Tạ Vãn Nguyệt ăn điểm tâm một mình sau đó đi chọn một bộ quần áo thay chuẩn bị đi đến chỗ bà cụ Vạn, đi là chắc chắn nhưng vẫn phải nói rõ ràng.

Ra khỏi cửa cô đã thấy Vạn Ngọc Sơn tới, cô đứng ở nơi đó, nhìn anh từng bước từng bước đi tới.

"Em đi đâu vậy?" Vạn Ngọc Sơn hỏi cô.

"Đi tạm biệt bà cụ." Tạ Vãn Nguyệt trả lời với anh.

"Ai bảo em đi?"

"Anh."

"Tối hôm qua tôi say rồi."

“...?”

Vạn Ngọc Sơn nghênh ngang vào phòng, cất cao giọng nói: "Em lại đây, tôi có chuyện muốn nói với em."

Tạ Vãn Nguyệt dừng một chút, xoay người vào cửa.

Vạn Ngọc Sơn cẩn thận đánh giá cô gái nhỏ trước mặt, cô giống như đêm qua, tuy rằng mặc áo khoác dày nhưng vẫn rất xinh đẹp.

"Nói đi, tôi nghe đây." Tạ Vãn Nguyệt đứng ở cửa, cách anh mười vạn tám ngàn dặm, ánh mắt liếc nhìn về phía này nhưng chỉ là nhìn ở đó, hoàn toàn không nhìn anh.

Ôi, còn tức giận, Vạn Ngọc Sơn nở nụ cười.

Tạ Vãn Nguyệt nghe thấy anh cười, nhìn thẳng về phía anh, một câu xin lỗi cũng không có vậy mà còn cười.

Vạn Ngọc Sơn gọi cô: "Đứng đấy làm thần cửa à, lại đây ngồi."

Tạ Vãn Nguyệt không di chuyển.

"Còn muốn tôi ôm em tới đây?"

Mặt Tạ Vãn Nguyệt không chút thay đổi đi tới, ngồi xuống, hỏi: "Muốn nói với tôi chuyện gì?"

"Bà cụ nhà tôi lớn tuổi, thích náo nhiệt, thích nghe chuyện vui."

Tạ Vãn Nguyệt chờ lời anh nói tiếp anh lại dừng lại không nói, cô nghi hoặc nhìn anh, sau đó thì sao?

Cuối cùng Vạn Ngọc Sơn đợi được cô nhìn thẳng, từ từ nói: "Chỉ cần chuyện làm bà ấy hạnh phúc bất luận có khó khăn cỡ nào tôi đều sẽ làm được, cho nên bà ấy muốn em và tôi sang năm thành hôn, tôi cũng đáp ứng, qua năm nay, tôi sẽ sai người đi chuẩn bị."

“...?” Tạ Vãn Nguyệt không biết nên nói cái gì, người này đêm qua đuổi cô đi, còn ném vỡ chén trà, sáng nay lại vì dỗ bà cụ vui vẻ mà muốn cưới cô có hơi giống trò đùa.

Vạn Ngọc Sơn thấy cô không nói lời nào, cảm thấy nhàm chán, hỏi cô: "Năm sau em thi đại học, dự định thi ở đâu?"

"Làm gì?" Vẻ mặt Tạ Vãn Nguyệt phòng bị.

"Ngoại trừ Hàng Châu, những nơi khác đều không thể cân nhắc."

“...?”

"Cơ thể bà cụ không tốt, em phải nói chuyện với bà ấy nhiều hơn, đợi sau khi bà ấy một trăm tuổi, tôi sẽ thả em đi, em muốn đi đâu thì đi, tôi sẽ sắp xếp cho em tất cả."

Tạ Vãn Nguyệt hỏi: "Anh còn có điều kiện gì?"

"Không còn."

"Được, tôi đồng ý với anh."

"Em có điều kiện hay không?"

"Không có."

Vạn Ngọc Sơn có chút ngoài ý muốn, cũng không ngờ cô lại nghe lời như vậy.

Tạ Vãn Nguyệt cảm thấy mình coi như đã bày ra tư thái đủ, nếu anh đã cho bậc thang đi xuống thì cô cũng không thích sống nhiều thị phi, cuộc sống hơn mười năm nữa mà, trước mắt cứ hiểu rõ từng ngày từng ngày của cuộc sống trước mắt sau đó từ từ tính tiếp, mấy năm nay ở nhà họ Tạ, cô sống cực kỳ rõ ràng.

Vạn Ngọc Sơn thấy vẻ mặt cô lạnh nhạt, hoàn toàn không phải dáng vẻ tuổi cô nên có nhưng mừng là tính tình cô trầm tĩnh, không ầm ĩ, rất tốt.

Hai người cứ như vậy mà định ra "chuyện lớn của đời người", Vạn Ngọc Sơn đứng dậy rời đi, Tạ Vãn Nguyệt tự mình ngồi một lát sau đó cũng ra cửa, năm mới, phải đi bồi trưởng bối.

Không ngờ chỗ bà cụ lại có rất nhiều người vây quanh, Tạ Vãn Nguyệt bị coi như bộ sưu tập bảo tàng, thay phiên nhau bị các cô sờ soạng, mu bàn tay cũng bị vuốt ve.

Người này hỏi cô: "Có quen với thời tiết bên này không, có phải ở đây ấm hơn phương Bắc các cháu không?"

Cô trả lời: "Lạnh hơn một chút so với miền Bắc, bên kia có hệ thống sưởi ấm trong nhà."

Người kia hỏi cô: "Sức khỏe của người lớn trong nhà vẫn ổn chứ, nhiều năm rồi bác chưa gặp ông nội của cháu."

Cô trả lời: "Tất cả họ đều khỏe mạnh, ông cháu cũng có sức khỏe tốt."

Trái một khen cô: "Nhìn xem, sinh ra đẹp như vậy, giống như bước ra từ trong tranh, Ngọc Sơn nhà chúng ta bộ dạng cũng tuấn tú, thật sự là càng nhìn càng phù hợp."

Tạ Vãn Nguyệt cúi đầu đúng lúc, lộ ra vẻ thẹn thùng trên mặt.

Phải một khen cô: "Không chỉ lớn lên xinh đẹp mà tính tình cũng dịu dàng, tính cách Ngọc Sơn có chút tàn bạo, cưới một người vợ dịu dàng rất xứng đôi."

Tạ Vãn Nguyệt bị các cô ấy nói đến mức sắp tìm một khe hở chui vào, các trưởng bối quá nhiệt tình, cô có chút chống đỡ không nổi.

"Được rồi được rồi, sau này còn có thời gian, để Vãn Nguyệt đến chỗ tôi." Bà cụ Vạn thấy cô muốn khóc, rất đau lòng, vội vàng thay cô giải vây.

Các bác các thím thấy bà cụ lên tiếng lập tức biết điều tản ra nhưng vẫn tập trung ánh mắt vào Tạ Vãn Nguyệt, cô gái nhỏ nũng nịu này rơi vào trong tay Vạn Ngọc Sơn không biết có thể sống được bao lâu, nghe nói anh vì một nữ nhân họ Bạch mà đã trải qua vài năm cuộc sống thanh tâm quả dục, về sau không chịu được phải ăn mặn, nửa năm đổi một người nếu không mạng của những người phụ nữ kia cũng mất luôn.

Cuối cùng Tạ Vãn Nguyệt cũng thoát khỏi gông cùm xiềng xích, ngồi bên cạnh bà cụ, cô cũng không dám nhúc nhích nữa, mọi người toàn nói chuyện phiếm về tình hình năm nay, nói ngô nông nhuyễn ngữ, cô nghe không hiểu, lúc đầu còn có thể cố gắng nghe, về sau có chút buồn ngủ, không biết từ lúc nào cô đã nghiêng về phía sau bà cụ ngủ thiếp đi.

(Chú thích: "Ngô nông nhuyễn ngữ" (tiếng nói mềm nhẹ). )

Vạn Ngọc Sơn đang nghe Tần Minh Nghĩa báo cáo ở phòng Nghị Sự, trong ngoài Vạn trạch đều dựa vào Tần Minh Nghĩa chuẩn bị, hàng năm vào lúc này, Tần Minh Nghĩa đều sẽ báo cáo sổ sách cho Vạn Ngọc Sơn, cả một năm ngoái, các loại chi tiêu đều ghi chép vào hai quyển sổ. Vạn Ngọc Sơn có mua cho anh ta một cái sổ tay Apple, mặc dù anh ta cũng đang dùng nhưng vẫn thích viết tay sổ sách.

"Ngân sách chi tiêu năm sau không chênh lệch mấy so với năm nay nhưng sang năm phải tổ chức hôn lễ, bà cụ yêu cầu kiểu Trung Quốc, phải tu sửa lễ đường, định chế tiệc rượu, à, đúng rồi, còn có sính lễ cưới dâu, những thứ này cộng lại đại khái phải nhiều hơn nữa." Tần Minh Nghĩa đưa hóa đơn cho anh.

"Tiệc rượu có quy cách gì?"

"Cao gấp đôi so với các chú bác trong họ khác."

"Giữ nguyên là được."

"Bà cụ nói, vốn là ngài đã kết hôn muộn, lại chỉ làm một lần như vậy, hơn nữa còn là cháu trai trưởng, không thể thấp kém."

"Được, hoa mỹ, dựa theo bà cụ nói mà làm, tiền tôi duyệt." Vạn Ngọc Sơn vung tay lên: "Chuyện này anh xem làm mà đi, không cần lại hỏi tôi nữa, muốn tôi làm cái gì trực tiếp nói cho tôi biết, tôi nghe anh sắp xếp là được, được không?"

"Được, nghe ngài, còn lại tôi sẽ tự mình sắp xếp, qua tháng giêng, đến thời điểm may quần áo, tôi lại tìm ngài."

"May quần áo gì?"

"Đồ cưới của chú rể."

"À."

"Nếu là tổ chức hôn lễ kiểu Trung Quốc, quần áo cưới sẽ phải bắt đầu làm từ bây giờ, cần làm hơn nửa năm."

"Quần áo gì tốn thời gian như vậy?"

"Bà cụ nhất định phải thiết kế, muốn thợ may phải thêu từng kim từng kim."

"Mặc một ngày là không mặc nữa rồi, làm phức tạp như vậy, tùy bà cụ thích đi."

"Chiều nay mọi người trong nhà đã trở về đông đủ, tối nay không chuẩn bị toàn bộ tiệc, các nhà tự giải quyết trong viện mình, trưa mai sẽ có tiệc đầy đủ, bữa cơm tất niên tám giờ tối mở tiệc, ngài xem thực đơn, nếu cần đổi, tôi lập tức đi chuẩn bị."

Vạn Ngọc Sơn cầm thực đơn nhìn lướt qua, nói: "Làm theo cái này đi, đúng rồi, chuẩn bị thêm cho tôi thêm một phần tiền mừng tuổi."

"Đại khái khoảng bao nhiêu?"

"Cho vợ cháu trai trưởng của bà cụ, anh nghĩ nên cho bao nhiêu." Vạn Ngọc Sơn cười cười: "Năm nay tôi coi như là trưởng bối của cô ấy."

Tần Minh Nghĩa lấy ghi chép, nghĩ đến hạn mức tiền mừng tuổi, cùng giá quà tặng Tạ Vãn Nguyệt năm trước đi.

Bên ngoài vang lên từng tiếng pháo nổ, đại khái là đứa trẻ viện nào đi ra chơi, Tần Minh Nghĩa từ phòng Nghị Sự đi ra, thấy Vạn Ngọc Đình đứng ở bên ngoài, đưa lưng về phía bên này, nhìn phong cảnh ngoài đình, anh ta gọi cậu ấy: "Ngọc Đình."

Vạn Ngọc Đình xoay người, chỉ chỉ vào bên trong: "Tâm trạng anh ấy thế nào?"

"Như gió xuân thổi."

"Vậy tôi yên tâm rồi." Trong lòng Vạn Ngọc Đình không còn gánh nặng, nhảy lên bậc thang, vào cửa.

Vạn Ngọc Sơn đang uống trà, giương mắt nhìn thấy Vạn Ngọc Đình, chén trà trong tay ném tới trán cậu ấy, một đường nước bốc hơi nóng vẽ ra một độ cong xinh đẹp, cuối cùng toàn bộ rơi vào trên mặt Vạn Ngọc Đình.

Vạn Ngọc Đình né tránh không kịp, bị chén trà đập đến mức mắt nổi lên sao vàng, ngã xuống đất, mẹ nó vậy mà cũng gọi là như gió xuân!

"Ra khỏi đây!” Giọng Vạn Ngọc Sơn không lớn nhưng lại rất có sức uy hiếp.

Vạn Ngọc Đình nhanh nhẹn đứng lên, lau mặt, lui về phía cửa vài bước, nói: "Anh cả, anh có thể nhân từ với em một chút hay không, mỗi lần đều động dao động thương với em."

Vạn Ngọc Sơn cười lạnh: "Anh mà nhân từ với em thì em đã phá hủy nhà họ Vạn này."

"Em cũng không dám."

"Cút, không cút đánh gãy chân em."

Vạn Ngọc Đình lập tức cảm thấy chân đau, cậu ấy lại cọ cọ bên cửa, nói: "Anh cả, giang hồ cấp cứu."

"Không cứu." Vạn Ngọc Sơn lại cầm lấy một cái chén trà.

Vạn Ngọc Đình sợ tới mức chạy luôn, mở cửa ra một khe hở: "Em không lấy được một xu từ chỗ cha, chú tư không chỉ không cứu em mà còn chê cười em, anh cả, em cam đoan chỉ là lần này, nếu là có lần sau, anh cứ đánh gãy chân em."

"Mặc kệ, tự nghĩ biện pháp."

Vạn Ngọc Đình gào một tiếng: "Em tìm bà cụ đây."

"Em dám đi, anh đánh chết em!” Vạn Ngọc Sơn mạnh mẽ ném chén trà qua, "Phanh" một tiếng, vỡ vụn.

Vạn Ngọc Đình không ngờ Vạn Ngọc Sơn lại đánh cậu ấy, một chén trà theo khe cửa lần nữa đập vào mặt cậu ấy, bên trong còn có mấy mảnh sứ vụn, cậu ấy ngẩn người, đóng cửa, ngồi lên bậc thang, cả người sụp đổ đến tuyệt vọng.

Vạn Ngọc Sơn liên tục ném hai cái chén trà lại sờ tới cái thứ ba, uống mấy ngụm trà, gọi điện thoại cho Vạn Ngọc Xuyên, hỏi: "Chuyện của Ngọc Đình đã điều tra được chưa?"

Vạn Ngọc Xuyên trả lời: "Có chút manh mối, lần này không phải Ngọc Đình gây họa, giống như là bị người ta bẫy."

"Điều tra rõ ràng rồi nói sau, còn có, thấy Ngọc Đình cứ đuổi cậu ta ra ngoài, nói mệnh lệnh của anh." ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Anh yên tâm, cậu ấy cũng không dám tới chỗ em."

Vạn Ngọc Đình suy sụp nửa ngày, không thấy Vạn Ngọc Sơn đi ra, bên trong cũng không có động tĩnh gì, kỳ vọng trong lòng cũng không còn chút nào, trái phải không còn cách, cuối cùng cậu ấy đứng dậy đi ra ngoài, muốn đi tìm bà cụ lại nhớ tới lời nói của Vạn Ngọc Sơn, cứng rắn thu bước, đi về phía viện của mình, anh cả của cậu ấy, nói được làm được, không hề hàm hồ.

Từ lúc hiểu chuyện, Vạn Ngọc Đình và các anh em đã cực kỳ sợ người anh trai này, thứ nhất là anh lớn tuổi, thứ hai là anh có thủ đoạn độc ác.

Nhớ rõ lúc sáu bảy tuổi, em họ nhà cô cả Thường Tỷ đến nhà chơi, Thường Tỷ là con trai muộn của cô cả, được người trong nhà cưng chiều đến kỳ lạ, bởi vì một trò chơi mà xảy ra xung đột với em gái họ, chọc cho em gái họ khóc to, bà cụ không nhìn được, giáo dục Thường Tỷ hai câu kết quả Thường Tỷ mở miệng đã ân cần hỏi thăm mẹ của bà nội, Thường Tỷ còn chưa dứt lời, bên cạnh đột nhiệt có một người chạy tới, bay lên đá một cước khiến Thường Tỷ bay ra ngoài.

Thường Tỷ bị đá trúng ngực, không dậy nổi nữa, hai mắt nhắm lại lập tức ngất đi.

Cô cả chạy tới, ôm Thường Tỷ nằm bất động trên mặt đất, thăm dò hơi thở, ô ô khóc nói: "Ngọc Sơn, đây là cháu muốn mạng của cô!"

Mặt Vạn Ngọc Sơn không chút thay đổi, nói: "Cô, dạy dỗ em trai xong rồi thì mang về, miễn cho lần sau lại thật sự phải lấy mạng của cô."

