Tán cây đu đưa theo làn gió se lạnh. Mặt trời ấm áp nằm trên đỉnh đầu. Hạnh Tương chậm rãi từng bước chân muộn phiền, bao suy nghĩ dồn dập cho câu chuyện tình yêu thời quên lãng.
Con đường, góc phố là biển trời thơ mộng. Cô không chắc mình cố chịu nỗi cô đơn giày vò tâm hồn ra sao. Miễn tự sống tốt vẫn hơn cứ ôm lấy nỗi buồn vô tận.
Văn Tịnh Đông. Nói thế nào nhỉ? Anh nhỏ tuổi hơn cô và cô không suy nghĩ thêm điều gì cả!
Túi xách?
Hạnh Tương giật mình. Cô quên béng ngay nó. Thật khó tin, sao cô có thể đãng trí những lúc như vầy chứ?
Thật là...
Hạnh Tương bấm bụng. Rốt cuộc, cô đành quay lại câu lạc bộ ghi ta. Dĩ nhiên, sự gượng gạo thì không tránh khỏi. Lúc nãy bỏ đi quyết liệt lắm cơ mà!
À...
Cô ngần ngừ khi đứng trước cánh cửa kính bóng loáng. Cả hai phút sau, cô hít một hơi thật mạnh và đẩy nhẹ cửa vào. Âm thanh cọt kẹt trong căn phòng trống nghe rất rõ, Hạnh Tương kinh ngạc bởi Tịnh Đông ngồi sát ngay chỗ ra vào.
Anh nhìn thấy cô. Tất nhiên! Và anh cười, một nụ cười nhẹ nhàng tựa cơn gió thoảng qua nơi bậc cửa.
- Tương Tương, mừng cô trở lại.
Gì thế?
Hạnh Tương chưa kịp định thần, cô trông nét mặt Tịnh Đông rất lạ. Anh đứng dậy, tay cầm chiếc túi xách trao cho cô. Bằng thứ cảm giác nào đó, cô thận trọng quan sát mọi hành động anh đang làm. Khi bàn tay anh muốn chạm lên tóc cô thì khoảnh khắc không ngờ xảy ra.
- Ôi!
Hạnh Tương hoảng hốt, Tịnh Đông phút chốc nằm ngã xuống sàn. Cô chỉ kịp đỡ được đầu anh.
- Cậu sao thế này?
Hạnh Tương lay gọi nhưng anh nằm im lìm. Toàn thân như mềm nhũn ra, không chút sức lực. Mồ hôi thấm đẫm, ướt sũng chiếc sơ mi xanh. Người anh lạnh toát, cô vội vã gọi cấp cứu.
Mười lăm phút sau, nhân viên y tế xuất hiện. Cô vội tránh sang bên, sự lo lắng bất chợt hiện lên trên mặt cô. Có thể là cảm giác từ con người với con người nhưng một chút gì đó nhói lên trong lòng cô.
Nhóm cứu hộ cởi áo anh ra. Họ gắn nhiều thiết bị lên người. Ngay cả chiếc máy sốc điện cũng sử dụng. Thật sự, Hạnh Tương run rẩy hai tay. Cô rất sợ cảm giác đó, cảm giác khi nghe tiếng tút dài từ chiếc máy.
Không sao lý giải nổi. Cô chẳng nhớ mình đã làm gì ngoại trừ việc leo lên xe cấp cứu cùng anh. Chàng trai ấy nằm yên như đang ngủ. Ánh đèn khẩn cấp kêu suốt chặng đường dài.
...
Đồng hồ điểm ba giờ chiều. Thời gian cứ chầm chậm trôi. Hạnh Tương bồn chồn ngồi ngoài hành lang chờ đợi.
- Xin hỏi cô là gì của bệnh nhân?
Vị bác sĩ trẻ tuổi chợt hỏi khi vừa mở cánh cửa.
- Tôi...tôi là...bạn cậu ấy! - Cô lúng túng đáp.
- Cô có thể thông báo cho người nhà bệnh nhân nhé. Cậu ấy phải nằm đây điều trị nên cần người nhà hỗ trợ.
Nghe bác sĩ bảo thế, Hạnh Tương quả thật không biết tính sao. Dù gì Tịnh Đông chỉ ở có một mình, làm cách nào báo cho cha mẹ anh biết đây?
Dòng suy nghĩ kéo dài mãi, cô loay hoay đứng ngồi chẳng yên.
Thôi đành vậy!
Hạnh Tương lắc đầu vào phòng bệnh. Tịnh Đông nằm ngủ trông như hoàng tử trong truyện cổ tích. Chiếc mũi cao vút đầy vẻ nghệ thuật. Cô ngồi xuống cạnh giường và chờ đợi phép màu.
Chai dịch truyền xuống hơn phân nửa. Thông số máy móc thấy ổn định. Cô quan sát chúng dù chưa tường tận lắm.
Reng! Reng!
Chuông điện thoại vang lên, là mẹ cô gọi. Hạnh Tương chần chừ rồi nghe máy:
- Con có chút việc, chắc về muộn mẹ ạ!
