Trong nhà mấy đứa cháu gái chỉ học qua lớp xóa nạn mù chữ, lớp xóa nạn mù chữ chỉ học ghép vần đơn giản và các con số.
Giang Miên Miên: ..., xong đời rồi, nhất thời tình thế cấp bách liền quên mất đời này cô còn chưa có đi học.
Nhưng đầu óc cô xoay chuyển nhanh, lập tức tìm tới tấm mộc: "Là cháu ngày thường nghe chị Ái Bảo đọc, nghe nhiều liền nhớ kỹ."
Lâm Ái Bảo là con gái của thôn trưởng, hiện tại học cấp hai ở trấn trên, đọc sách rất nghiêm túc, về đến nhà cũng sẽ tự mình học, việc này mọi người đều biết.
Nghe vậy, vẻ mặt thôn trưởng nghiêm túc hỏi: "Thơ cổ và bảng cửu chương cháu nghe mấy lần liền nhớ kỹ?"
"Dạ." Giang Miên Miên chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ đơn thuần.
Dù sao cũng không ai biết cô là xuyên qua, cô không sợ bị chọc thủng.
"Tám nhân chín bằng bao nhiêu?" Thôn trưởng đột nhiên không kịp đề phòng hỏi ra vấn đề.
Giang Miên Miên phản xạ có điều kiện nói: "Bảy mươi hai."
"Bốn nhân bảy?"
"Hai mươi tám."
..Hỏi liên tục năm sáu lần, thôn trưởng đột nhiên trầm ngâm xuống.
Bọn họ hỏi đáp rất nhanh, mọi người trong thôn phản ứng không kịp, liền nôn nóng mở miệng hỏi: "Thôn trưởng, con gái Trường Hải rốt cuộc trả lời có đúng không?"
Thế hệ trước trong thôn Thạch Kiều không đọc qua sách, có người thậm chí ngay cả tên của bản thân cũng không biết viết.
"Đều đúng cả."
Thôn trưởng gật đầu, nghiêm trang nói với gia đình nhà họ Giang: "Các người muốn cho Tam Nha đi học là quyết định chính xác, con bé rất có thiên phú học tập."
Ông ta học qua cấp hai, so với người trong thôn càng hiểu rõ tầm quan trọng của tri thức, bằng không cũng sẽ không cắn răng cho tất cả các con đều đi đọc sách.
Có người hỏi: "Thôn trưởng, ý của ông là đầu óc của con gái Trường Hải rất thông minh phải không?"
Thôn trưởng gật đầu: "Phải, hơn nữa cũng không phải chỉ là thông minh, nói không chừng về sau có thể học lên cấp ba."
Tam Nha này chuyện khác không nói, chí ít trí nhớ so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, chỉ bằng điểm này lúc đi học càng dễ dàng hơn.
Lời vừa nói ra, mọi người chấn kinh rồi.
Cấp ba nha.
Vậy con gái Trường Hải sau này có thể vào thành làm công nhân, ăn lượng thực ở hàng tạp hóa.
Vì thế, ánh mắt mọi người nhìn về phía Giang trường Hải cũng không giống nhau, ánh mắt nóng rát tràn ngập sự hâm mộ.
Giang Trường Hải ngẩng đầu ưỡn ngực, nói vô cùng tự tin: "Con gái tôi nhất định có thể học lên cấp ba."
Mà Trương Quế Hoa tuy rằng ngoài miệng không nói gì, trong lòng cũng yên lặng đĩnh eo lên.
Giang Miên Miên: ..., a a a, cô không muốn học cấp ba.
Cô chỉ nghĩ đi trường học ứng phó mấy năm là được, chờ có thể làm buôn bán kiếm tiền hưởng phúc.
Cô là một cái học tra, thống hận nhất chính là lúc nước sôi lửa bỏng của cấp ba.
Hệ thống: Cha ký chủ làm thật tốt.
Cũng may bà nội cô vẫn rất tỉnh táo: "Thằng cả, con trước không cần nói sớm như vậy."
Đỡ tới lúc đó lại bị mất mặt.
"Phải đó anh cả, ngay cả thôn trưởng cũng nói là có khả năng có thể học lên, chứ không nhất định có thể thi đậu." Tôn Lệ Hà giọng chua lòm.
Cho dù ông nội Giang thật sự có được một đứa cháu có tiền đó, thì đó nhất định cũng phải là con của bà ta.
Vẻ mặt chờ mong của Giang Trường Hải nhìn con gái ông: "Con gái, con nhất định có thể thi đậu cấp ba đúng không?"
Giang Miên Miên: Không thể!
Nhưng cha cô lại ở trước mặt nhiều người khoác lác như vậy, người làm con gái là cô đây không thể không chống đỡ nha.
Cô chỉ có thể căng da đầu gật đầu: "Đúng vậy."
Giang Miên Miên hối hận, sớm biết rằng như thế này liền không cần làm thật nổi bật, dù sao cha cô da mặt dày bị cười nhạo cũng không cảm thấy khó chịu.
Hệ thống lại dõng dạc hùng hồn nói: "Ký chủ yên tâm, có bản hệ thống ở đây, đảm bảo cô vẫn luôn duy trì hào quang quả học bá, làm ra nổi bật."
Giang Miên Miên khóc không ra nước mắt: "Nhưng tôi chỉ muốn làm một kẻ cá mặn nằm bất động."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT