Mạc Thanh kháng cự hình ảnh quá đỗi hài hòa này, vừa lúc nhìn thấy hộp cơm trên bàn thì mới nhớ ra Hạ Mễ Chúc còn chưa ăn cơm.
"Con ăn trước đi. Ta lại đi mua cái khác."
Ông đẩy hộp cơm qua, còn không quên mở ra, đưa đũa dùng một lần cho cậu.
"Con... Dạ...."
Hạ Mễ Chúc còn muốn từ chối trực tiếp bị ánh mắt hung dữ của ông dọa ngược, ngoan ngoãn vâng lời, nhận đũa bắt đầu ăn.
Thế nhưng đồ ăn còn chưa đưa được đến miệng đã cảm thấy bên cạnh có hai ánh mắt đặt biệt mãnh liệt nhìn mình, cậu cứng đờ quay đầu...
Một lớn một nhỏ nhìn ở góc độ này lại giống như một khuôn đúc ra, thần thái còn giống nhau đến thái quá. Hai ánh mắt đều hội tụ tại miếng trứng trên đũa của cậu.
"Lộ... Trung tướng, ngài đã ăn trưa chưa..."
Cậu trực tiếp bỏ qua đứa nhỏ, lúng túng hỏi đứa lớn, ánh mắt nhìn hắn có chút khiếp đảm.
Lộ Nguyên Hầu đã quen với những ánh mắt như vậy, chỉ có lần đâu tiên đối phương nhìn hắn mang theo tình tự khác lạ bị hắn nắm bắt được, như không có chuyện gì thu hồi tầm mắt, còn ôm đứa nhỏ đứng dậy.
Hai thầy trò bị hành động của hắn làm cho khó hiểu, đều đưa mắt ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tôi xuống căn-tin, sẵn tiện mua cho bác sĩ Mạc một phần luôn."
Hắn thản nhiên nói, lúc ra đến cửa mới nhớ tới đứa bé trong ngực cũng vẻ mặt ngơ ngác nhìn mình, lại thả thêm một câu: "Đứa nhỏ tôi bế đi luôn, tránh cho nó chịu tội vì phải nhìn người khác ăn mà mình không được ăn."
"Ai nha! Di di!"
Hạ Mễ Thụy còn tưởng hắn dẫn mình ra ngoài chơi, miệng còn nha nha ngọng nghịu thúc dục, phấn khích vô cùng, hận không thể tự mình đi.
Hai thầy trò bị bỏ lại sững cả người, đến lúc phản ứng lại thì một lớn một nhỏ kia đã biến mất khỏi phòng, chẳng còn bóng dáng.
"Sư phụ..."
Hạ Mễ Chúc mếu máo nhìn Mạc Thanh.
"Khụ... Trung tướng không đến nổi sẽ bắt cóc trẻ con đi, không sợ. Con mau ăn đi, còn trở về đi học."
Mạc Thanh ho khan một chút, vừa trấn an vừa nhắc nhở cậu.
Hạ Mễ Chúc đương nhiên biết người kia sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng mà trong lòng cậu vẫn lo lắng, còn có kháng cự... Nãy giờ cậu vẫn cật lực bỏ qua cảm giác hoảng loạn trong lòng, trời biết lúc bị người đó chạm vào cậu đã kinh hoàng cỡ nào. Ký ức đêm đó như ùa về, làm cậu vỡ vụn.
Kinh hãi, đau đớn, bất lực... Còn có tủi thân...
Mạc Thanh không rõ chuyện đó, nhưng nhìn cậu như vậy, nghĩ đến phản ứng thái quá kia của cậu, lại nhìn thân thể mảnh mai đối lập hoàn toàn với người đàn ông như núi kia... Hạ Mễ Chúc còn không phải Omega có thiên phú có thể chịu được xâm phạm của Alpha mà chỉ là Beta ốm yếu. Còn có, lúc đó Lộ Nguyên Hầu còn say rượu, đảm bảo đó không phải ký ức tốt đẹp gì đâu, còn có thể để lại bóng ma tâm lý cho Hạ Mễ Chúc.
"Con ngoan đừng sợ."
Mạc Thanh thở dài sờ đầu cậu trấn an. Hạ Mễ Chúc đáng thương nhìn ông.
"Tuy ta không hiểu đêm đó sao lại như vậy, thế nhưng con người của Lộ Nguyên Hầu ta cũng biết đôi chút. Tất nhiên, việc hắn đã làm ra là không thể phủ nhận, sai là sai, còn không chịu đổ vỏ... Khụ, thế nhưng con yên tâm, vẫn còn có sư phụ. Sư phụ sẽ không để con chịu khổ nữa."
Ông lựa lời mà an ủi cậu.
Nói tới chuyện này, ông thật sự có ý định tìm cơ hội hỏi thử Lộ Nguyên Hầu, làm sao mà một Alpha như hắn lại có thể say rượu đến mức mất trí làm loạn, nói sao cũng thật kỳ quái.
"Ăn đi, đừng nghĩ nữa. Dù chuyện có lộ thì cũng có sư phụ, sẵn tiện tính cả vốn lẫn lãi với hắn luôn."
