Tô Uyển Ngọc gật đầu: “Em cũng nghĩ như vậy. Vậy anh dẫn con bé đi trước, tháng 10 đến thì em sẽ đi tìm hai người.”

“Được rồi, con gái. Con không cần buồn. Cuối mỗi tuần mẹ vẫn có thể đến thành phố thăm con.” Tô Uyển Ngọc nâng cái cái miệng nhỏ của con gái bà, cười hống nói.

“Mẹ, con luyến tiếc mẹ.” Giang Miên Miên ôm eo mẹ cô, làm nũng nói.

“A, ngoan, ngoan, lớn rồi mà còn làm nũng. Mọi người đang nhìn kìa, không thấy xấu hổ sao?” Tô Uyển Ngọc sờ khuôn mặt nhỏ của con gái bà, trêu ghẹo nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play