Khi yêu người ta luôn biết cách làm cho cả thế giới quay vòng vòng tùy ý. Chuyện hai người mà cả cơ quan lo, Tâm Loan hiểu tình cảm Frank dành cho Tương Quân, ấy thế cô nàng e dè không động tĩnh gì.

- Tâm Loan, cô đọc sách hả?

Alex mang cà phê đến, anh ngồi xuống. Mọi người ở ngoài xem Jolh thử máy bay. Hôm nay trời khá đẹp.

- Tôi hỏi anh được không? Tâm Loan đóng quyển sách lại.

- À.. cô nói đi! Alex chăm chú lắng nghe.

- Nếu có một người con trai yêu một cô gái, họ cách trở địa lý rồi chưa từng gặp nhau. Ý tôi là giống như thần giao cách cảm, người con trai không có cách nào tìm được cô gái đó, cuối cùng chết trong tuyệt vọng. Cô gái sau này gặp được người em trai nhưng luôn bị ám ảnh bởi tình yêu trong mơ, không dám đối mặt với tình yêu hiện tại. Vậy phải làm thế nào?

Alex nhướng mày. Hẳn rồi! Ai lại đi hỏi đàn ông một câu phức tạp như vậy.

- Ờ.. nghĩa là.. trong tiểu thuyết hả?

- Chắc vậy! - Tâm Loan thở dài không nói nữa.

Khoảng lặng kéo dài cả tuần, mãi đến khi cơn mưa vào chiều cuối ngày..

- Tương Quân, vào nhanh thôi, mưa to quá!

Tâm Loan hối thúc khi họ vừa trở lại trung tâm, hoàn thành nhiệm vụ cứu hộ cho nhóm người gặp nạn trên núi.

- Tâm Loan, trà nóng nhé! Tôi pha đấy!

- Tốt thôi Jolh!

Jolh cởi chiếc áo khoác ướt sũng ra và đi pha trà. Tương Quân bỏ mấy chiếc ba lô vào tủ thì nghe tiếng Jolh vọng ra.

- Frank, lấy hộ tôi túi đựng rác nào!

Tương Quân thấy Frank còn trong gara nên cô đem túi cho Jolh. Lúc này, Frank bước vào trong, người anh khá ướt. Jolh đem trà nóng đến, mọi người cùng quây quần.

Jolh nhìn Frank chăm chú đến nỗi Tâm Loan và Tương Quân phải kinh ngạc. Giữa đêm, Jolh tỉnh giấc vì khát, anh xuống góc bếp thấy có bóng người ngồi ở sofa. Trong ánh sáng ngà ngà màu vàng đó là gương mặt tái nhợt của Frank.

Trời sáng hẳn, mọi người đều uể oải nhất là Jolh với Frank. Ai biết được đêm qua việc gì xảy ra cho họ.

- Nhanh lên các bạn!

Tương Quân xách ba lô, cô để ý Jolh cứ thì thầm vào tai Frank, anh ấy dường như không khỏe.

Ngoài phía xa, cách đó hơn chục cây số, một nhà máy bốc cháy dữ dội. Đám cháy được khống chế sau vài giờ, nhiều người bị thương. Lần này, toàn đội trực chiến.

Bác sĩ Hanso ra dáng chỉ quy tài ba, ông điều động những người khỏe phụ giúp cứu hộ.

- Nhanh lên nào! Đưa họ rời khỏi đây, nơi này sắp sụp xuống! - Anh lính cứu hỏa nói.

Tâm Loan, Tương Quân thao tác thật nhanh. Cuộc sống cô hiếm khi gặp trường hợp thế này.

- Rầm!

Trần nhà đổ ầm xuống, bụi bay mù mịt. Tất cả tản ra xa.

- Jolh, băng ca!

- Alex!

Tiếng người gọi, người hô kéo dài suốt hai tiếng.

- Anh ơi! - Người phụ nữ chạy đến mặt nức nở. Bà ta nắm lấy tay chồng mình.

- Xin bình tĩnh! Chúng tôi đang cứu ông ấy! - Tâm Loan trấn an, lúc ấy nạn nhân thều thào

- Vũ.. còn trong đó..

- Trời ơi, con tôi! Tôi sẽ đi tìm nó!

Bà ta hoảng hốt, Frank kịp ngăn lại

- Đừng lo, tôi đi tìm cậu ấy!

Frank đứng dậy đi ngay, không ai cản kịp. Mọi chuyện diễn ra trong tích tắc. Mảng tường lớn rơi xuống khiến họ sững sờ. Frank mất hút trong đám bụi dày đặc. Tương Quân nghe tim mình lỡ mất một nhịp. Cô thảng thốt như sắp mất đi thứ gì đó quan trọng.

- Trời ơi, Frank! - Jolh la lên.

- Không xong rồi, tôi phải vào đó ngay. Frank không khỏe sao cậu ta liều lĩnh vậy?

Jolh luống cuống chạy vào thì tiếng nổ khiến khối bê tông bắn vỡ ra rung chuyển mặt đất.

- Jolh!

- Tôi không sao! - Alex người đầy bụi, đỡ Jolh đứng dậy

- Frank trong đó!

- Chết tiệt! Chúng ta làm gì bây giờ?

Tương Quân bàng hoàng, mắt cô cay cay. Cô thấy đau, thấy hối hận vô cùng. Cô đã làm gì thế này? Thật ngu ngốc!

Không được, Frank! Anh không thể như thế được!

Tương Quân lùi ra xa nhìn toàn cảnh, cô bắt đầu phân tích vấn đề. Phải có đường thoát thân, trong khi Jolh, Alex đang cố xoay sở thì vụ nổ khác tiếp tục.

- Không, Frank! - Jolh gào lên, Alex cố giữ chặt Jolh. Tâm Loan nhìn quanh không thấy Tương Quân đâu cả.

Mọi thứ hừng hực nóng lên. Cái gì đến cũng phải đến. Toàn bộ sụp đổ trong tiếng nổ kinh hoàng!

Hai ngày trôi qua, mọi nỗ lực tìm kiếm Frank trở nên vô vọng. Toàn đội ở trong trạng thái nặng nề. Alex, Quang Nhật, Jolh, Hanso đều đi tìm Frank, các cô gái ở lại trạm.

Tương Quân cố đè nén cảm xúc. Cô đến chỗ Frank thường ngồi, ở đó toàn sách. Bất chợt nắm lấy túi áo khoác cứu hộ của mình, cô lôi ra một chiếc nhẫn kèm theo mẩu giấy nhỏ.

Tương Quân, anh đã suy nghĩ nhiều nhưng chẳng biết nói thế nào với em cả. Anh gần như muốn phát điên. Phải, anh điên thật rồi. Em có phải người Florent yêu không? Anh trai của anh sao lại ra đi vì tình yêu ảo tưởng đó. Vì sao em biết suy nghĩ anh mang trong lòng? Em là ai? Anh mệt mỏi quá rồi. Anh muốn đến bên cạnh Florent. Cuộc đời anh ấy như một cuốn sách, món quà đó anh dành tặng em, còn.. tình yêu của anh, em hãy để vào trong trái tim được không? "

- Frank..

Cầm chiếc nhẫn trên tay, Tương Quân chạy đi vội vã, Tâm Loan và Anna chưa kịp nói gì!

Gió khiến mắt cô cay xè, tim cô đau nhói. Chiều tối, những ngôi sao bắt đầu xuất hiện. Cô dừng xe lại, nơi cô đứng nhìn thấy một dòng sông. Đâu ai thấy cô buồn, cô rất tỉnh táo, đột nhiên nước mắt cứ ứa ra.

Ngôi sao sáng đó có phải là anh không? Em đã chờ đợi lâu lắm rồi. Giờ đây anh không còn đợi em nữa phải không? Tại sao em là người cô độc chứ? Tại sao hình ảnh của anh cứ khắc sâu trong Frank? Em có thể quên anh được không? Anh nói đi!

Cô khóc, lần đầu tiên cô làm điều đó khi nói chuyện với một vì sao. Đau đớn quá nhưng biết thế nào đây?

Cảm giác lạnh lẽo ngấm vào da thịt. Có thể là mơ nhưng trong làn sương buổi ban chiều đó có hình bóng một người, một nụ cười thánh thiện, một bàn tay ai đó gạt nước mắt cho cô và rồi.. một ngôi sao rơi xuống sông, nó phát ra ánh sáng lấp lánh. Không tin nổi vào mắt mình, cô chạy theo hướng đó.

Jolh vừa thấy cô, chưa kịp gọi thì cô mất hút trong màn đêm. Cô trông rõ cái vật lấp lánh đó chạy dọc bờ sông. Cô không thể biết được rằng Frank từng làm như thế để tìm được cô.

Mệt mỏi, rã rời, sau cùng cũng đến nơi phát ra ánh sáng, nó hướng vào bờ sông khúc gần bìa rừng.

Ánh sáng dừng lại rồi biến mất. Cô nhìn quanh thấy tối om nhưng chân đạp phải cái gì đó!

Bàn tay? Cô sợ lắm, cố nhìn thật kĩ, ánh trăng mờ ảo hiện ra gương mặt Frank!

Cô vội nâng đầu anh lên, Frank im lặng thở thoi thóp. Cô vỗ nhẹ lên má anh, những giọt máu chảy ướt tay cô.

- Frank! Nghe em nói không?

Frank cứ im lìm, cô sợ hãi vô cùng. Cô sợ mất anh. Tại sao cứ khống chế cảm xúc. Tại sao tình yêu đau khổ như vậy. Em sống mà không màng đến tình yêu anh dành cho em. Đến khi em nhận ra thì anh bỏ em sao?

Những giọt nước mắt rơi xuống mặt Frank, như một tác động tích cực. Anh mở dần mi mắt.

- Là em đây..

- Anh biết.. - Frank thều thào yếu ớt - Anh nghĩ.. sẽ không gặp được em nữa..

- Em đang ở đây! Mọi người đến ngay thôi!

Cô chạm tay lên má anh, người Frank lạnh toát. Cô ôm anh trong lòng. Frank khẽ nhàng.

- Anh.. có thể.. sẽ đi rất xa.. em à..

- Không, Frank! Thiên đường đó sau này hẳn đi. Làm ơn vì em đi mà!

Cô nghẹn trong lòng, Frank cố gắng nói bằng sức lực còn lại, ranh giới mong manh giữa sống và chết nằm trong gang tấc. Anh cười, cô biết. Là nụ cười đau đớn.

- Anh muốn nói với em điều này..

Cô khóc, giọt nước mắt rơi xuống tay Frank. Không quá muộn nhưng đủ nói lên mọi thứ. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng anh yêu cô đến như vậy. Frank gắng gượng ngồi dậy bằng mọi sức lực có thể kéo sự sống của anh quay trở lại.

- Em.. đừng rời xa anh.. có được không?

Cô vỡ òa lên, bao cảm xúc dâng trào khi Frank thốt ra lời tận đáy lòng. Cô ôm chặt anh, sức mạnh tiềm ẩn làm trái tim cô ấm áp đến kì lạ.

- Frank..

Cô nói bằng tất cả tấm lòng mình, khi mà đôi mắt anh nhìn cô trìu mến. Cô khẽ mỉm cười.

* * *

Tình yêu là cơn gió nhẹ thoáng qua, đôi lúc nó tựa như một cơn bão.

- Nhanh lên Tâm Loan, tôi đói quá! - Jolh ôm cái bụng của mình reo ầm ĩ dù Tâm Loan trừng mắt nhìn anh ta.

- Lấy đĩa đi ông bạn!

Jolh nhún vai nhìn Hanso với Ben

- Bà chị này!

- Cái gì? - Tâm Loan liếc xéo bọn họ khiến cả ba cười nghiêng ngã. Phần thưởng nho nhỏ trong dịp cuối năm là chuyến du lịch Bắc Âu cho toàn đội. Thật nể phục ông sếp khi nói với cấp trên rằng cả đội là những người hùng, họ cần nghỉ ngơi để tiếp tục phục vụ thế giới!

Những tia nắng yếu ớt nhưng ấm lòng mọi người vào buổi sáng lạnh giá này. Dã ngoại gần bờ sông, bầu trời đẹp, yên bình như truyện cổ tích.

- Thịt chín rồi nè!

Quang Nhật, Anna cười vui vẻ. Họ sắp đính hôn rồi. Alex dẫn Lucky đến, bữa tiệc ngoài trời bắt đầu.

- Frank, Tương Quân đâu?

- Thôi kệ người ta đi! - Jolh vừa ăn vừa chỉ tay phía bìa rừng.

- Thế đang hẹn hò à?

Alex cười tủm tỉm. Tâm Loan khoanh tay trước ngực, cũng hơn một năm rồi. Ngày đó, mọi người tìm thấy Frank gần bờ sông, anh ấy bị thương rất nặng, vô cùng nguy kịch. Thời gian trôi nhanh thật.

* * *

- Em nhìn gì vậy? - Frank khẽ hỏi.

- Hình như Jolh gọi chúng ta!

- Anh biết rồi!

Frank thở dài nhìn về phía trời xa vô định.

- Anh sao vậy? Em làm anh buồn hả?

Frank lắc đầu.

- Thật không? - Cô sát lại gần anh gặn hỏi. Mặt Frank hơi đỏ, ít ra lúc này anh vẫn chủ động giữ lấy vai Tương Quân rồi kéo cô ngả vào vòng tay mình.

Cô lúng túng thì anh cúi mặt mình sát xuống mặt cô. Tương Quân nghe rõ tiếng thở của anh, cả trái tim đang loạn nhịp từng hồi.

- Có một câu em chưa nói với anh!

- Ơ..

- Em biết mà! - Frank cười nham hiểm - Em nói đi! Nói lời thật lòng đấy!

- Cái gì chứ? - Cô cố thoát khỏi vòng tay anh nhưng không tài nào được. Hơi thở anh phả vào người cô, khuôn mặt khôi ngô đó khiến cô bối rối.

- Em nói đi, nếu không anh sẽ hôn đấy!

- Em.. nói rồi mà!

- Lần đó không tính!

Frank nâng cằm cô lên, mũi họ chạm nhau.

Frank đang làm thật. Anh ấy sắp hôn mình!

- Nè! Em nói..

Chờ có thế Frank mới nới lỏng tay, cô véo anh cái rõ đau.

- Em nói rồi mà!

- Nhưng lúc đó anh đâu còn biết gì nữa!

Frank nắm tay cô áp vào ngực áo mình.

- Anh nghĩ anh sẽ chết nhưng em lại mang sự sống đến cho anh. Tương Quân à, chỉ khi em thật sự yêu anh thì em mới làm trái tim anh đập trở lại.

Frank nói nhẹ nhàng, khóe mắt cô cay cay. Cô ôm anh thật chặt và bắt đầu khóc.

- Frank à, em yêu anh!

Cứ như bầu trời mở ra trước mắt cô, Frank khẽ cười. Anh ôm cô bằng tất cả vòng tay mạnh mẽ, sẵn sàng bảo vệ cô trước mọi sóng gió.

Đã qua rồi tháng ngày mơ mộng, không ảo tưởng giấc mơ xa xôi. Cái cô có bây giờ là tình yêu của Frank. Cô đang sống bằng tâm hồn chính mình.

Em đi tìm anh bằng giấc mơ hão huyền. Em mong đợi mọi thứ như tia nắng nắm trong lòng bàn tay. Đóng lại quyển sách ấy để tình yêu là giấc mơ đẹp, không chờ đợi mỏi mòn khi hạnh phúc đang gần bên em. Chỉ cần anh thôi, mình cùng nhau bay khắp mọi nẻo đường anh nhé!

- Tương Quân, anh yêu em..

The end.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play