Hạnh Tương thở dài trông qua ô cửa sổ. Bọn trẻ con nô đùa trước khuôn viên bệnh viện. Rồi cô nhớ vài kỉ niệm lúc nhỏ. Hình như hồi cô mười lăm tuổi, có cậu bé hay ra công viên gần nhà cô chơi đàn. Cậu ta đánh ghi ta rất chuyên nghiệp. Cô vô cùng thích thú nên ngày nào cũng ra công viên để xem cả.
Thời gian trôi mau, cô lên cấp ba và sau đó là đại học. Cô đã quên khuấy đi cậu bé hôm nào.
Tình yêu đầu đời ập tới, cô đắm chìm trong hạnh phúc ngắn ngủi ấy. Hình ảnh chiếc ghi ta đôi lúc ẩn hiện theo kí ức phai mờ. Bản nhạc làm trái tim cô xao động và cô mơ mộng một tình yêu cổ tích.
- Tương Tương!
Nghe giọng Tịnh Đông, Hạnh Tương giật mình quay đầu lại. Anh đang tháo sợi dây truyền dịch rồi thay áo sơ mi vào.
- Cậu...cậu làm gì thế?
Hạnh Tương bối rối, Tịnh Đông không đợi cô nói thêm. Anh nắm tay và kéo cô nàng đi nhanh chóng.
- Này!
Cô khá bực tức anh chàng này. Quả thật, cô còn chẳng biết nói sao cho vừa. Mới đây thôi, anh ta nằm bất động, vậy mà giờ cứ như kẻ bình thường.
- Cậu...
Hạnh Tương nhướng mày bởi Tịnh Đông ra hiệu giữ im lặng. Anh ta trốn viện thể như oai phong lắm. Cô sắp phát điên với gã hâm hâm kia rồi!
- Xin lỗi, vì tôi làm Tương Tương lo lắng...
Anh cười khẽ, Hạnh Tương đợi thế đánh một cái lên vai anh.
- Ai lo cho cậu hả? Tôi về đây!
Hạnh Tương vội đứng dậy, Tịnh Đông liền nắm nhẹ bàn tay ấy. Anh nói giọng thật ấm áp.
- Cảm ơn vì chị đã quay lại.
Cô thoáng do dự, nhìn bộ dạng anh chẳng có gì gian dối cả. Họ im lặng nhìn nhau bên công viên đối diện bệnh viện. Có lẽ cô cần suy nghĩ thêm về cái đuôi này.
Văn Tịnh Đông. Cậu thật phiền phức!
Hạnh Tương cười miễn cưỡng, Tịnh Đông bỗng phấn chấn hơn hẳn. Anh lấy trong túi ra viên kẹo nhỏ đưa cô.
- Món quà ngọt ngào nhé!
Cô cầm nó. Để hắn vui cũng được. Dẫu sao cô đang đói và cô muốn về nhà.
- Tôi về đây! Nhưng...cậu thật sự ổn chứ?
Hạnh Tương hỏi, anh giơ chiếc điện thoại ra. Ít nhất, cô thấy rõ tên mình trên cái màn hình cảm ứng ấy!
Không khéo hắn lại gọi mình lúc giữa đêm?
Cô ngán ngẩm ra về, anh vẫn dõi mắt theo. Hoàng hôn dần buông xuống, ánh đèn điện sáng khắp nơi. Rồi chiếc ghi ta lại phát ra những âm thanh tình ca dịu ngọt.
Hạnh Tương ngồi xuống chiếc xích đu ở công viên gần nhà. Sương đêm khá lạnh, cô một mình suy ngẫm nhiều thứ quanh mình.
Bước chân ai đó đang đến, cô biết chứ. Anh ta đi sau lưng cô cả quãng đường mà!
- Em à!
Kỷ Văn chầm chậm tiến lại gần. Anh ta mang nét mặt ưu tư, buồn bã.
- Anh có việc gì sao?
Giọng cô vẫn như mọi khi, Kỷ Văn nghe thấy thì buồn thấu tâm can.
- Hạnh Tương, anh xin lỗi! Anh biết làm gì để em tha thứ bây giờ?
Ánh mắt cô ráo hoảnh, cô bình thản đung đưa chiếc xích đu.
- Chúng ta đang tự do, anh cứ sống cho riêng anh. Em không phiền lụy gì cả.
Kỷ Văn chau mày, anh ta nắm chặt hai bàn tay cô.
- Em không còn yêu anh nữa sao?
Hạnh Tương thấy Kỷ Văn mà chưa biết nói thế nào. Tình yêu mất rồi sao tìm lại được. Chính anh phũ phàng thế, sao trách cô chứ!
- Kết thúc rồi anh à.
Cô đứng dậy, đẩy tay Kỷ Văn ra. Hành động đó khiến Kỷ Văn tổn thương vô cùng.
- Vì em yêu người khác phải không?
Hạnh Tương bậm môi. Cô giận lắm nhưng không quay đầu lại. Đúng cũng được, sai cũng được. Dù sao, trái tim cô đâu muốn yêu thêm ai nữa. Cô lặng lẽ bước đi dưới bầu trời đêm tràn ngập ánh sao.
Giấc mơ đầu đời tan vỡ. Câu chuyện tình yêu như trang giấy trắng không màu. Hoài niệm, luyến lưu đâu vẽ vào nơi đó mãi. Nó sẽ phôi pha theo dòng chảy thời gian, miên man bất tận
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT