Lục Ngôn Lễ trở về chỗ của “mình”.
Bọn họ được bố trí trong một toàn nhà dân cư kiểu cũ, cao bốn tầng, dây thường xuân bám đầy trên tường gạch đỏ bên ngoài, khiến cho bọn họ vừa đi vào thì có một cảm giác giá lạnh ẩm thấp. Quét mắt một cái, những vết nước rỉ ra từ những bức tường đã ố vàng, những con kiến và côn trùng nhỏ bò lổm ngổm, bị cỏ ngải hun khói, chui vào trong khe nứt trên tường rồi biến mất.
“Trở về Nam Thiên gần nhất, chân của tôi lại đau nhứt lâu năm.” Một cụ già hút cỏ ngải xoay người qua, cười híp mắt hỏi, “Tiểu Lục, vẫn còn gặp ác mộng sao?”
Lục Ngôn Lễ nở một nụ cười hiền hòa: “Không ạ.”
“Không có thì tốt rồi, không có thì tốt rồi.” Cụ già híp mắt quan sát hắn tỉ mỉ, hình như là nghĩ đến gì đó, giọng nói trầm thấp tiến gần lại, “Nói với cậu một chuyện này, chỉ nói với một mình cậu, đừng nói với người khác đấy.”
“Ông nói đi ạ.”
“Tuy rằng chúng ta đề khởi xướng phải nói chuyện khoa học, nhưng có lúc, khoa học cũng không có cách nào để giải thích một số chuyện, tình hình này của cháu… giống như là bị yểm bùa. Có loại linh nghiệm, loại đó… cậu biết chứ? Cậu có thể đi xem thử.” Sau khi nói xong, vỗ vỗ lên vai của hắn, chậm rãi xoay người rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT