Vốn dĩ tâm trạng Trần Duật Đằng đã không tốt, đã vậy lần trước còn bị Tôn Trường làm nhục mặt một lần khiến Duật Đằng vốn đã ghi thù Tôn Trường, nay càng được dịp tức giận hơn.

Nhìn dáng vẻ thách thức của Tôn Trường, Trần Duật Đằng chỉ có thể nuốt cơn giận xuống, trong đầu tự niệm rằng dù sao Tôn Trường cũng là một thằng nhóc thích nói bậy.

"Anh không đến đây tìm nhóc, anh đến đây tìm Hưng Vĩ. Chỗ người lớn nói chuyện, nhóc không cần xen vào. Chỉ được cái nói bậy là giỏi"

Tôn Trường thật ra đã không thích Duật Đằng từ lâu. Kể từ lúc cậu bé này thích chơi cùng Hưng Vĩ đã rất ghét Duật Đằng, Duật Đằng lôi kéo Hưng Vĩ anh cậu hút thuốc, uống rượu, còn dạy hư anh trai cậu trốn học. Không những thế còn giới thiệu bạn gái cho anh trai, khiến cậu bé hận hắn muốn chết.

Bây giờ Hưng Vĩ đã cắt đứt quan hệ với Duật Đằng, đã vậy còn đánh anh trai của cậu bé. Tôn Trường càng nói càng hăng.

"Nếu anh là người lớn thì anh đã không làm người mình thích đau lòng. Dù anh có gặp anh trai em một trăm lần đi nữa thì chắc chắn anh trai cũng sẽ không nói cho anh biết anh Khiết đang ở đâu. Anh Khiết hiện tại sống một cuộc sống rất tốt, có người yêu mới, còn rất hay cười"

Tôn Trường cũng không phải loại yếu đuối có thể chọc được, huống gì cái kẻ trước mặt này còn là kẻ cậu nhóc không vừa mắt từ lâu. Được một lần trả thù, Tôn Trường cũng không buông tha.

Nhưng Trần Duật Đằng vẫn không chịu tin, quan điểm của hắn chính là không có bằng chứng thì không thể nói lên tất cả. Mà dẫu cho có bằng chứng đi chăng nữa hắn cũng không ngại phá vỡ bằng chứng kia.

"Những lời nhóc nói hiện tại anh không tin, Hưng Vĩ vẫn đáng tin hơn nhóc. Tránh ra chỗ khác"

Trần Duật Đằng tính tình bắt đầu trở nên cọc cằn, người hắn muốn gặp là Hưng Vĩ chứ không phải thằng nhóc cứ lải nhải bên tai này.

Tôn Trường tức đến thở phì phò, dù sao nhóc con cũng chưa đến mười sáu tuổi. Vẫn còn độ tuổi xốc nổi thích hơn thua người khác. Thấy Trần Duật Đằng không tin mình, cậu nhóc lập tức lấy điện thoại ra. Lục lọi một lúc liền đưa một tấm ảnh đến trước mặt Duật Đằng.

"Anh nhìn đi, anh nhìn cho kĩ vào. Đây là Sở Khiết cùng với bạn trai mới. Anh Sở Khiết thật sự sẽ không thích anh nữa đâu"

Trần Duật Đằng khựng lại, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh mà Tôn Trường đưa ra. Ở trong tấm ảnh, tóc Sở Khiết đã được cắt gọn hơn, khuôn mặt cũng đầy đặn và có thịt hơn trước. Không còn dáng vẻ ủ rũ như lúc mới biết sự thật hay còn ở đây.

Đôi môi hồng hào kia nở nụ cười thật tươi, hơn nữa bên cạnh cậu còn có một chàng trai tóc đỏ, khuôn mặt điển trai với nụ cười nghịch ngợm đang khoác tay lên vai Sở Khiết. Trong bọn họ thật sự rất vui vẻ.

Trần Duật Đằng nhìn chằm chằm vào tấm ảnh không rời mắt, lồng ngực cứ đập liên hồi. Cả mặt nóng bừng lên như thể có ai đang đốt vậy.

Cả ngày hôm nay hắn không hề tốt chút nào, giờ lại còn chứng kiến một tấm ảnh thân mật. Tâm tình của hắn như sắp bùng nổ vậy.

"Chỉ có một tấm ảnh thì chứng minh được gì? Tôi không tin Sở Khiết có thể yêu đương nhanh như vậy"

Tôn Trường bĩu môi, lập tức phản bác lại.

"Vì anh là người xấu nên anh không thể tin tưởng ai. Nếu anh thật sự tử tế thì đã không khiến người khác tức giận bỏ đi."

Trần Duật Đằng triệt để bị chọc tức, hắn đi đến trước mặt Tôn Trường với khuôn mặt đầy sát khí. Nghiến răng nghiến lợi đe doạ.

"Anh nói cho nhóc biết, cái thằng nhóc như em thì biết cái gì về người tốt hay không tốt. Suốt ngày cứ thích chen vào chuyện của người khác thì mãi không lớn được đâu. Em đừng tưởng chỉ cần chọc tức anh thì em sẽ cảm thấy vừa lòng hả dạ. Ông đây cũng nói cho em biết, sau này Hưng Vĩ sẽ không bao giờ ở cạnh em đâu. Cậu ta sau này cũng sẽ lấy vợ, đủ tuổi cũng phải đi xem mắt. Hưng lão gia đã hứa hôn cậu ta cho người khác, thằng nhãi nhà em cũng sẽ bị đá đít đi nơi khác. Đừng có mà một đời ảo tưởng sống cùng Hưng Vĩ"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play