Bởi vì người vây xem càng lúc càng nhiều đã quấy rầy đến tổng giám đốc phân xử, ông ta nói khâu này phải được so tài một lần nữa. Thi đấu lần nữa chúng tôi vẫn đứng nhất, cuối cùng tổng thành tích là hạng thứ hai, đội chúng tôi đứng lên bục lãnh thưởng.

Nhưng cuộc tranh tài kia, chắc chắn tôi đã để lại ấn tượng không tốt đẹp gì với những người khác, lúc dùng cơm có rất nhiều người đến từ những trường học khác nhỏ giọng bàn tán về tôi, ngay cả các bạn đồng đội của tôi cũng nói Đinh Vi Vi cậu hổ báo quá.

Mặc dù tôi kiên định không thay đổi cho rằng tôi làm đúng không hề sai, nhưng lần sau hẳn là tôi không thể áp dụng phương pháp kháng cự kịch liệt như thế nữa.

Bởi vì…

“Ôi, cậu lại biết tôi trong cuộc tranh tài đó. Đúng là bất tiện, thế ấn tượng đầu tiên của cậu về tôi hẳn là rất kém nhỉ.”

Thật sự vô cùng lúng túng, vừa nghĩ tới cậu ấy thấy một mặt đanh đá như thế của tôi, tôi vẫn giả vờ mềm yếu trước mặt cậu ấy, tôi lại rợn tóc gáy hơn.

Tạ Gia Ngũ suy nghĩ một chút, cười: “Ấn tượng đầu tiên là cảm thấy cậu rất dũng cảm, có sao nói vậy, sẽ không bởi vì mình đơn thân độc mã mà không tranh thủ những quyền lợi mình nên có.”

Tôi cười mỉa mai: “Tôi còn tưởng rằng con trai các cậu sẽ tương đối thích con gái dịu dàng, ấm áp.”

Cậu ấy cười một tiếng, nói: “Không đâu, tôi thích người thật thà.”

Tôi lặng lẽ đỏ mặt.

Cậu ấy nói cậu ấy thích người có tính tình thật thà, tôi chính là người có tính tình thật thà, bốn bỏ năm lên cậu ấy đang bày tỏ với tôi, tôi phân tích đúng không các bạn.

Một đường đi thẳng tới dưới lầu ký túc xá của tôi, cậu ấy đưa chiếc túi mình xách hộ tôi cho tôi, mím môi, dáng vẻ có chút khẩn trương, nói: “Chuyện đó, ngày mai cậu có tiết không?”

Ngày mai là thứ bảy, cả trường đều không có tiết.

Anh đẹp trai biết rồi còn hỏi, chẳng lẽ ngày mai muốn hẹn tôi ra ngoài chơi sao?

Tôi căng thẳng một giây, nhanh chóng trả lời: “Không có lớp!”

Tạ Gia Ngũ nói: “Thế… có muốn di tự học cùng hay không, ở thư viện hoặc là dãy A đều được.”

Tai cậu ấy đỏ lên.

Thật là… đáng yêu.

Đáng yêu đến mức mặc dù cậu ấy hẹn tôi đi học chứ không phải đi vòng đu quay tôi cũng cam tâm tình nguyện.

“Được.” Tôi cố gắng không để mình tung tăng như thế: “Vậy ngày mai gặp nhé!”

Tôi vô cùng vui vẻ.

Hậu quả của việc quá vui sướng khiến tôi mất ngủ.

Lăn qua lăn lại, trong đầu chỉ toàn là vẻ đỏ mặt của Tạ Gia Ngũ, hình ảnh hai tai đỏ, cổ đỏ.

Tôi xác nhận tôi không ngủ được, cầm điện thoại di động bắt đầu xem lại nhật ký cuộc nói chuyện giữa tôi và cậu ấy.

Hu hu, mỗi câu nói của cậu ấy đều rất đáng yêu, thật là dịu dàng, thật ân cần, thật hài hước.

Ở giường đối diện đột nhiên sáng lên, sau đó wechat của tôi nhận được tin nhắn của bạn cùng phòng: [Còn chưa ngủ sao?]

Tôi: [Không ngủ được.]

Cô ấy: [Lên sân thượng nói chuyện phiếm không?]

Tôi: [Đi!]

Hai người chúng tôi chuyển mình xuống giường, mỗi một người chiếm một băng ghế trên ban công.

Nhìn sao trời, nhìn trăng sáng, từ chuyện thơ ca, bàn tới cả lý tưởng cuộc đời.

Cho đến khi.

Điểm chính chính là đập muỗi, đập muỗi, từ Tạ Gia Ngũ, hàn huyên tới Tạ Gia Ngũ.

“Cho nên các cậu ra ngoài một chuyến như thế, ngay cả tay cũng không nắm một lần sao?”

“Nào có ai ngay lần đầu tiên gặp mặt đã nắm tay đâu chứ… vẻ mặt của cậu là bị sao đấy? Lần đầu tiên cậu với bạn trai gặp mặt đã nắm tay rồi sao?”

“Đúng thế! Đinh Vi Vi, không phải cậu bị ngốc sao, chúng ta cũng chẳng phải học sinh cấp hai, nắm tay một chút thì có thế nào? Lâu lâu cậu còn ôm ấp các thứ chẳng mất miếng thịt nào.”

Cô ấy vừa nhắc tới ôm ấp, tôi lập tức nhớ tới cái ôm của anh đẹp trai và… cơ bắp trên ngực của cậu ấy.

Bạn cùng phòng của tôi hiểu rõ hơn tôi, lập tức bắt được chỗ không đúng của tôi.

“Cậu đỏ mặt cái gì? Sao? Cậu và Tạ Gia Ngũ đã ôm ấp rồi sao? Không phải chứ, hai người các cậu còn chưa nắm tay sao lại nhảy bước thế?”

“Nếu tớ nói đó chỉ là hiểu lầm vậy cậu có tin không?”

“Tớ tin cậu có quỷ mới tin cậu đấy!”

Ngày hôm nay, chúng tôi hàn huyên tới năm giờ sáng.

Trời hiện lên màu trắng bạc, tôi ngồi trên ban công, bạn cùng phòng tựa vào vai tôi ngủ thiếp đi, trước mặt tôi nhuốm màu đỏ của ánh nắng mặt trời và ánh ban mai xinh đẹp.

Tôi cầm điện thoại di động lên, chụp một tấm ảnh mặt trời mọc, sau đó lại chụp một tấm ảnh với bạn cùng phòng.

Đăng lên vòng bạn bè, trên status ghi: Lần đầu tiên nhìn thấy mặt trời mọc ở trường học, mới phát hiện bản thân đã bỏ qua không ít thứ xinh đẹp bên mình.

Sau đó vô tình đánh thức bạn cùng phòng: “Tớ bị mũi chích bốn năm dấu rồi, quay về giường ngủ đi.”

Ngủ một giấc đến tận mười một giờ, bị mùi hương đánh thức.

Các bạn cùng phòng mua cơm mang lên phòng ăn, tôi thật sự đói bụng, từ trên giường bước xuống, ngây ngơ đánh răng rửa mặt rồi uống sữa, đầu tôi đột nhiên nhảy số…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play