Thế là đặt mông ngồi xuống bên cạnh Giang Trường Phụng, nhẹ nhàng đặt tay mình lên trên tay của cô, ấm áp dịu dàng mà dỗ dành: "Trường Phụng, em đây là oan uổng cho anh rồi, chúng ta đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, em còn không hiểu rõ anh à, trong lòng anh, em mới là người quan trọng nhất, em ở lúc anh vẫn còn là một thằng trai nghèo, thì đã nguyện ý theo anh, Trường Phụng, anh thật sự rất biết ơn em.”
"Anh còn nhớ rõ những điều này ư." Giang Trường Phụng trong lòng vẫn luôn biết rằng Mã Lỗi không phải người không biết tri ân, chỉ là ông không nhịn được cám dỗ, không quản được nửa thân dưới của mình.
"Trường Phụng, đương nhiên anh nhớ kỹ, những điều này anh còn đều nhớ như in cơ, anh còn nhớ rõ lúc hai chúng ta vừa tới Hương Thành, nghe không hiểu lời nói của người ở đây, còn gây ra không ít trò cười. Còn không có cơm ăn, chỉ có thể nhặt cơm người ta ăn thừa để ăn, hai chúng ta dựa vào bàn tay của chính mình, từ không có gì cả, đến bây giờ áo cơm không lo, em nhưng chính là người vợ kết tóc đồng cam cộng khổ cùng anh, làm sao mà anh lại không cân nhắc cảm nhận của em được chứ." Mã Lỗi nhắc đến thời gian khổ cực những năm đó trải qua, trên mặt lộ ra sắc thái hoài niệm và thổn thức.
Giang Trường Phụng cũng nghĩ đến thời gian vất vả lại hạnh phúc đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT