Vạn Ngọc Đình nhìn thấy Tạ Vãn Nguyệt vào ngày mùng một tháng giêng, ban đầu là ngày hai mươi chín, lúc cậu ấy vui vẻ đi qua chỗ bà cụ lại nhận được thông báo vị chị dâu này đột nhiên bị bệnh, không cho bất kỳ ai xem, cậu ấy cố gắng nhịn hai ngày, thật vất vả mới gặp mặt ở đêm giao thừa lại không phải thời cơ tốt, chỉ đành chạy tới ngày mùng một, gặp mặt đã hô một tiếng chị dâu khiến Tạ Vãn Nguyệt xấu hổ đến mức mặt mày đỏ bừng, cậu ấy lại kêu đến cực kỳ thuận miệng.

"Hôm trước đã muốn chào hỏi chị nhưng chị bị bệnh, bà cụ không cho gặp." Vạn Ngọc Đình cười hì hì ngồi xuống đối diện Tạ Vãn Nguyệt.

Tạ Vãn Nguyệt kinh ngạc, thầm nghĩ cậu ấy đến chào hỏi mình làm cái gì nhưng trên mặt lộ ra nụ cười khéo léo, nói: "Phải là tôi đi thăm hỏi mọi người, cuối cùng lại bị bệnh tật làm chậm trễ."

Vạn Ngọc Đình vội vàng xua tay, cung kính nói: "Không không không, chị là chị dâu, em là em trai, phải là em tới."

Tạ Vãn Nguyệt cũng không nói gì khách khí với cậu ấy nữa, nói vòng quanh như vậy chắc chắn không hết, chỉ là bị một người đàn ông cao lớn cường tráng như vậy gọi là chị dâu khiến trong lòng cô cảm thấy không được tự nhiên, nhất là tuổi của cô còn chưa lớn.

Vạn Ngọc Đình xoa xoa tay, ấp ủ tình cảm một chút, nhào về phía trước, nửa quỳ gối trước mặt Tạ Vãn Nguyệt: "Chị dâu cứu mạng!"

Tạ Vãn Nguyệt bị Vạn Ngọc Đình đột nhiên nhào tới làm cho sợ tới mức nhảy lên sô pha, bởi vì cơ thể còn yếu, đứng không vững, cô lập tức ngửa đầu ngã xuống...

Trước khi ngất đi, Tạ Vãn Nguyệt còn nghĩ, sợ là đầu óc người này thiếu một sợi dây thần kinh rồi đấy!

Vạn Ngọc Đình thấy Tạ Vãn Nguyệt trong phút chốc đã "viu viu" biến mất trước mắt, tiếp theo vang lên một tiếng "Rầm", cậu ấy trợn tròn mắt, cậu ấy tới xin giúp đỡ mà, không phải đến giết người đâu!

Vì thế Tạ Vãn Nguyệt vừa mới khỏi bệnh nặng lại vào bệnh viện, kết quả kiểm tra là chấn động nhẹ, bác sĩ đề nghị nên tĩnh dưỡng.

Vạn Ngọc Đình cảm thấy thế giới vốn đã không còn ánh sáng này lại tối sầm vài phần.

Sau khi Vạn Ngọc Hà biết được việc này cũng có chút hối hận, cậu em tư này thật sự rất lỗ mãng, anh chỉ mong Vạn Ngọc Sơn không tra xét sâu, cũng mong Vạn Ngọc Đình có thể kín miệng một chút đồng thời bản thân cậu ấy cũng chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi nhà bất cứ lúc nào.

Tạ Vãn Nguyệt từ bệnh viện trở về không lâu thì bà cụ Vạn đến thăm cô.

Cô gái nhỏ tựa vào đầu giường ngồi, mí mắt hơi sưng lên, hẳn là đã khóc.

Lúc này mới tới nhà họ Vạn hai ngày đã vào bệnh viện hai chuyến, cuộc sống không quen khó tránh khỏi ủy khuất, bà cụ đau lòng, kéo tay cô trấn an: "Đứa nhỏ Ngọc Đình kia lỗ mãng, dọa đến cháu rồi, cháu đừng sợ, bà bảo thằng bé sau này không được đến nữa."

Tạ Vãn Nguyệt vội vàng nói: "Là cháu tự ngã xuống, không có quan hệ gì với cậu ấy."

"Cháu không cần giúp thằng bé nói chuyện, thằng tư quen gây họa rồi, từ nhỏ đã như thế, phải để cho Ngọc Sơn dạy dỗ thật tốt."

Tạ Vãn Nguyệt đành phải ngậm miệng.

Bên này Vạn Ngọc Đình mặt mày ủ rũ nằm trên sô pha, không nhúc nhích.

Sở Diễm an ủi cậu ấy: "Ông xã, không cần lo lắng, em đã đi xem rồi, chị ấy vẫn rất có tinh thần, tĩnh dưỡng vài ngày là được."

"Anh sợ anh cả chặt chân anh." Vạn Ngọc Đình đứng dậy ôm Sở Diễm, tìm kiếm sự ấm áp trong ngực cô ấy.

"Anh cả không nói gì, chỉ bảo anh ở yên trong nhà, không được đi đâu."

"Anh ấy muốn nhốt anh?"

"Anh ngốc sao, đây là bảo vệ anh, năm trước anh gây họa lớn, ngoài miệng anh cả bảo không tha cho anh nhưng vẫn phái người đi giải quyết hậu quả cho anh, trước khi chưa được xử lý tốt, anh không thể lộ diện ở bên ngoài, chuyện chị dâu, anh không cần để trong lòng." Sở Diễm nâng mặt Vạn Ngọc Đình: "Anh nha, ngốc đến đáng yêu."

Vạn Ngọc Đình nghe vậy lập tức nước mắt lưng tròng, quả nhiên là máu mủ tình thâm mà, cậu ấy khiến chị dâu chấn động não mà anh cả vẫn là nhớ thương người em là cậu ấy, không để cậu ấy bị người ta bắt nạt.

Sở Diễm thấy trong mắt Vạn Ngọc Đình sáng lên, mỉm cười, nói: "Đồ ngốc."

Tạ Vãn Nguyệt tĩnh dưỡng theo lời bác sĩ, ước chừng là do bà cụ hạ mệnh lệnh, nhiều ngày liên tục cũng không ai dám đến quấy rầy cô, ban ngày cô đọc sách, buổi tối gọi video với Lương Mạn, một ngày trôi qua cũng thoải mái.

Mà Vạn Ngọc Sơn chỉ đến thăm cô vào ngày mùng một, từ đó về sau cũng chưa từng trở về, vốn đây là chỗ ở của anh nhưng cô lại chiếm cứ.

Bấm ngón tay tính toán, hôm nay đã là mùng năm tháng giêng, còn mười một ngày là cô có thể về nhà.

Sau khi ăn sáng xong, cô nghiêng người nằm trên giường bên cửa sổ đọc sách, ánh mặt trời bên ngoài vừa phải, chiếu vào cơ thể mang cảm thấy ấm áp dễ chịu, Tạ Vãn Nguyệt đọc một nửa đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, trong giấc ngủ Tạ Vãn Nguyệt còn nghe thấy có người đang cười, cô sợ tới mức giật mình tỉnh lại, hoảng hốt nhìn thấy trên cửa sổ có mấy khuôn mặt, cô lập tức lui về phía sau, tiếp theo "Bịch" một tiếng từ trên giường rơi xuống.

Hơn phân nửa là có thù hận kiếp trước với tòa nhà này.

Từ Tố Phương đang ở bên ngoài xem TV đột nhiên nghe thấy bên trong có tiếng động, bà ấy vội vàng đứng dậy chạy vào, mở cửa đã thấy Tạ Vãn Nguyệt nằm trên mặt đất, vội hỏi: "Sao lại rơi xuống thế này?"

"Bên ngoài có người."

Từ Tố Phương nghe vậy ngẩng đầu nhìn ra ngoài, mấy người kia còn cười hì hì vẫy vẫy tay với bà ấy. Bà ấy nổi giận bịch bịch chạy ra ngoài.

  ***

Lý Thư Khanh và mấy người bạn có tổng cộng sáu người, sáng sớm đã hẹn đi tới nhà họ Vạn, đầu tiên là đến chỗ bà cụ chúc tết, ngồi một lát vẫn không thấy cô gái nhỏ trong lời đồn kia, lại thấy vẻ mặt Vạn Ngọc Sơn trước sau như một, không hề nhắc tới chuyện vị hôn thê là đã biết hôm nay không có duyên gặp được.

Vạn Ngọc Hà lôi kéo Lý Thư Khanh ghé vào bàn chơi bài, Vạn Ngọc Sơn chơi cùng, khi chơi hứng khởi hoàn toàn không chú ý trong đám người tới đột nhiên thiếu ba người.

Thì ra ba người kia cảm thấy nếu đã tới một chuyến thì không thể cứ quên đi như vậy được, nhân lúc mọi người chơi bài không để ý đã rón rén đi ra cửa, đi thẳng đến viện của Vạn Ngọc Sơn.

Trong viện yên tĩnh không giống như có người ở.

Ba người đi tới dưới hành lang, nhìn vào bên trong, ánh sáng quá chói, không nhìn thấy gì.

Hai người trong đó giơ hai tay lên tạo thành một vòng trên cửa sổ thủy tinh, tiếp theo lại đưa mặt vào, một người khác học theo, ba người úp mặt trên cửa sổ ra sức nhìn vào trong, ánh mắt nhìn quanh một vòng cuối cùng nhìn thấy một mỹ nhân đang ngủ ở dưới.

"Chậc chậc chậc chậc, thảo nào lão Vạn phải giấu người đi."

"Đổi lại là tôi thì nhất định phải mang ra ngoài khoe khoang một phen."

"Ha ha ha, ông nội cậu cũng không đặt cho cậu một mối hôn sự đẹp như vậy đâu."

"Hai người nhỏ giọng một chút, đừng để người khác phát hiện."

"Trên đường chúng ta đến đây cũng không thấy người, mọi người đều chơi đùa ở phía trước rồi, ha ha ha, Lý Thư Khanh không phúc được thấy rồi."

Mấy người đang nói vui vẻ đột nhiên thấy người bên trong tỉnh rồi lập tức lại biến mất, ngay sau đó cửa phòng bên trong được mở ra, một bà vú đi vào, dường như là nói cái gì đó, không đợi bọn họ phản ứng lại, bà vú kia đã hướng ánh mắt về phía bọn họ, trong lòng ba người rùng mình, muốn chạy nhưng lại cảm thấy mất phong độ, vì thế xếp hàng đứng ra, vẫy tay với bà vú kia.

Từ Tố Phương chạy ra cửa, chỉ vào mấy người lớn tiếng hỏi: "Các người là ai, sao lại đến hậu viện?"

"Chúng tôi là bạn của Ngọc Sơn, chơi bài mệt mỏi nên ra ngoài hít thở không khí, không biết tại sao lại đi tới nơi này, có hơi tò mò nên mới nhìn vào trong."

Từ Tố Phương cũng nghe nói hôm nay có khách của Vạn Ngọc Sơn đến chúc tết bà cụ nhưng mấy người này liều lĩnh xông vào phòng khách hậu viện bên này, tuy rằng miệng nói là lạc đường song bà ấy cũng không tin mấy, muốn nói chuyện tiếp đã thấy đoàn người vội vàng từ cửa đi vào, cầm đầu chính là Vạn Ngọc Sơn.

Lý Thư Khanh nhìn thấy ba người đứng cạnh nhau bên hành lang, âm thầm ảo não, vừa rồi chơi bài đang vui vẻ, con gái của Vạn Ngọc Hà là Anh Trinh chạy vào, giòn giã gọi Vạn Ngọc Sơn: "Bác ơi, bác ơi, có ba chú đến viện của bác tìm bác, sao bác vẫn còn ở đây chơi thế."

Vạn Ngọc Sơn nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Lý Thư Khanh.

Bài trong tay Lý Thư Khanh không nắm vững, rơi ra mấy tấm, vội vàng nói: "Tôi không biết gì hết."

Vạn Ngọc Sơn ném bài, đứng dậy ra cửa, những người còn lại nhìn nhau, lập tức nhao nhao đứng dậy theo sát phía sau, nhanh chóng đi thẳng tới viện thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Lý Thư Khanh liếc mắt nhìn Vạn Ngọc Sơn một cái, thấy sắc mặt anh âm trầm, hiển nhiên là cực kỳ không vui, tâm tư muốn cứu ba người này lập tức tiêu tán.

"Các người tìm tôi?" Vạn Ngọc Sơn lạnh lùng nhìn ba người.

"Lão Vạn, hiểu lầm, hiểu lầm." Ba người liều mạng nháy mắt với Lý Thư Khanh nhưng người nọ lại quay đầu nhìn cây nhìn trời, hoàn toàn không quản sống chết của bọn họ.

"Vậy không tìm tôi?" Vạn Ngọc Sơn lại mở miệng.

Cái này phải nói thế nào đây, nói là bọn họ tới rình mò vị hôn thê nhỏ của anh, vậy còn không được bị đánh ra ngoài, tục ngữ nói, không thể đùa với vợ bạn, bọn họ lén lút mò đến hậu viện người ta đã là không nên, hiện giờ bị người ta bắt hiện hình, cho dù da mặt có dày thế nào thì cũng không dám nói.

Vạn Ngọc Sơn biết được ý đồ của bọn họ, cười lạnh nói: "Còn không cút à, chờ tôi mời hay gì?"

Mấy người vội vàng chạy đi, nhanh chóng chạy ra cửa, lúc đi ngang qua bên cạnh Lý Thư Khanh còn nhao nhao ghé mắt nhìn anh ta.

Lý Thư Khanh hận không thể duỗi chân cho bọn họ vấp, ngã bọn họ bảy mặn tám phần, thật không nên mang bọn họ đến.

Vạn Ngọc Sơn nhìn lướt qua cửa sổ bên kia, thấy Từ Tố Phương muốn nói lại thôi, xua tay trước để bọn Lý Thư Khanh đi ra ngoài rồi đi tới trước mặt Từ Tố Phương, nghe bà ấy miêu tả lại tình huống vừa rồi, nghe xong trong mắt anh lại thêm một phần nham hiểm: "Ngã?"

"Đúng ra không phải bị ngã mà là bị sợ."

Vạn Ngọc Sơn nói: "Chăm sóc cô ấy cho tốt." Dứt lời anh sải bước bước ra khỏi viện.

Lý Thư Khanh và Vạn Ngọc Hà đứng ở bên ngoài chờ anh, thấy anh đi ra, Lý Thư Khanh tiến lên một bước chuẩn bị xin lỗi lại nghe Vạn Ngọc Sơn nói: "Thư Khanh, chuyện hôm nay tôi không tiếp tục truy cứu, người là cậu mang đến, cậu xử trí, từ nay về sau, mấy người này không thể bước vào cửa nhà họ Vạn tôi thêm lần nào nữa, ở chỗ của ai thì phải tuân thủ theo quy tắc người đấy, đạo lý này không cần dạy chắc cậu cũng hiểu."

"Lỗi của tôi, tôi sẽ tiễn họ đi ngay lập tức." Lý Thư Khanh liên tục xin lỗi: "Không quấy rầy đến cô ấy chứ?"

Vạn Ngọc Sơn thản nhiên trả lời ba chữ: "Bị dọa sợ."

"..." Lý Thư Khanh muốn chặt xương ba người kia.

Tạ Vãn Nguyệt không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên ba người xa lạ ghé vào cửa sổ nhìn cô ngủ khiến cô sợ suýt ngất. Sau đó có một đám người đứng trong sân, lúc thì lại năm tốp ba rời đi. Đến khi Từ Tố Phương vào phòng, cô lập tức hỏi: "Những người vừa rồi là ai vậy, phần lớn tôi đều không biết."

Từ Tố Phương trả lời: "Là người mà cậu cả mang đến, không hiểu chút quy củ nào, vào nhà người ta mà chạy tán loạn khắp nơi, bị Ngọc Sơn đuổi ra ngoài rồi."

Tạ Vãn Nguyệt nhớ tới dáng vẻ nổi giận của Vạn Ngọc Sơn, trong lòng khẽ rùng mình, không khỏi hỏi: "Anh ấy tức giận sao?"

"Vâng." Từ Tố Phương cũng rất tức giận: "Tên nhóc nhà họ Lý kia không có phép tắc quá rồi, sau này sẽ không cho cậu ta tới đây nữa, nhìn xem đây đã kết giao bạn bè gì chứ."

Tạ Vãn Nguyệt thò đầu ra ngoài nhìn, im ắng, không có bóng người nào.

Từ Tố Phương lại nói: "Vãn Nguyệt à, Ngọc Sơn rất lo lắng cho cô. Vừa rồi nghe tôi nói xong, ánh mắt kia khiến tôi sợ tới mức trong lòng phát run."

Tạ Vãn Nguyệt chỉ cười không nói, anh tức giận những người đó giẫm đạp lên quyền uy của anh, làm sao mà lo lắng cho cô chứ.

Đến buổi tối, Tạ Vãn Nguyệt và Lương Mạn kết thúc cuộc gọi video, Từ Tố Phương bưng cho cô một cốc sữa, nói: "Vừa rồi Ngọc Sơn cho người đưa tới, nói là sữa dê tươi, cô mau uống đi."

Tạ Vãn Nguyệt không muốn uống, buổi tối trước khi đi ngủ cô luôn không ăn gì, nhất là các loại sữa, lúc nào cô cũng bị đi tiểu đêm.

Từ Tố Phương từ ái nhìn cô, cô không đành lòng từ chối, nhận lấy uống. Từ Tố Phương cười tủm tỉm cầm khăn tay bảo cô lau miệng, nói: "Ngọc Sơn quá bận rộn, cậu ấy lại đang trong thời gian tĩnh dưỡng, cậu ấy sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi nên mấy ngày nay không tới. Cô cứ an tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ nhiều." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tạ Vãn Nguyệt nghĩ bà ấy đột nhiên nói như vậy đại khái là nghe được chuyện Lương Mạn hỏi cô trong lúc gọi. Chuyện vào bệnh viện hai lần cô đều không nói với Lương Mạn vì cô sợ bà ấy càng thêm lo lắng cho nên Tạ Vãn Nguyệt sẽ bịa ra một ít lời nói dối để dỗ dành bà ấy, có điều nghe vào tai người khác chắc là sẽ cho rằng cô cố ý nói như vậy, cô đưa khăn tay cho Từ Tố Phương, nói: "Không sao, tôi không để ý chuyện này."

Từ Tố Phương thầm thở dài trong lòng, cô gái nhỏ này, tuy tuổi còn nhỏ nhưng sống cũng quá rõ ràng rồi.

Ngày mùng sáu, Thu Mạn bên cạnh bà cụ Vạn mời Vãn Nguyệt tới ăn cơm trưa, nói là các cô quay về nhà mẹ đẻ, bảo cô đi gặp mặt.

Tạ Vãn Nguyệt thay quần áo, đi theo Thu Mạn.

Các cô của nhánh nhà Vạn Ngọc Sơn tổng cộng có ba vị, cô cả gả cho nhà họ Thường, cô hai gả cho nhà họ Lý, cô nhỏ nhất hiện đang ở Anh Quốc.

Người tới lần này là hai người đang ở trong nước.

Vừa vào cửa viện đã nghe thấy tiếng đùa giỡn của đứa nhỏ, mấy ngày nay Tạ Vãn Nguyệt vẫn tĩnh dưỡng, sợ bọn nhỏ ầm ĩ ảnh hưởng đến cô nghỉ ngơi nên tất cả đều bị chặn ở bên ngoài, bây giờ chuyển sang bên này, Tạ Vãn Nguyệt mới cảm thấy có chút sức sống.

Cô theo Thu Mạn vào sảnh bên trong, Tạ Vãn Nguyệt đi đến bên cạnh bà cụ, bà cụ giới thiệu cô cho mọi người rồi lại giới thiệu mọi người trong phòng với cô, bên tay phải bà cụ là cô cả Vạn Cảnh Nguyên, bên tay trái là cô hai Vạn Cảnh Kỳ, Tạ Vãn Nguyệt lần lượt chào hai cô ấy, các cô nhận lời chào của cô đều nhao nhao nhét lì xì cho cô.

Còn lại đều là con cháu của hai người cô kia, mọi người cũng lần lượt ân cần thăm hỏi, có người gọi Tạ Vãn Nguyệt là chị dâu, cũng có người gọi cô là mợ, Tạ Vãn Nguyệt đã quen với thân phận con dâu của cháu trai trưởng nhà họ Vạn nên tất cả những danh xưng kia cô đều hào phóng đáp lại, cô bảo Thu Mạn đưa quà cô đã chuẩn bị cho bọn họ, may thay trước khi đi, Lương Mạn đã nhiều lần dặn dò những lễ tiết cô nên chú ý và nhét cho cô rất nhiều món quà nhỏ độc đáo vào trong vali, nếu không với tình hình ngày hôm nay, cô sợ là sẽ không qua được.

Cứ như vậy, hai người cô đều vô cùng hài lòng về Tạ Vãn Nguyệt, cô gái này tuy rằng tuổi không lớn nhưng nhu thuận lanh lợi, lại hiểu quy củ, hơn nữa bộ dạng cũng rất xinh đẹp càng khiến người ta yêu thích.

Vạn Cảnh Nguyên nói: "Ngọc Sơn là cháu cả trong nhà nhưng lại là người cưới vợ muộn nhất, hiện giờ cuối cùng cũng đã chờ đến lúc Vãn Nguyệt trưởng thành, lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt, bây giờ bà cụ có thể yên tâm rồi."

Bà cụ Vạn cười nói: "Làm sao yên tâm được, con nhìn các con đi, người làm bà nội, người làm bà ngoại, cha Ngọc Sơn còn lớn hơn con một tuổi không phải cũng chưa thành ông nội sao!"

Vạn Cảnh Kỳ nói: "Vậy ngài cũng phải hỏi Vãn Nguyệt có nguyện ý gả tới đây hay không và có muốn sinh con ngay hay không, người ta còn đang đọc sách, nào có ai ưỡn bụng đi học đâu, người trẻ tuổi đều thích trải nghiệm thế giới hai người."

Vạn Cảnh Nguyên nói: "Quên đi, không nói cái này nữa, nếu Cảnh Chỉ ở đây sẽ mắng chúng ta chỉ toàn lý luận chuyện gia đình, duy hậu duệ luận."

Vạn Cảnh Kỳ nói: "Chúng ta không có cảnh giới cảnh giới, không kết hôn, chỉ yêu mà không lập gia đình, chúng ta chỉ theo đuổi con cháu mãn đường."

Mấy người chị tới em lui nói vui vẻ, Tạ Vãn Nguyệt là một trong những người trong cuộc ngồi ở chỗ đó cũng chỉ biết mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, khi nghe tới cô ba của nhà họ Vạn không khỏi dựng thẳng lỗ tai lên cẩn thận nghe, cô từng nghe nói về người cô ba này, nghe nói là một người phụ nữ cực kỳ độc lập tự do, hiện giờ cô ấy đã bốn mươi bảy nhưng vẫn một mình lang bạt khắp thế giới, cô rất hâm mộ cô ấy.

Bên này Tạ Vãn Nguyệt đang hâm mộ, bên kia lại ưu sầu, bà cụ Vạn cảm thấy tan nát cõi lòng với người con gái thứ ba này, mắt thấy mình sắp vào đất mà vẫn chưa thấy con gái thu bớt tính tình đó, vốn nhà họ Vạn đã có hai người say mê học thuật không có ở nhà, về sau lại có thêm một Vạn Cảnh Chỉ, nhoáng một cái đã ở bên ngoài mấy chục năm, ngẫu nhiên sẽ trở về một lần, ở dăm ba ngày là lại đi.

Vạn Ngọc Sơn vào cửa đã nhìn thấy thần thái mặt mày ủ rũ của bà nội, mà thiếu nữ bên cạnh bà ấy lại đang say sưa nghe các cô của anh nói chuyện gia đình, anh cất cao giọng hỏi: "Ai chọc cho bà cụ mất hứng thế này?"

Vạn Cảnh Nguyên nói: "Bọn cô nào dám có lá gan như vậy."

Bà cụ Vạn bị Vạn Ngọc Sơn cắt đứt dòng suy nghĩ, hỏi anh: "Cháu đến đây làm gì?"

Vạn Ngọc Sơn bình tĩnh nói: "Cháu đến làm bà hài lòng."

Bà cụ Vạn trừng anh một cái, nói: "Là tất cả mọi người đều không muốn chơi với cháu cho nên cháu không có chỗ đi đúng không."

"Bà cụ luôn thích vạch trần khuyết điểm của người khác, không đáng yêu tí nào." Vạn Ngọc Sơn đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, chân dài cong lên, cầm chuỗi châu của bà cụ chơi đùa.

Bà cụ Vạn bị anh chọc cười, nói: "Bà sắp chín mươi rồi còn có thể đáng yêu à?"

"Không thể sao?" Vạn Ngọc Sơn hỏi ngược lại.

"Nói chuyện với cháu quá không có ý nghĩa, toàn lời lấy lòng." Bà Vạn từ chối nói chuyện phiếm với anh.

Vạn Ngọc Sơn dùng khuỷu tay gẩy cô, nói: "Dỗ bà vui vẻ."

Bà cụ Vạn từ ái xoa dịu nếp gấp trên ống tay áo cho Vạn Ngọc Sơn, vấn đề này cuối cùng đã được giải quyết, cái khác thì chờ khi gặp mặt rồi nói sau.

Tạ Vãn Nguyệt nhìn trộm Vạn Ngọc Sơn, thấy trên mặt anh có chút mệt mỏi, giống như là nghỉ ngơi không đủ, cô chiếm viện của anh nên khiến anh không thể không ở chỗ khác, chẳng lẽ giường anh chọn ngủ không ngon?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play