Lộ Nguyên Hầu tỉnh lại nhìn không thấy tiểu Beta của hắn đâu, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Hắn xuống giường, dựng lên rào chắn xung quanh rồi mới xuống lầu đi tìm người.
Không nhìn thấy người trong nhà, sắc mặt hắn càng thêm không tốt.
Hắn không lạc quan đến mức nghĩ rằng cậu chỉ đi ra ngoài vì cần làm cái gì đó. Bởi vì chuyện này chưa từng xảy ra, bởi vì một số chi tiết nhỏ nhặt trong khoảng thời gian trước đó vài tiếng, Lộ Nguyên Hầu nhận ra mình đã nghĩ quá đơn giản. Quan trọng là tiểu Beta lại có thể giấu kỹ như vậy, đến hắn cũng không nhận ra cậu bất thường.
Lộ Nguyên Hầu nghĩ nghĩ, vẫn là đợi đứa nhỏ tỉnh lại rồi tính tiếp. Nếu đến lúc đó tiểu Beta còn không trở lại, hắn sẽ đi tìm.
Không phải hắn sợ cậu đi luôn, mà chỉ là không thể để yên như vậy.
Dù không rõ trong lòng cậu nghĩ gì, nhưng để càng lâu, tiểu Beta lại nghĩ nhiều hơn những thứ không tốt. Hắn không muốn nhìn thấy điều này.
Kết quả đợi tiểu Mễ Thụy tỉnh lại, Hạ Mễ Chúc vẫn là chưa trở về.
Hắn chuẩn bị cho đứa nhỏ, không có đem nó đến bệnh viện nhờ Mạc Thanh mà đến nhà Vệ Kiêu, để hắn giúp trông một lát. Khu này không lớn, hắn nghĩ tìm một chút là thấy được. Nếu mang đến bệnh viện, nhất định Mạc Thanh sẽ hỏi có chuyện gì, mà hắn lại không biết trả lời thế nào. Đưa cho bạn thân kiêm cấp dưới của hắn trông, vừa chu toàn còn không cần giải thích, thuận tiện hơn nhiều.
Vệ Kiêu nhận đứa nhỏ vừa mới tỉnh ngủ từ tay Lộ Nguyên Hầu, nhìn sắc mặt không đẹp của hắn lại thức thời không nói lời nào mà nhận trách nhiệm vào tay. Nhìn bóng lưng người đàn ông đi xa, lại nhìn đứa nhỏ trong lòng, tự nhiên có chút bất lực.
Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Hai người này không thể yên ổn được một chút sao? Mới hôm qua còn bình thường kia mà.
...
Hạ Mễ Chúc lang thang trong vô định, đợi cậu trải vuốt được tâm tình hỏng bét của mình, lại tự nhắc nhở mình những điều bản thân nên làm, nên nghĩ, không nên làm và không nên nghĩ thì bất chợt nhận ra bầu trời đã ngả bóng.
Cậu hoảng hốt đứng giữa chốn không người nơi vùng ngoại ô Tây Hoang, nhìn ánh hoàng hôn phủ trên người mình, thê lương như vậy rồi lại hoảng sợ mà theo đường cũ trở về.
Cậu vốn chỉ định đi một chút, nghĩ thông suốt rồi sẽ về. Vậy mà...
Cậu nghĩ đến người ở nhà không nhìn thấy mình, trong lòng nào còn bận tâm điều đã dày vò cậu từ buổi trưa đến hiện tại nữa đâu. Cậu không tưởng tượng được ngài ấy sẽ phản ứng thế nào thì lại càng hoảng sợ hơn. Bước chân vội vàng khiến cậu mấy lần xém vấp té, bị bụi cây thấp bên đường quẹt vào người cũng không thèm để ý, chỉ mong nhanh chóng về đến nhà.
May mắn cho cậu, dù khu này vắng vẻ nhưng đường đi thì chỉ có nhiêu đó, cậu cũng không xông vào đường ngang ngõ tắt, không sợ không tìm được đường về. Chỉ là cậu đi quá xa...
Nhưng đợi cậu chạy về được đến cổng quân khu, nhìn thấy thân ảnh người kia cùng với khuôn mặt âm trầm đến mức sắp nhỏ nước của hắn, cậu lại không nhịn được mà ngừng bước chân. Trong lòng chột dạ lại ủy khuất sợ hãi khiến cậu không dám đến gần hơn với người ấy.
Chỉ là Lộ Nguyên Hầu tìm cậu một buổi chiều đã nhìn thấy cậu rồi. Cho dù cậu không tới nữa chẳng lẽ hắn lại để yên vậy sao?
Không đánh nát mông cái tiểu Beta tâm tính yếu đuối lại hay nghĩ lung tung kia ra thì hắn không phải Lộ tướng nữa.1
Hạ Mễ Chúc cật lực khống chế cho mình không bị dọa đến mức quay đầu bỏ chạy, cúi đầu chờ đợi người kia tiếp cận mình mà đáy lòng càng thêm hoảng loạn.
Lộ Nguyên Hầu ngừng lại cách cậu hai bước chân, không xa cũng chẳng gần như vậy lại khiến lòng Hạ Mễ Chúc chua xót. Ngài ấy giận thật...1
Lộ Nguyên Hầu sắc mặt đạm mạt nhìn tiểu Beta ngoài quần áo có chút bẩn ra thì không có bị thương, ít nhiều trong lòng lo lắng cũng thả được xuống. Chỉ là không lo lắng nữa rồi thì tức giận lại muốn bùng lên.
"Hạ Mễ Chúc, tôi có thể bao dung cho em, kiên nhẫn chờ đợi em trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng tôi không hề cho phép em không nói một tiếng rồi chơi cái trò bỏ trốn."
"Không..."
Hạ Mễ Chúc bị giọng điệu lạnh lùng nghiêm khắc của hắn dọa, muốn thanh minh lại nói không nên lời, ủy khuất trong lòng đã giằng xuống lúc này càng không nhịn được mà tràn ra khiến hốc mắt cậu đỏ bừng, dần dâng lên hơi nước chua xót. Cậu chỉ biết lắc đầu lại cúi đầu không dám nhìn hắn.
"Em có cái gì không vui thì cùng tôi nháo. Em lớn như vậy rồi, ở nhà còn có một đứa nhỏ, em không thể hành xử chính chắn một chút hay sao?"
"Em không nghĩ cho tôi thì cũng phải nghĩ cho nó chứ Hạ Mễ Chúc??"
"Hức... Em sai rồi... Hu hu... Em xin lỗi..."
Hạ Mễ Chúc bị mỗi câu của hắn chọc cho khốn khổ mà nghẹn ngào từng chữ, đến cuối cùng nước mắt không thể kiềm giữ được nữa mà không ngừng rơi xuống. Cậu nhìn cũng không dám nhìn người kia, mép áo bị cậu vò đến không ra hình dạng, trong lòng lại đau đớn đến khó thở mà im lặng thanh minh: Cậu không có... Ai cậu cũng không muốn bỏ mà... Cậu chỉ là... Là tủi thân thôi... Hức hức...
Lộ Nguyên Hầu nhìn nước mắt tiểu Beta từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi đến lòng hắn cũng đau rồi chẳng còn muốn nói gì nữa.
Hắn biết trong chuyện này hắn cũng có sai, thế nhưng hắn vẫn thật tức giận. Cho dù hắn nghĩ rằng chuyện quá khứ lúc nói ra nhất định sẽ không đơn giản mà bình yên trôi qua, hắn đều chuẩn bị tâm lý cùng cậu nói chuyện, nhưng hắn không hề lường được tiểu Beta lại dám chơi trò bỏ nhà ra đi này.1
Thật lòng mà nói hắn ở lúc này có phần không hiểu được rốt cuộc tiểu Beta đang nghĩ cái gì. Bỏ lại đứa nhỏ mà cậu xem như mạng... Cho dù là đi học vất vả cũng sẽ một ngày ba lần đến nhìn nó, sao hiện tại lại có thể bỏ nó ở đó rồi chìm đắm trong tâm tình của mình, bỏ đi vậy chứ? Chuyện hắn giấu giếm cậu tuy là khó chấp nhận được nhưng không nên phản ứng theo kiểu này mới đúng. Thay vì tức giận, cậu lại khổ sở?
Lộ Nguyên Hầu tự nhận mình không hiểu được nội tâm yếu mềm của tiểu Beta, bất lực xoay người. Đợi trở về rồi nói sau đi.
Nhưng hắn còn chưa kịp thúc giục tiểu Beta mau trở về thì người sau giống như bị hành động này của hắn dọa, một phát ôm lấy eo hắn, khóc rống lên: "Tiên sinh ngài đừng bỏ em!"
"Em sai rồi! Em sai rồi mà... Em không dám nữa, không dám nữa đâu... Hức hức..."
Hạ Mễ Chúc khóc đến nghẹn, tựa như một đứa trẻ bị bỏ rơi, sợ hãi choáng ngộp tâm trí khi nhìn thấy hành động quay đầu bỏ đi của Lộ Nguyên Hầu. So với khổ sở vì không được coi trọng, cậu càng sợ hơn bị người từ bỏ. Cậu tưởng tượng không được nếu lại bị ngài ấy bỏ rơi nữa, cậu sẽ sống thế nào... Chỉ nghĩ thôi tim cậu đã như bị ai xé nát, tuyệt vọng quay cuồng mà không ngừng cầu xin.
Là cậu sai rồi được không... Đừng không cần cậu nữa được không... Cậu sẽ sửa, sẽ không bao giờ làm phật ý ngài ấy nữa... Hức hức... Ngài ấy muốn giấu cái gì thì cứ giấu đi, đau khổ hơn nữa cậu cũng chịu được... Cậu đều chịu được hết...
"Xin ngài đó... Hu hu... Đừng bỏ em... Em nhất định sẽ ngoan mà..."
Hạ Mễ Chúc tuyệt vọng van xin, khổ sở khiến dạ dày cậu xoắn ngược, đau đớn đến mức toàn thân không có một chút sức lực. Cậu chỉ có thể gồng mình lên ôm chặt lấy người kia như ôm một cái phao cứu mạng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT