Thế vận hội mùa thu đến như đã định, sáng sớm bảy giờ toàn bộ học sinh đã tập hợp ngay tại lớp, ủy viên tuyên truyền Trương Tân Ngữ phát cho mỗi bạn một lá cờ đỏ nhỏ.

Hà Tâm Ý cầm lá cờ đỏ nhỏ mà có hơi ngẩn ngơ, y đã phát hiện ra điều này lâu lắm rồi, hộp đựng phấn trên bục giảng vẫn có một cây cắm ở đó, lá cờ kia có hơi cũ nhưng mặc đến phiên ai trực nhật cũng không vứt đi, nó giống như một dấu hiệu, một bí mật thuộc về lớp Một.

Cao Phi đứng trên bục giảng kêu gào, "Các bạn học, đây là một lá cờ đỏ nhỏ với tinh thần đồng đội, nó chứa đựng tất cả những chiến đấu kề vai sát cánh của chúng ta ngày hôm qua."

Lưu Manh Manh đang đứng bên mép bục giảng sắp xếp lại áo lớp, trông thấy cậu ta như vậy thì không nhịn được cười, lấy một cái đưa qua để cậu ta mặc.

Áo lớp của lớp Một rất đơn giản, dành cho các bạn nam là áo sơ mi cà vạt và quần dài, các bạn nữ là áo sơ mi cùng váy xếp ly, Lâm Như Hứa cầm lấy bộ quần áo mà rơi vào trầm tư, "Bộ đồ này có phải hơi khó để chơi không."

Hà Tâm Ý mở ra nhìn, cười nói, "Lâm ca có gì mà làm không được chứ!"

Lâm Như Hứa nghe xong cũng cười, hắn biết Hà Tâm Ý đang nói tới cái gì, chính là tối hôm đó hắn cũng đã nói "Tâm Ý có gì mà không làm được chứ".

"Chính xác!" Lâm Như Hứa nhướn mi, ý cười tràn ra bên khóe môi, "Không có gì mà Lâm ca của cậu không làm được, chỉ là một cái quần thì ảnh hưởng gì được tôi chứ."

Tôn Bình Khang quay qua, "Lâm Nương Nương của tớ là đẹp nhất thế giới!"

"Đi chết đi!"

Hà Tâm Ý lại nở nụ cười, tuy rằng y không biết vì sao giáo bá lại bị gọi là Lâm Nương Nương.

Đồng phục học sinh của trường trung học Thủ Minh là áo phông trắng và quần thể dục xanh rất đơn giản nhìn vô cùng trẻ trung, nhưng mỗi ngày đều mặc, nhìn cũng đủ rồi, hôm nay thay đổi áo lớp khiến cả lớp rực rỡ hẳn lên. Tóc của Lâm Như Hứa có chút dài, vừa mang khí chất cool ngầu nhưng cũng dịu dàng không ít, làm các bạn học nữ mỗi khi đi qua đều phải ái ngại. Lâm Như Hứa rõ ràng đã quen với điều đó, có khi còn nở một nụ cười rạng rỡ đón nhận màn thét chói tai.

Hà Tâm Ý vừa thay quần áo ra thì nhìn thấy một màn này, vẻ mặt bất đắc dĩ kèm theo nụ cười, "Lâm đại giáo thảo, tém lại."

Càng không biết sau khi y xuất hiện thì đám nữ sinh càng điên cuồng hơn. Cho dù đẹp trai lại còn là học thần, hiện tại ngoại trừ y ra thì tất cả mọi người ở Thủ Minh đều biết, Hà Tâm Ý ư? Học thần lớp Một của khối 11 hả? Nhân khí cao lắm đó!

Kể từ lần hai người đi dạo bờ sông đêm thì mối quan hệ tiến thêm một bậc nữa, nhất là Hà Tâm Ý, Lâm Như Hứa rõ ràng cảm nhận được Hà Tâm Ý đối với hắn không giống như trước kia, không chỉ lời nói thay đổi mà cả giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, không còn là dáng vẻ lạnh lùng nữa.

Lâm Như Hứa nghe xong thì bật cười, làm nhóm nữ sinh bên cạnh lại phát cuồng.

Hà Tâm Ý, "...."

Hai người vừa thay xong quần áo trở về lớp học liền đụng phải Trương Tân Ngữ mặt mày hầm hầm ngăn lại, Lâm Như Hứa đột ngột lui về sau, vô thức đưa tay ra che cho người phía sau là Hà Tâm Ý, mỗi một động tác đều lộ vẻ đề phòng, "Cậu làm gì vậy?"

Trương Tân Ngữ, "...." Không phải Lâm ca khí phách, thân sĩ giáo thảo sao? Đây là phong cách gì vậy? Nhìn Lâm Như Hứa bảo vệ Hà Tâm Ý ở phía sau cảm thấy kỳ lạ thế nào ấy.

Cô đưa tay trái ra phía trước, "Với tư cách là giáo thảo trường Thủ Minh của chúng ta!" Tay phải lại đưa ra trước, "Với tư cách là học thần trường Thủ Minh của chúng ta! Hiện tại tớ có một nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho hai người!"

Linh cảm rất mạnh, trong lòng Lâm Như Hứa thở dài, nhưng vẫn không lưu tình ngắt lời, "Dẫn đầu vào sân đúng không?"

Trương Tân Ngữ, "Ơ...." Sao cậu biết?

Câu nói kia cô bạn chưa hỏi mà Lâm Như Hứa đã biết, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ giải thích.

"Mặc kệ tôi học lớp mấy, ở lớp nào, đại hội thể thao hàng năm đều có một nhiệm vụ "quan trọng" muốn giao cho tôi." Hai chữ "quan trọng" còn nhấn mạnh thêm vài phần, Lâm Như Hứa thở dài, ánh mắt của Trương Tân Ngữ cũng ảm đạm thêm một chút, nói thật, cô rất sợ Lâm Như Hứa từ chối, tuy rằng hắn đối với các bạn nữ rất ga lăng nhưng danh tiếng Lâm ca truyền xa, người kia hung dữ thế nào cô cũng đã thấy, thật sự không thể trêu vào.

Ai ngờ Lâm Như Hứa chuyển đề tài, "Nhưng mà năm nay mấy người lại kéo thêm Tâm Ý! Cuối cùng cũng có chút mới mẻ! Ay! Tâm Ý, tân ý, thú vị đấy!"*

*Ý tưởng mới: Hán Việt gọi là "tân ý", cùng với tên Tâm Ý đều đọc là [xīnyì], chỉ là chữ viết khác nhau.

Hắn vòng tay qua cổ Hà Tâm Ý, "Tâm Ý, hai tụi mình cùng làm được không? Được không?"

Hà Tâm Ý nhìn hắn nở nụ cười, "Được."

Toàn bộ quá trình Trương Tân Ngữ cảm thấy mình giống người thứ ba vậy, cô bạn đã chuẩn bị tốt tinh thần bị Hà Tâm Ý từ chối rồi, dù sao dự cảm Hà Tâm Ý tham gia hoạt động này không cao, học thần quá mức tỏa sáng làm người ngoài không dám lại gần, không giống Lâm Như Hứa đã quen với việc là người dẫn đầu, lại không nghĩ tới Lâm Như Hứa có thể thoải mái đồng ý, nhân tiện lôi kéo được Hà Tâm Ý!

Đây là thể loại gì vậy? Hơn nữa cô bạn cảm thấy nụ cười của Hà Tâm Ý tràn đầy sự cưng chiều, chuyện gì đang xảy ra?

Trương Tân Ngữ không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, với lại... có hơi khó hiểu, nhưng buổi khai mạc đại hội thể thao sắp bắt đầu rồi, vì còn bận rộn công việc sắp xếp nên cô bạn quyết định tạm gác lại chuyện kia, còn tự nhắc nhở bản thân đừng quên, giác quan thứ sáu mách bảo cô chuyện này hẳn rất vui đấy.

Từ nhà vệ sinh đi ra, Lâm Như Hứa không biết lá cờ đỏ nhỏ ở đâu xuất hiện, lủng lẳng trước mặt Hà Tâm Ý, hắn tỏ vẻ thần bí, "Lá cờ đỏ có cả một câu chuyện ở lớp Một đó."

Lâm Như Hứa nói xong liền nhìn Hà Tâm Ý nhưng không thấy được sự tò mò như trong tưởng tượng, vì thế hắn có chút thất vọng. Hà Tâm Ý thì có hơi ngạc nhiên, y không biết tại sao hắn lại đột nhiên nói điều này, chẳng lẽ đã nhìn ra được?

"Cậu không muốn biết sao?"

Trên mặt Hà Tâm Ý không có biểu cảm gì, nhưng vẫn thản nhiên gật đầu.

"Chà, phải kể đến đợt huấn luyện quân sự hơn một năm trước của tụi này..." Lâm Như Hứa kể câu chuyện rất tùy hứng, nhưng Hà Tâm Ý lại nghe được trong giọng nói của hắn có một phần nghiêm túc và hoài niệm.

Đợt huấn luyện quân sự khi ấy Lâm Như Hứa mới chỉ là một học sinh năm nhất, tính tình còn tệ hơn so với lúc này, lớp Tám có người cố tình giở trò trước mặt hắn, Lâm Như Hứa không nói hai lời liền đánh người ta. Huấn luyện quân sự ở trường Thủ Minh là khu vực quân huấn, huấn luyện viên của lớp Một là một người trẻ tuổi ăn nói thận trọng, tên là Trương Dao, được phong là huấn luyện viên ma quỷ của căn cứ quân huấn.

Vào ngày Lâm Như Hứa đánh người thì vốn buổi chiều hôm đó có tiệc, lấy đơn vị phương đội. Kết quả vì Lâm Như Thế đánh nhau mà huấn luyện viên ma quỷ tức giận liền phạt cả lớp đứng trong tư thế quân nhân.

Sau đó hỏi đi hỏi lại bọn họ đã biết sai ở đâu chưa. Lâm Như Hứa từ trước đến nay là người dám làm dám chịu, lần đầu tiên bị hỏi đã đứng lên, trực tiếp bị phạt chạy mười vòng sân thể dục.

Lúc Lâm Như Hứa rời hàng ngũ để chạy phạt vòng sân thể dục, Trương Dao còn hỏi bọn họ biết sai ở đâu chưa, sau đó một cảnh tượng khiến cả căn cứ phải khiếp sợ.

Lớp Một của Thủ Minh, từng người từng người hô to "báo cáo" sau đó chạy ra sân thể dục, cứ như thế cả lớp đều bước vào đường băng, cho đến khi mỗi người chạy đủ mười vòng mới dừng.

Sau khi tất cả mọi người chạy xong thì có rất nhiều bạn mặt tái xanh thở không nở, nhưng vẫn chèo chống lẫn nhau xếp thành hàng trở về vị trí, đó là lần đầu tiên bọn họ thấy Trương Dao cười.

Sau đó vị huấn luyện viên ma quỷ luôn ăn nói nghiêm túc lại hùng hổ dẫn theo bọn họ đến phương đội của lớp Tám khiêu chiến, hẹn nhau chiến ở tường tất nghiệp*.

Người như Lâm Như Hứa khi nhắc đến tường tất nghiệp thì không khỏi cong khóe môi. Tuy rằng Hà Tâm Ý chưa từng trải qua nhưng cũng biết cả lớp vượt qua tường tất nghiệp là khó cỡ nào, hơn nữa lúc ấy lớp Một và lớp Tám còn so nhau thời gian, dưới tình huống này áp lực rất lớn.

Thời gian hẹn chiến là buổi chiều sau khi kết thúc biểu diễn huấn luyện quân sự, lúc đó tất cả học sinh của cả hai lớp vô cùng đúng hẹn xuất hiện trước tường tất nghiệp, bọn họ không ai nghĩ đến trận đấu giữa hai lớp giống như trò hề, thu hút rất nhiều người đến xem.

Khi đó Diệp Vệ Quốc cầm lá cờ đỏ nhỏ đứng phía sau bọn họ cỗ vũ.

Cuối cùng lớp Một đã giành chiến thắng trong trận đấu với lợi thế 26 giây, và Lâm Như Hứa là người cuối cùng vượt qua tường tất nghiệp. Theo như lời hắn nói thì đó chính là kinh nghiệm trèo tường nhiều năm của bản thân, bắt đầu từ bốn tuổi, tường cao tường thấp gì cũng đã thử qua rồi, cuối cùng một khắc tại đây hắn đã được tỏa sáng.

Hắn nói bản thân cũng không biết vì sao lại lấy cái cờ đỏ trong tay Diệp Vệ Quốc cắm lên đỉnh tường tất nghiệp khi hắn trèo lên tới đó.

Kể từ đó, lá cờ nhỏ trở thành biểu tượng của lớp Một và vẫn luôn được đặt trên bục giảng của lớp. Hơn nữa kể về sau, bất kể là sự kiện, trận đấu lớn nhỏ các lớp khác cầm đèn phát sáng hay bong bóng, mỗi người ở lớp Một đều cầm lá cờ đỏ.

Lâm Như Hứa miêu tả rất cường điệu mình đẹp trai thế nào, nhưng Hà Tâm ý vẫn có thể tưởng tượng những cảnh hắn miêu tả qua loa vài câu về quá khứ. Đồng hồ điểm sáu giờ chiều, hình ảnh tất cả các bạn lớp Một chạy bước đều, một tiếng "báo cáo" đầy mạnh mẽ, nụ cười vui vẻ của huấn luyện viên luôn nghiêm khắc, còn có một điều Lâm Như Hứa chưa bao giờ nhắc đến, hắn nghiến chặt răng đứng phía dưới làm bậc thang cho người khác.

Lâm Như Hứa có một loại tài năng chính là đem những chuyện cảm động kể lại một cách đơn giản và bình dị, giống như một người du hành muốn làm gì thì làm.

Nhưng Hà Tâm Ý vẫn thấy ánh sáng trong mắt hắn, so với trước kia rực rỡ thêm vài phần.

***

"Lớp Một lớp Một, không giống bình thường! Nhan thần học thần, lớp Một thành thần!"

*Nhan thần học thần: ý bảo thần nhan sắc, thánh học tập; lớp Một thành thần: cả lớp ai cũng là thần.

Lâm Như Hứa dẫn đầu lớp Một hô khẩu hiệu bước lên đài, cảm giác như mình bị bệnh thần kinh ấy, cái khẩu hiệu quỷ gì không biết! Nhưng là một giáo thảo đứng dẫn đầu đã nhiều năm làm hắn vẫn có thể giữ bình tĩnh, nhìn sang bên cạnh, ít ra còn có Hà Tâm Ý xấu mặt cùng nhau, nghĩ vậy liền làm nội tâm Lâm Như Hứa cân bằng lại.

Hà Tâm Ý đương nhiên không biết suy nghĩ của Lâm Như Hứa, tuy rằng y cũng thấy khẩu hiệu này làm người ta muốn chửi bậy mà bất lực, có chút hối hận tại sao ban nãy không hề phản đối khi nghe Trương Tân Ngữ ngỏ lời. Y nhớ rõ khi Lâm Như Hứa đang uống nước nghe được khẩu hiệu này liền cười văng ra, mà sao cậu ta không từ chối nhỉ!

Đi một vòng đường băng, lớp Một trở về vị trí đã được nhà trường phân, Lâm Như Hứa buông lá cờ trong tay, nuốt nước miếng hỏi y, "Cậu cũng thấy khẩu hiệu đó ngu ngốc đúng không?"

Hà Tâm Ý từ chối cho ý kiến, "Sao trước đó cậu không nói?"

Nghe được câu hỏi của Hà Tâm Ý, Lâm Như Hứa rơi vào trạng thái nhớ lại, hồi lâu sau mới thành thật trả lời, "Đã quên, với lại lỡ đâu cô ấy chỉ nghĩ có mình tôi làm thì sao?"

Hà Tâm Ý gật đầu, Lâm Như Hứa nói cũng có lý. Đang nói chuyện thì y thoáng thấy một bóng người không nghĩ tới đang đi trên đường băng, cả người có chút mất hứng. Lâm Như Hứa thấy được sự khác thường của y nên nhìn theo tầm mắt của Hà Tâm Ý, thấy y nhìn sang lớp Bảy, hỏi làm sao thế thì y lắc đầu không nói. Trong mắt Lâm Như Hứa hiện lên một tia thất vọng, muốn mở miệng nhưng không nói gì.

Đại hội thể thao diễn ra trong hai ngày, đa số các học sinh đều ném việc học ra sau đầu chuẩn bị hai ngày quẩy hết mình, cho nên khi thấy các bạn học lớp Một hơn một nửa lấy bài tập từ ba lô ra mà sốc như chưa từng được sốc. Người ngoài vây lại xem, mà học sinh lớp Một giống như không phát hiện ra, việc mình mình làm, vô hình tạo nên một bức tường ngăn cách với thế giới bên ngoài.

"Người ở lớp Một quả nhiên chỉ biết học, đều là đàn con mọt sách."

Lời nói không hay vô tình lọt vào tai Lâm Như Hứa, hắn không nói tiếng nào nhìn chằm chằm cậu bạn vừa nói câu kia, cà vạt kéo lỏng vắt ngang trên cổ, trông có hơi hung dữ, nhìn thẳng đối phương không nói hai lời bước nhanh tới, Hà Tâm Ý bỗng nghĩ tới Lâm Như Hứa chở y trên chiếc mô tô đêm đó, trông bạn học ngầu không chịu được.

Triệu Nhất Xuyên không biết Lâm Như Hứa đang xảy ra chuyện gì, cậu ta vỗ vai hắn, có chút nóng ruột, "Đi thôi Nương Nương, loa phát thanh đang gọi cậu đi kiểm tra."

Lâm Như Hứa thu hồi tầm mắt, quay đầu lại cười với Hà Tâm Ý, "Nhìn Lâm ca của cậu chạy đầu tiên đơn giản thế nào này."

Hắn nói chạy đầu tiên thật sự là chạy đầu tiên, tuy rằng là vị trí đầu tiên của vòng sơ loại nhưng Hà Tâm Ý đứng bên rìa đường băng quan sát có vài nữ sinh bắt đầu cầm di động lên rồi, cười đến độ như họ giành được hạng nhất vậy, còn kèm theo tiếng hét chói tai, Lâm Như Hứa rõ ràng đã quá quen với việc này, hắn nhìn trong đám đông thấy Hà Tâm Ý thì nhướn mày với y, cười cong cả mắt, ngược lại Hà Tâm Ý có chút bất đắc dĩ, quả nhiên giây tiếp theo nhận thêm một màn thét muốn rách màng nhĩ.

Mặc dù ban đầu có nhiều bạn bày ra bộ dạng chăm học nhưng thật ra Trương Tân Ngữ và Cao Phi đã sắp xếp hết rồi, mỗi hạng mục đều sẽ có mười bạn đứng ra cổ vũ, trông rất khí thế.

Vòng sơ loại diễn ra rất dễ dàng, Lâm Như Hứa ở vòng bán kết có hơi trầy trật một xíu nhưng vẫn thuận lợi giành hạng nhất. Hạng mục của Hà Tâm Ý diễn ra cuối ngày nên luôn ở cạnh Lâm Như Hứa, thấy hắn cuối cùng cầm được hạng nhì, hạng nhất là một học sinh thể thao, còn hạng ba cách hắn cũng rất sát nút, y nhìn mặt mày hơi trầm xuống của hắn, "Lâm ca của tôi giỏi quá!"

Lâm Như Hứa nhìn y, cuối cùng cũng để lộ khuôn mặt cay đắng, Quá xấu hổ, đây là thành tích kém nhất của tôi từ trước đến nay!"

"Không sao hết," Hà Tâm Ý thật sự thấy hắn đã làm rất tốt, cầm lấy tờ lịch trình thi đấu nhìn sơ qua, "Lát nữa còn trận chung kết, cậu nghỉ ngơi một chút đi."

Bệ đài xem đại hội thể thao là kiểu từng bậc thang, Lâm Như Hứa tùy ý gác chân lên, người như không có xương ngả nghiêng trên người Hà Tâm Ý, ngược lại Hà Tâm Ý ngồi thẳng lưng, còn rất nghiêm túc đọc cuốn sách trong tay.

"Xem gì thế?" Lâm Như Hứa híp mặt tựa vào vai y.

"Trăm năm cô đơn," Hà Tâm Ý để hắn nhìn bìa sách.

Lại là sách thư viện, Lâm Như Hứa đưa tay chặn những tia nắng đang chiếu rọi xuống sách, "Đọc sách dưới ánh nắng không tốt cho mắt."

"Được, vậy không đọc nữa."

Hà Tâm Ý có đôi khi rất ngoan, Lâm Như Hứa cảm thấy hắn dùng từ này để hình dung con trai không thích hợp, nhưng hắn không muốn phải suy nghĩ Hà Tâm Ý có quan tâm không, đối với mọi thứ đều không hề gì.

《Khúc quân hành của vận động viên》không ngừng kích thích thần kinh não của mọi người, Lâm Như Hứa híp mắt nhìn ánh mặt trời, lại nhắm mắt dựa vào Hà Tâm Ý, làm bộ lơ đãng ngửi hương thơm trên người y.

Trên người Hà Tâm Ý có một mùi hương thoang thoảng, tuy rằng rất nhạt nhưng ngày từ lần đầu tiên Hà Tâm Ý tới gần hắn đã phát hiện ra rồi, hắn có hỏi qua Tôn Bình Khang và Triệu Nhất Xuyên, phát hiện cả hai người họ đều chưa ngửi thấy bao giờ, giống như toàn bộ thế giới này chỉ có mỗi hắn là ngửi thấy được nên cảm thấy vô cùng vi diệu.

"Hà Tâm Ý, chốc nữa mục nhảy cao của Tào Dần Kiều bắt đầu, cậu đến đó cỗ vũ cậu ta đi." Là giọng nói của Cao Phi, Lâm Như Hứa vẫn nhắm chặt hai mắt không lên tiếng, không biết bản thân đang mong chờ điều gì.

"Ngại quá, lát nữa tôi phải đi cùng Lâm Như Hứa tham gia điền kinh 200 rồi."

Cao Phi trả lời rồi rời đi, Hà Tâm Ý nghiêng đầu nhìn sườn mặt góc cạnh của Lâm Như Hứa dưới ánh nắng mặt trời, khóe môi khẽ cong lên.

Hà Tâm Ý cảm thấy Lâm Như Hứa cứ như trẻ con ấy, "Đừng cười trộm."

"Mời các bạn học tham gia mục điền kinh 200 mét vào chỗ điểm danh."

"Mời các bạn học tham gia mục điền kinh 200 mét vào chỗ điểm danh."

Lúc này Lâm Như Hứa mới mở mắt ra, đứng lên phủi phủi quần áo, giống như không có việc gì bảo, "Đi thôi bạn nhỏ Hà Tâm Ý, đi cùng Lâm đại soái ca chạy 200 nào."

Hà Tâm Ý bỏ cuốn sách 《Trăm năm cô đơn》vào balo, đuổi theo Lâm Như Hứa đang đi trước. Cái bóng của hai người đồng hành nhau trong nắng, giống như tạm biệt chiếc bóng lẻ loi đã nhiều năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play