Sau khi Thường Tỷ từ từ tỉnh lại, ngực đau đến lợi hại, vốn định mắng người khác lại nhìn thấy Vạn Ngọc Sơn mặt mày lạnh lùng nhìn cậu ta, cậu ta sợ tới mức rụt lại, oa oa khóc lớn.

Những em anh khác đã sớm lĩnh giáo thủ đoạn của Vạn Ngọc Sơn, vui sướng khi người gặp họa vây xem thảm trạng của Thường Tỷ, họ đã nhìn không quen cậu ta từ lâu rồi nhưng lại không có can đảm đánh cậu ta, lúc này vui sướng rồi.

Từ đó về sau, dù Thường Tỷ có vô pháp vô thiên đến mức nào thì ở trước mặt Vạn Ngọc Sơn cũng không dám làm gì, bởi vì cậu ta biết, nếu anh họ như anh ra tay thật thì cậu ta sẽ không còn mạng sống.

Vạn Ngọc Sơn rất có lực uy hiếp với anh em ngang hàng và anh đối đãi với trưởng bối cũng không nể tình như vậy. Năm đó ông cụ đột nhiên qua đời, chú tư Vạn Tử Minh nhân lúc hỗn loạn chuyển một khoản tiền từ tài chính của tập đoàn, Vạn Ngọc Sơn phát tang cho ông cụ xong đã suốt đêm triệu tập hội đồng quản trị, thu hồi cổ phần trong tay Vạn Tử Minh, đuổi Vạn Tử Minh khỏi tập đoàn, lại xóa tên ông ta khỏi gia tộc Vạn.

Vạn Tử Minh giận dữ, lý luận với anh, anh nói: "Trước kia ông cụ ở đây, tôi không muốn nhúng tay vào, các người muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, hiện giờ tôi phụ trách, tôi sẽ tính hết."

Vạn Tử Minh mắng anh: "Thằng nhóc chưa mọc đủ lông đã muốn cưỡi lên đầu tao, nằm mơ à, tao là trưởng bối của mày, mày không đảm đương nổi công việc nhà tao."

Vạn Ngọc Sơn lạnh lùng nhìn ông ta, nói: "Tôi nói được là được, tuy rằng ông cụ đi gấp nhưng di chúc rất rõ ràng, gia nghiệp giao cho tôi, nếu các người muốn rút, tôi lập tức ký tên, chỉ cần ngày sau đừng đến cầu tôi là được."

Vạn Tử Minh nóng nảy, muốn đưa tay đánh anh.

Vạn Ngọc Sơn đứng ở nơi đó không chút nhúc nhích, đợi Vạn Tử Minh sắp đến trước mặt, "keng" một tiếng rút ra dao vẫn đang kề trước người, tay giơ lên, dao rơi xuống, một bên tai Vạn Tử Minh theo vậy mà cắt xuống, trên bàn còn có một cái chén trà bị chém nát, vết dao còn chém vào bàn hội nghị ba phần.

Vạn Tử Minh bị gió do dao tạo ra thổi đến mức mặt cũng đau, cơ thể nghiêng ngả, may mắn được người một bên giúp đỡ mới không đến mức té ngã, mọi người còn lại bị sát khí tàn độc của Vạn Ngọc Sơn khiến cho nói không nên lời.

Vạn Ngọc Sơn đặt dao đặt trở lại vỏ, nói: "Thanh dao này do ông nội để lại cho tôi, dùng để chém giết kẻ nịnh thần, nếu ông không phục cứ việc giơ đầu tới làm quỷ dưới dao của tôi."

Vạn Tử Minh nào chịu thò đầu ra để anh chém, cho tới bây giờ Vạn Ngọc Sơn đều nói một không hai.

Mọi người nhìn trận thế này nhao nhao khuyên Vạn Tử Minh, bảo anh không nên náo loạn nữa, nếu như gây ra mạng người, chẳng những tập đoàn tổn thất rất lớn, gia tộc cũng phải xấu hổ.

Vạn Tử Minh vẫn không phục nhưng không dám cứng đối cứng với Vạn Ngọc Sơn nữa, chỉ đành đi tìm bà cụ, ngược lại bà cụ có thay ông ta nói tình cảm nhưng mà không có tác dụng, Vạn Ngọc Sơn nói với bà ấy: "Ngài chỉ cần hưởng phúc, cái khác không cần quan tâm, cháu cam đoan cơ nghiệp nhà họ Vạn không bị tổn hại và cũng cam đoan người nhà họ Vạn sẽ sống sung sướng ấm no nhưng cháu có phương thức của cháu, ngài không được dùng thân phận bà nội đến làm loạn trận doanh của cháu."

Bà cụ nghe vậy cảm thấy anh nói có lý, từ đó buông tay mặc kệ, Vạn Tử Minh tức giận như muốn bay lên lại không thể làm gì được, kéo dài năm sáu năm, người một nhà đều bởi vì ông ta mà lưu lạc bên ngoài, không thể nhận tổ quy tông, cuối cùng ông ta nhịn không được, trở về cầu Vạn Ngọc Sơn, cũng quỳ hơn nửa ngày tổ tông ở từ đường mới được Vạn Ngọc Sơn tiếp nhận, trở về nhà họ Vạn, một lần nữa có tên trên gia phả, chỉ khác là, ông ta không thể tiến vào Vạn thị, con cái của ông ta đều có thể chỉ có ông ta không được, Vạn Tử Minh bất đắc dĩ nhịn, tự mình ở bên ngoài đầu tư một chút ngược lại cũng kiếm được chút tiền.

Vạn Ngọc Đình càng nghĩ càng mất hết can đảm, Vạn Ngọc Sơn không chịu cứu cậu ấy thì người bên ngoài nào dám đưa tay đây.

Đi đến ngoài sân, nghe thấy bọn nhỏ trong viện đang vui vẻ, cậu ấy thở dài, đụng đầu vào tường viện, chạm phải vết thương trên trán, cậu ấy không nhịn được "tê tê" hít sau vài hơi, đoán chừng bị đập sưng lên rồi, tay anh cả cũng hung ác quá.

Trong lúc ảo não, có người vỗ lưng: "Lão Tứ, em khóc đấy à?"

Vạn Ngọc Đình quay đầu giận dữ nhìn Vạn Ngọc Hà: "Con mắt nào của anh thấy em khóc?"

"Bóng lưng của em quá tiêu điều." Vạn Ngọc Hà thấy trán cậu ấy có chỗ đỏ bừng, hỏi: "Lão Tứ, em bị đánh?"

"Em tự mình dập đầu."

"Là anh cả đập đúng không."

"Câm miệng lại!”

"Em lại phạm sai lầm gì?"

"Là người khác lừa em."

"Anh cả nói như thế nào?”

"Anh thấy chết không cứu."

"A, vậy anh đi trước, đi thăm bà cụ." Vạn Ngọc Hà nghe hiểu thái độ của Vạn Ngọc Sơn lập tức nhanh chóng bỏ chạy.

Vạn Ngọc Đình càng thêm nản lòng thoái chí, nhìn xem, mình mủ tình thâm sao, máu đâu? Thâm đâu?

Vạn Ngọc Hà đột nhiên thò đầu ra từ cửa trăng, đánh giá xung quanh một phen, hạ thấp giọng nói: "Lão Tứ, anh dạy em một cách, bà nội đón cô gái nhà họ Tạ kia tới, anh cả chấp nhận sang năm tổ chức hôn sự, không bằng em đi đường cong cứu quốc, đi cầu xin vị chị dâu tương lai này, đến lúc đó chị ấy thổi gió bên gối, chuyện của em còn không phải là một món ăn vặt sao."

Vạn Ngọc Đình nghe anh ấy nói xong lập tức cảm thấy trước mắt sáng ngời, hỏi: "Chị dâu ở đâu?"

"Hẳn là ở chỗ bà cụ."

"Anh chờ em, em đi cùng anh." Vạn Ngọc Đình ba bước thành hai chạy tới.

Vạn Ngọc Hà không muốn đi cùng cậu ấy, nhỡ đâu bị anh cả biết là chủ ý của anh ấy thì còn không liên lụy đến anh ấy sao, nghĩ như vậy, Vạn Ngọc Hà xoay người bỏ chạy: "Lão Tứ, đời người có ba việc cấp bách, em đi trước, lát nữa anh sẽ đi!"

Vạn Ngọc Đình không nghi ngờ anh ấy, hưng trí xông lên chạy về phía viện của bà cụ, thật sự là trời không tuyệt đường ai mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play