Từ sau hôm bị Từ Phong áp đảo trong phòng bao, giữa Mộc Thính và hắn bề ngoài nhìn như sóng yên biển lặng nhưng thực chất yêu hay ghét chỉ có trong lòng họ biết. Hôm đó Từ Phong cũng không có cưỡng ép Mộc Thính làm cái gì, nói một hồi Từ Phong chỉ bảo nếu chán người đàn ông kia rồi thì nhớ đến tìm hắn, hắn sẽ luôn đợi Mộc Thính sau đó buông Mộc Thính ra, bắt đầu nói chuyện công việc.

Mộc Thính nhịn lắm mới không lao lên đánh một trận với hắn. Nhưng xét thấy đối phương là Alpha, ưu thế áp đảo khiến Mộc Thính không nắm chắc được có đập cho hắn một trận nhừ tử được hay không mà còn có khả năng bị đối phương chiếm tiện nghi nữa nên Mộc Thính từ bỏ.

Hai người cứ như vậy mà dây dưa lên.

Có điều Mộc Thính cũng không ngờ được rằng bắt đầu hôm nay thật ra chỉ là khởi điểm cho những tai ương sau đó.



Hạ Mễ Chúc đợi khá lâu mới đợi được Lộ Nguyên Hầu trở về cùng cậu ăn trưa. Nhưng cậu không có hỏi hắn đã đi đâu mà ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.

Tiên sinh, bao giờ chúng ta về?”

Đợi ăn lửng bụng rồi Hạ Mễ Chúc mới nhỏ giọng lên tiếng hỏi.

Tôi có chút việc, tạm thời chưa thể về Tây Hoang được.”

Lộ Nguyên Hầu thản nhiên nói, sau đó lại nhìn Hạ Mễ Chúc: “Nếu em muốn về trước thì tôi sẽ sắp xếp người đưa em về.”

Hạ Mễ Chúc lập tức lắc đầu.

Không, em muốn ở lại đợi tiên sinh.”

Cậu kiên định nói.

Sẽ không lâu đâu.”

Lộ Nguyên Hầu không có nhiều lời mà vươn tay vuốt nhẹ đôi má đã muốn có chút thịt vì dạo này được chăm chút cẩn thận lại không có vận động hứa hẹn.

Thật ra cơ bản thì họ đã nắm chắc được đối tượng đứng sau lưng chuyện kia, chỉ là cần thêm chút thời gian để mọi thứ xoay chuyển theo đúng quỹ đạo nữa. Dù sao đối phương cũng là nhân vật lớn, mà lớn đến mức hắn đều không ngờ tới được. Cũng khéo làm sao…

Sau đó Hạ Mễ Chúc tiếp tục ở lại hoàng cung. Lộ Nguyên Hầu bởi vì công vụ trên thân nên càng không có nhiều thời gian cùng cậu. Hạ Mễ Chúc ở trong phòng buồn nên đã bấm bụng thử đi ra ngoài xem sao. Đứa nhỏ Hạ Mễ Thụy dạo này trở nên không dính cậu nữa. Trừ buổi tối đi ngủ nhất định sẽ đòi về bên này thì ngủ trưa nó vẫn chịu ở bên kia với gia gia nó. Hạ Mễ Chúc thấy nó ổn nên không có cùng gia gia nó giành giật thời gian quý báu được ở bên cạnh cháu nội.

Nguyên Dực cũng có hỏi han cậu mấy lần. Có vẻ ông đã nhìn ra được cậu đã biết chuyện rồi nhưng hai người lại ngầm hiểu ý nhau chứ chẳng ai chủ động nói ra cả. Dù sao vấn đề quan trọng nằm ở trên người Lộ Nguyên Hầu. Trừ khi hắn nói muốn công khai, còn không ai cũng không được xé rách tấm màn này.

Hôm nay như thường lệ Hạ Mễ Chúc ăn trưa rồi đi ra ngoài tản bộ một vòng.

Lộ Nguyên Hầu mọi khi sẽ đi cùng cậu, nhưng hôm nay từ sáng sớm hắn đã nói buổi trưa không thể về ăn trưa cùng cậu, dặn cậu cẩn thận mọi chuyện rồi đi mất.

Hoàng cung dạo này đang bàn chuyện cưới hỏi giữa Diêm Tố Nhữ và nhị hoàng tử Nguyên Thịnh. Không khí trong cung điện có phần nhộn nhịp ồn ào. Đường đến hoa viên gần nơi cậu ở không ngừng có người qua kẻ lại, đặc biệt náo nhiệt.

Đám cung nhân nhìn thấy cậu thì cúi đầu chào hỏi rồi tiếp tục công việc trên tay. Hạ Mễ Chúc đã quen rồi nên không có nói gì cả mà tự mình đi của mình. Dù sao cậu cũng đã ở đây được bảy ngày rồi, thứ nên quen thuộc thì vẫn phải biết thôi.

Nhưng hôm nay lại có người tiếp cận cậu.

Lý Nhã từ xa đi tới, mục đích rõ ràng là Hạ Mễ Chúc đang đứng trong đình viện nhỏ nơi hoa viên rộng lớn.

Có chuyện hôm trước, Hạ Mễ Chúc xem như không ưa được người Vương Hậu này. Lại thêm nguyên cớ bởi Lộ Nguyên Hầu, cậu càng không thích nổi bà ta. Hơn nữa lúc đó hai người cũng xem như xé rách mặt rồi, không cần thiết lá mặt lá trái với bà ta nữa.

Cậu đứng dậy muốn đi.

Mới đó mà đã quên thân phận của mình rồi sao?”

Chỉ là có người không muốn buông tha cho cậu.

Phu nhân của Lộ Nguyên Hầu làm sao vậy?”

Hạ Mễ Chúc thản nhiên nhìn bà ta trần thuật hỏi.

Nếu không phải cái đình viện này chỉ có một lối ra, cậu nhất định sẽ không lý đến bà ta mà bỏ đi thẳng. Hiện tại Lý Nhã đứng chặn ở đó, trừ khi cậu trèo lan can ra, nếu không chỉ có thể vượt qua bà ta để đi. Nhưng cậu không muốn cách bà ta quá gần.

Cậu không có quên mình đang mang thai, lúc này Lộ Nguyên Hầu không có ở đây, cậu cần phải cẩn thận. Trong lòng cậu nghĩ, sáng nay ngài ấy dặn cậu để ý nhiều hơn, cậu đáng ra không nên đi ra ngoài mới phải. Tuy cậu nghĩ Lý Nhã sẽ không dám làm gì cậu, thế nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Dù biết trước bà ta đã không ưa mình, nhưng câu trả lời của cậu vẫn là chọc giận Lý Nhã.

Chỉ là Hạ Mễ Chúc không sợ bà ta. Hiện tại cậu tỏ ra yếu thế hơn chỉ có thể khiến cho bà ta càng kiêu căng vô lý.

Dù bà thân là Vương Hậu nhưng đế quốc đã thay đổi nhiều lắm rồi. Dựa theo quy chế của đế quốc và thân phận của quân nhân cấp cao, bà nên có sự tôn trọng đối với người nhà của họ, những người sẽ đứng lên bảo vệ đế quốc.”

Hạ Mễ Chúc không kiêu ngạo không sủng nịnh nghiêm nghị nói: “Dù hiện tại đế quốc yên bình, thế nhưng những quân nhân như họ vẫn đang âm thầm cống hiến quên mình. Bà như vậy là đang khinh thường họ sao?”

Lý Nhã bị cậu nói đến cứng họng. Thế nhưng bà ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà nói sang chuyện khác: “Nghe nói ngươi vẫn còn người nhà?”

Hạ Mễ Chúc không nghĩ lại nghe thấy hai chữ “người nhà” này từ miệng bà ta. Cậu mặt không cảm xúc nhìn bà ta, trong lòng lại nghĩ bà ta nhất định đã điều tra cậu. Mà kể ra cũng không khó để biết những chuyện này, cậu vẫn là một công dân của đế quốc. Cho dù cậu có rời đi đám người kia thì trên thông tin cậu vẫn là con bọn họ.

“Bà muốn nói cái gì thì nói thẳng ra luôn đi.”

Cậu lạnh lùng nói, tự nhiên cảm thấy ngực có chút khó chịu, có chút buồn nôn.

Họ có vẻ còn chưa có biết đứa con họ không yêu thương giỏi giang đến mức kết hôn cùng Hầu Tước của đế quốc. Ngươi nói ta có nên giúp ngươi dẫn đường cho họ đến ôn chuyện với ngươi hay không không?”

Lý Nhã biết bà ta không thể trắng trợn tổn hại Hạ Mễ Chúc tựa như năm xưa bà ta ám toán Lộ Nguyên Hầu. Nhưng bà ta nuốt không trôi cơn giận này, ít nhất cũng phải làm cho Hạ Mễ Chúc khó chịu thì bà ta mới cảm thấy tốt hơn.

Quả vậy, Hạ Mễ Chúc đúng thật là cảm thấy lòng ngực khó thở, không nhịn được mà trực tiếp vịn vào cột đình nôn khan không ngừng.

Cậu mặc kệ Lý Nhã vẻ mặt quái dị mà ghé vào lan can, cứ thế mà nôn hết bữa trưa hôm nay cậu mới ăn ra. Cậu đã biết người mang thai cảm xúc không tốt rất dễ ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Nhưng trước đây lúc mang thai Hạ Mễ Thụy cậu không có cảm thấy gì cả, dù mỗi ngày bị ghẻ lạnh nhưng cậu đã quen rồi, không có thấy quá khó chịu.

Hiện tại cậu gần như đang sống trong hạnh phúc lại nghe thấy những chuyện liên quan đến đám người nhà không ra người nhà mà còn giống người dưng nước lã hơn, có khả năng xuất hiện ở trước mặt cậu đồng thời phá hoại cuộc sống tốt đẹp của cậu… Hạ Mễ Chúc chỉ thấy ấm ách trong ngực, khó chịu vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play