Ông vỗ vỗ đầu cậu, lời nói nghiêm túc vậy mà nghe rất buồn cười.
Gì mà tính cả vốn lẫn lời với Lộ Nguyên Hầu chứ... Có nước hai thầy trò cậu ôm đứa nhỏ bỏ chạy thì có.
Nhưng Hạ Mễ Chúc thật sự được ông trấn an, ít nhất cũng bình tâm ăn cơm. Hiện tại đã tiếp xúc với nhau, tình huống cũng không quá bê bét. Ít nhất sau này có gặp thì cậu cũng không đến mức thất thố không giữ được bình tĩnh như hôm nay.
Chuyện sau này... Đến đâu hay đến đó đi...
...
Lúc Lộ Nguyên Hầu ôm đứa bé cùng hai hộp cơm trở về thì Hạ Mễ Chúc đã ăn cơm xong, ôm hôn đứa nhỏ một cái rồi trở lại trường luôn, ít nhất không phải tiếp tục cùng người đàn ông áp lực mười phần kia ở chung một chỗ nữa.
Sau đó Lộ Nguyên Hầu ở lại văn phòng của Mạc Thanh bao lâu, lại giao lưu tình cảm với con cậu bao lâu cậu cũng không biết, chỉ biết lần gặp lại sau đó đứa nhỏ đã quen thuộc hắn đến mức muốn đòi hắn bế từ trong tay cậu...
Đương nhiên, đó cũng là chuyện sau này.
Hiện tại cậu lo cắm đầu chạy một mạch về trường, trước khi chuông reo an ổn ngồi bên cạnh Giang Tấn bắt đầu buổi học chiều.
Môn chuyên ngành của họ không nhiều, nhưng một buổi học bốn tiết, một tuần học sáu ngày là hai bốn tiết, chia đều cho mười hai môn, một môn một tuần có hai tiết. Nhưng chỉ có nữa là tri thức cần thiết như chính trị, lịch sử, khả năng sinh tồn...; Còn lại là những cái khá đặc thù bắt buộc phải đạt loại giỏi mới có thể tốt nghiệp như khả năng chịu đựng uy áp của Alpha, khả năng khống chế pheromone khi gặp tình huống đặc biệt như có Omega phát tình. Những môn này chỉ có Alpha và Beta học tập vì dù sao họ cũng là chủ lực trực tiếp có mặt trên chiến trường.
Beta tuy không có pheromone, không bị pheromone của Alpha và Omega ảnh hưởng, thế nhưng uy áp của Alpha lại ảnh hưởng đến họ, dù không nhiều như Alpha với nhau.
Giống như khi Hạ Mễ Chúc ở gần Lộ Nguyên Hầu, dù hắn chẳng làm gì cậu cũng thấy áp lực, nhìn một cái là khiến cậu run sợ rồi. Này còn do cậu là Beta nên ảnh hưởng còn nhỏ, phải biết rằng Lộ Nguyên Hầu là Alpha cấp S, không dọa cậu nhũn chân là may rồi. Nếu ở trên chiến trường kẻ địch bùng nổ uy áp mà không chịu nổi thì làm nên cái gì nữa.
Ngoài ra còn có học tập phương pháp sử dụng súng, đạn... Tất cả được chia ra trong một buổi học mỗi ngày. Buổi còn lại toàn là huấn luyện cơ năng.
Những cái khác không nói, tập bắn súng, sử dụng đạn dược và tri thức sinh tồn được Hạ Mễ Chúc quan tâm hơn cả. Buổi tối cậu còn theo sư phụ học tri thức y học, cực kỳ bận rộn.
...
"Bệ hạ!"
Lão quản gia từ bên ngoài đi vào đối với nam nhân tuổi ngũ tuần đang ngồi phía sau bàn làm việc thật lớn kích động gọi, thế nhưng âm thanh lại bị ông cố tình ép xuống nên nghe có chút đè nén quái dị. Trong tay ông còn cầm một phần công văn được bộc cẩn thận, niêm phong kỹ càng giống như hồ sơ tuyệt mật vậy.
Nam nhân trung niên tầm mắt rời khỏi phần tài liệu đang xen, ngẩng đầu lên nhìn lão quản gia. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như được gọt đẽo mà thành nhưng lại không sắc xảo, cặp mắt phượng trên khuôn mặt chữ điền lại khiến cho người ta cảm thấy thật đáng tin cậy, muốn dựa vào. Bởi vì được bảo dưỡng tốt, ăn sung mặt sướng nên nhìn chẳng lớn như tuổi, còn tràn đầy mị lực nam nhân.
Người này chính là Quốc vương của Tây quốc Nguyên Dực.
Bốn quốc gia có biên giới gần nhau phân biệt là Tây quốc, Hồ quốc, Hầu quốc, Ninh quốc. Riêng Ninh quốc và Hầu quốc áp dụng chế độ tư sản lấy thủ tướng cầm đầu, thủ tướng mỗi năm năm nhiệm kỳ bầu một lần; Còn Tây quốc và Hồ quốc vẫn áp dụng chế độ quân chủ lấy Quốc vương đúng đầu, ở dưới lại chia thành Công tước, Hầu tước, Bá tước, Tử tước.