ, nếu muốn tôi làm người đại diện của cô, phải hứa hẹn dưới tay tôi mấy năm nay, không! Bao giờ! Nói chuyện! Tình yêu! Tình yêu !!! ”

Nguyễn Niệm: "Chỉ có vậy sao? ”

Tưởng Nghị: "Ừm? ”

"Được, tôi đáp ứng anh."

"Okk, tôi đã ghi âm rồi."

Nguyễn Niệm: "..."

......

Tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt, Nguyễn Niệm cảm thấy người đại diện của cô có chút thần kinh lớn, nhưng ở chung mấy ngày như vậy, cô phát hiện, hình như cũng không phải như vậy. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Tưởng Nghị làm việc rất có trình tự, tuy miệng lưỡi độc địa, nhưng làm việc quyết đoán.

Mà trong lúc nói chuyện với đối tác, Nguyễn Niệm thật sự đã thấy được cái gì gọi là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói quỷ.

Dựa vào khả năng xã giao thành thạo này, trong khoảng thời gian này, công việc của Nguyễn Niệm nhiều hơn một chút.

"Sáng mai chúng ta có một buổi quay quảng cáo, quay xong cần phải trả lời phỏng vấn báo chí, sau đó buổi chiều phải bắt máy bay đến tỉnh A tham gia một buổi biểu diễn thương mại... Buổi tối đoàn thể bên này có một cuộc phỏng vấn hợp thể..."

Tưởng Nghị một đường lẩm bẩm, bị Nguyễn Niệm kéo cánh tay xuống.

"Tôi muốn hỏi anh một chuyện."

"Hả? Cô hỏi đi. ”

Nguyễn Niệm chớp chớp mắt.

"Những hoạt động này tham gia xong, đại khái tôi có thể lấy được bao nhiêu tiền a?"

Tưởng Nghị, "..."

"Cô rất thiếu tiền?"

Nguyễn Niệm gật gật đầu, tầm mắt có chút cô đơn.

"Ừm, rất thiếu..."

......

Hòa Uyển rất coi trọng sự kết hợp của S-NiNE, vì thế không tiếc mua một căn biệt thự sang trọng.

Nó cũng được xây dựng cẩn thận để tạo thành một lâu đài màu hồng.

Hôm nay là ngày họ chuyển đến.

Xe buýt chở chín người, đi tất cả các con đường về phía lâu đài.

Bên trong xe một mảnh tiếng cười nói vui vẻ, vui vẻ hòa thuận, mỗi người đều tràn đầy chờ mong nơi ở mới.

"Oaaaaa, công ty thật sự sẽ không mua ở phụ cận này chứ, bên này giá rất cao."

"Khu nhà giàu nổi danh của Lâm thị, không có khả năng."

"Tôi cư nhiên có một chút chờ mong."

"A a, hình như là thật, người đại diện của tôi bảo tôi thong thả một chút..."

Mọi người đều mong đợi, với một nụ cười đầy đủ.

Ngoại trừ các cô gái ngồi ở hàng cuối cùng.

Nguyễn Niệm nghiêng đầu, ngoài cửa sổ xe, cảnh sắc quen thuộc từng chút một di chuyển về phía sau.

Con đường này, và đoạn đường mà nơi đó đi qua trong ký ức.

Giống hệt nhau.

Bốn năm...

Nguyễn Niệm chưa một lần đi qua đây, bởi vì mỗi cây cối, từng chiếc lá ở đây.

Đều sẽ lặng yên không một tiếng động đem đoạn ký ức đè ở đáy lòng xé rách ra.

Cô khẽ rũ mắt xuống, một tay ôm ngực.

Tiếng gió ngoài cửa sổ phảng phất hóa thành gió đêm tàn phá bừa bãi.

Không khí nơi này đều lạnh như băng vô tình như vậy, phảng phất như một thanh đao nhọn đâm vào đáy lòng cô.

Nhắc nhở cô ấy về những ngày đó, không phải là một giấc mơ.

Nó có thật.

Gần hơn, gần hơn ...

Một nữ sinh chỉ vào phía trước nói: "Mọi người xem nơi đó, Ngự Cảnh Gia Uyển.”

"Làm sao vậy?"

"Cậu không biết sao? Ngự Cảnh Gia Uyển là nơi ở của Lâm Giang Lê, tập đoàn Lâm Thị. ”

"Cậu đều biết?"

"Đó là..."

Nữ sinh nâng cằm lên: "Nghe nói Lâm Giang Lê từng giấu một cô gái mình thích ở đây. ”

"Còn có chuyện này? Cô gái đó là ai? ”

"Tôi không biết." Cô gái lắc đầu.

"Nhưng kết cục không tốt lắm."

"Sau khi Lâm gia dời đi Mỹ, Ngự Cảnh Gia Uyển liền bỏ không. Cậu có thấy những cây thông đó không? Nghe nói là thời điểm phong lâu, Lâm Giang Lê sai người đến trồng. ”

"Trong nháy mắt, cây cối cao như vậy."

"Đúng vậy, biệt thự cũng không nhìn thấy."

"Ai? Cậu nói cô gái đó có ở trong đó không?" Một người tò mò hỏi.

"Phốc xuy~" Mấy người cười mở ra.

"Đó đều là chuyện cổ tích, ngoài đời nào có tình yêu như vậy chứ!"

"Bất quá tôi cảm thấy, cô gái kia, hẳn là rất hạnh phúc."

"Ừm, tôi cũng cảm thấy."

Nguyễn Niệm nghiêng đầu, xe chạy qua, vừa vặn đi ngang qua biệt thự quen thuộc kia.

Cô lẩm bẩm, không biết đang hỏi ai.

"Hạnh phúc... Cô có hạnh phúc không? ”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp